“Tên này là ai vậy, có thể khoác lác như vậy, Triệu thiếu vừa có tiền, lớn lên còn đẹp trai như vậy. Người phụ nữ anh ấy nhìn trúng sao có thể đưa đến tay người khác được.”
“Rõ ràng chính là đang khoác lác, hãy chờ xem, đợi lát nữa Triệu thiếu sẽ phản kích.”
Ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Triệu Chính Dương.
Chờ mong anh ta có thể phản kích lại.
Thời gian chậm rãi trôi qua, qua mười mấy giây đồng hồ, mọi người bất ngờ phát hiện, Triệu Chính Dương ngay cả rắm cũng không thả.
“Không phải chứ, Triệu thiếu thế mà lại không nói gì?”
“Chẳng lẽ người phụ nữ mà Triệu thiếu nhìn trúng thật sự bị người đàn ông kia cướp đi? Như này, như này là xanh cỡ nào a...”
“Con mẹ nó cậu bớt so tài vô dụng ở đây đi.” Triệu Chính Dương mắng: “Tôi khuyên cậu vẫn nên tự cầu phúc. Cậu không chỉ đánh Trương Ngạo, mà còn đoạt địa bàn của Vương Ma Tử, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn.”
Lâm Dật nhún vai, “Anh tốt nhất nên nói ông ta ra tay nhanh một chút, nếu không thì tôi cũng không có hứng thú chơi với ông ta nữa đâu.”
“Đừng nóng vội, trò vui vừa mới bắt đầu thôi, chúng ta cứ từ từ mà chơi.”
Rầm rầm rầm
Tiếng gầm rú lại truyền đến một lần nữa, từ một tầng thông đạo khác có mười mấy chiếc siêu xe đang tiến vào theo thứ tự.
Đi đầu là một chiếc Lykan màu đỏ, Lâm Dật có chút ngây người, đây không phải là xe của mình sao?
Lâm Dật suy nghĩ một chút, đoán chừng là ngày ấy, bọn người Tần Hán ngủ tại nhà mình, tỉnh dậy liền lái xe của mình đi luôn.
“Tần thiếu gia mang người của câu lạc bộ xe SR đến.”
“Quá trâu bò, là Lykan! Giá bán trong nước đã vượt qua 60 triệu, đắt hơn 20 triệu so với ONE 77, đúng là kẻ có tiền cũng không giống nhau nha.”
"Cái khác không nói, chỉ nhìn giá tiền xe thôi thì câu lạc bộ SR đã chiếm thế thượng phong rồi.”
Giống như Triệu Chính Dương, nhìn thấy Lâm Dật ở đây cho nên bọn người Tần Hán đều lái xe qua đây, dừng lại ở trước mặt anh.
“Lão Lâm, cậu tới thật sao.”
Nhìn thấy Lâm Dật, Tần Hán cười ha hả nói.
“Bạn của tôi cảm thấy hứng thú cho nên tôi mang cô ấy tới xem một chút.”
Ánh mắt của Tần Hán rơi xuống trên người Lý Sở Hàm, cảm giác lạnh lùng khiến cho Tần Hán nhớ tới Lưu Diệc Phi.
“Lão Lâm, vẫn là cậu trâu bò, thật sự là phụ nữ phong cách nào cũng chạy không thoát khỏi tay cậu, người anh em, tôi phục.”
Nhìn thấy Tần Hán xưng anh em với Lâm Dật, Đoàn Bằng và Tôn Thiên Hằng liếc nhau một cái.
Rốt cuộc Lâm Dật có lai lịch gì, lại có bối cảnh lớn như vậy?
Chơi thân với dạng người như vậy thì chính anh ta cũng phải có thực lực kia?
“Lão Tần, hôm nay chúng ta đến để đua xe, không phải là để ôn chuyện.” Triệu Chính Dương nói.
“Được, hiện tại người đều đã đến đủ, vậy thì bắt đầu đi, để cho anh mỗi ngày đỡ phải giả trang.”
Triệu Chính Dương không quan trọng nhún vai, “Nhân tài không có thực lực mới gọi là giả trang, đối với tôi mà nói đây chỉ là thao tác bình thường.”
“Nữ nhân anh nhìn trúng liên tiếp bị Lâm Dật cướp đi, anh còn không biết xấu hổ mà nói những lời này? Tôi thật sự là xấu hổ khi cùng anh xưng là tứ thiếu Trung Hải đó.”
“Nói những lời này thì có ích gì, nói chuyện thì phải dựa vào thực lực, nữ nhân chỉ là vật phụ thuộc, tôi mới không thèm để ý.”
“Dựa vào thực lực để nói chuyện? Lấy thực lực của lão Lâm, nếu như đua thì ngay cả đuôi xe của cậu ấy có khi anh còn nhìn không thấy.”
“Cậu ta sao?” Khóe miệng Triệu Chính Dương mang theo ý cười, “Vừa lúc các người là cùng một bọn, không phục thì đến chạy vài vòng đi. Quy tắc chúng ta đã nói trước đó rồi, người nào thua thì người đó rút lui khỏi tứ thiếu Trung Hải, có dám hay không.”
“Chơi thì tới chơi luôn đi, các người đánh cược gì thế này? Nhà chòi sao?” Lâm Dật nói.
“Cậu muốn chơi cái gì? Triệu Chính Dương tôi phụng bồi tới cùng.”
“Quy tắc của mấy người tôi hiểu, hẳn là chạy tiếp sức đúng không, chúng ta chơi chút gì đó thú vị hơn đi.” Lâm Dật nói:
“Thua một giây, thì đốt một chiếc xe, có dám hay không?”
Tê
Nghe nói như thế, người ở chỗ này, đều hít sâu một hơi!
Ai cũng không nghĩ tới, Lâm Dật sẽ chơi ác như vậy.
Ngay cả Triệu Chính Dương, Phạm Khải Nam và Ngô Khánh Vũ cũng đều bị dọa giật mình.
Những chiếc xe này của mình, rẻ nhất đều là 5 triệu trở lên, tuy rằng nhất định sẽ thắng, nhưng ván cược này không khỏi có hơi lớn.
Lúc này, Phạm Khải Nam đi lại, nói nhỏ vài câu bên tai Triệu Chính Dương, trên mặt lộ ra nụ cười gian.
“Lâm Dật, ván cược này của cậu đúng là có chút thú vị, nhưng tôi là người yêu xe, nhất là chiếc Lykan kia của cậu, thị trường có cũng không mua được. Nếu như đốt đi thì tôi thực sự có chút đau lòng, hay là chuyển thành người thua thì mất xe đi, thua một giây thì mất một chiếc.”
“Cũng được, chơi như thế nào tùy anh.”
Triệu Chính Dương nhìn Tần Hán, “Theo như quy định trước đây, một bên bốn người.”
“Chúng tôi đã chọn xong rồi, lão Lâm, tôi, lão Lương, lão Cao.” Tần Hán nói: “Bên các người, trừ ba người ra thì còn ai nữa?”
Triệu Chính Dương giả bộ khoát khoát tay, “Bên chúng tôi, chỉ có một mình tôi, hai người bọn họ sẽ không lên, sẽ có những người khác thay thế.”
Nói xong, Triệu Chính Dương nói vọng về mấy chiếc xe thể thao phía sau:
“Các anh em, trận đấu sắp bắt đầu, ra đi.”
Lời nói của Triệu Chính Dương hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tất cả ánh mắt đều rơi xuống mấy chiếc siêu xe đằng sau, nhìn thấy ba người đàn ông ba mươi mấy tuổi đi xuống từ trên xe.
“Ba người này sao nhìn có chút quen mắt vậy?”
“Tôi biết bọn họ là ai!” Có người hoảng sợ nói:
“Người tóc dài kia, là á quân của giải vô địch đua xe thế giới WRC - Cát Lợi, người tóc ngắn là hạng 4 năm đó - Vương Hiểu Quân, người còn lại chính là nhà quán quân Hoàng Vạn Kỳ! Những người này đều là cao thủ!”
Biết được thân phận của ba người đàn ông, trong sân không ngừng vang lên tiếng thán phục.
“Những người này đều đã từng tham gia những giải đấu lớn quốc tế, hơn nữa còn lấy được hạng cực kỳ tốt. Nhìn khắp cả nước thì đều là những người số một số hai. Bọn họ tới tham gia trận đấu nghiệp dư này giống như là sinh viên đại học danh tiếng tới làm đề toán cho trẻ em vậy!”
Mặc dù Tần Hán không phải là người chơi xe cải tiến chuyên nghiệp, nhưng vì công việc, hoặc ít nhiều cũng đã từng nghe qua tên của mấy người này.
Không thể nghi ngờ, bọn họ đều là chuyên nghiệp, trình độ kỹ thuật đương nhiên là không kém.
So sánh với bọn họ, trình độ phía bên mình còn kém xa.
Chỉ có Lâm Dật miễn cưỡng có thể so sánh, những người còn lại thì không được.
“Đây đều là yêu ma quỷ thần xuất hiện từ đâu thế, nhìn tốc độ của bọn họ kìa, thật sự biết giả vờ.”
“Bọn họ đều là những tay đua hàng đầu trong vòng này, nhất là Cát Lợi và Hoàng Vạn Kỳ, đều là nhân vật có tiếng tăm trong nước, thực lực quả thực rất mạnh.” Lý Sở Hàm nói.
Lần này đến lượt Lâm Dật cảm thấy ngoài ý muốn, “Cô còn biết đến bọn họ sao?”
“Bình thường cũng xem trận đấu như này, cho nên nhớ kỹ tên của bọn họ.” Lý Sở Hàm nói:
“Nếu như các người muốn thắng, chỉ có thể lợi dụng việc bọn họ chưa quen thuộc đối với đường đua và xe đua. Đây là chỗ duy nhất có thể lợi dụng.”
Sắc mặt Tần Hán khó coi nhìn Triệu Chính Dương.
“Con mẹ nó anh đúng là đủ hèn hạ, biết không thể đua lại chúng tôi, thế mà lại chơi chiêu này!”
“Tần Hán, tôi không muốn nghe cậu nói như vậy đâu. Ba người bọn họ đều vừa mới giải nghệ, được tôi thu nhận đến câu lạc bộ, hiện tại xem như là thành viên chính thức của chúng tôi. Tôi dẫn bọn họ đến trận đấu, có gì không thể sao? Chẳng lẽ cậu sợ sao?” Triệu Chính Dương lộ ra vẻ mặt nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Nếu như sợ thì cứ việc nói thẳng, tiết kiệm thời gian, đưa xe cho chúng tôi là được.”
“Sợ cái lông, lão tử đời này chưa từng sợ qua người nào đâu.”
“Nếu như các người đã không sợ chết, vậy thì bắt đầu trận đấu đi.” Triệu Chính Dương nhìn Lâm Dật nói:
“Nhưng có chuyện, tôi phải nói cho cậu biết, địa điểm mà các người hiện tại đang đỗ xe, là chỗ quan sát của câu lạc bộ FB chúng tôi. Nếu như nữ nhân của cậu muốn xem so tài, thì mời cô ấy đi sang một bên khác, nơi này của chúng tôi không chào đón cô ấy.”
“Ngu ngốc, toàn bộ trường đua xe này đều là của tôi, anh không có não sao? Vậy mà lại muốn thảo luận vấn đề địa bàn với tôi?”
------
Dịch: MBMH Translate