Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 405 - Chương 403. Đập Chén Cơm Của Anh

Chương 403. Đập Chén Cơm Của Anh
Chương 403. Đập Chén Cơm Của Anh

“Cậu nói cái gì? Toàn bộ trường đua xe này là của cậu sao?” Triệu Chính Dương kinh ngạc hỏi lại.

“Không phải vậy sao? Muốn tôi gọi điện cho Chu Hải Đào để chứng thực một chút không?”

“Mẹ nó!”

Hai tay Triệu Chính Dương nắm chặt, dưới loại tình huống này, Lâm Dật không cần thiết phải nói dối.

Nói một cách khác, trường đua xe quốc tế Trung Hải đúng là của cậu ta.

Nghĩ đến đây, Triệu Chính Dương có loại xúc động đến mức muốn nhảy lên.

Tại sao mỗi lần nhìn thấy tên này, thì người thua thiệt đều là mình chứ!

Mẹ nhà hắn!

Đoàn Bằng và Tôn Thiên Hằng đã bị choáng váng.

Sợ chút nữa đã tè ra quần, Lâm bác sĩ rốt cuộc là ai vậy!

Vậy mà lại nắm giữ cả một trường đua xe?!

“Triệu Chính Dương, nghe chúng tôi khuyên một câu, về sau không cần phải giả trang trước mặt anh Lâm đâu, anh thật sự không phải là đối thủ.” Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên nhịn không được mà bật cười.

“Như vậy thì có thể thế nào, kết cục đã được định, các người chuẩn bị đưa xe đi.”

“Được rồi, chúng ta đừng quan tâm anh ta nữa, trước nghiên cứu chiến thuật một chút.”

Tần Hán mang người sang một bên, nhìn Lâm Dật rồi nói:

“Lão Lâm, trong mấy người chúng ta thì kỹ thuật của cậu là tốt nhất, nghĩ được kế gì chưa.”

Lâm Dật ngẩng đầu, nhìn Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên.

“Trong hai người, kỹ thuật của ai tốt hơn một chút?”

“Lão Cao mạnh hơn tôi một chút.” Lương Kim Minh nói.

“Lão Lương, vậy cậu chịu ủy khuất một chút, để cho bạn của tôi lên chạy vài vòng đi.”

“Không thành vấn đề, anh Lâm nói luôn đúng.”

Lý Sở Hàm cảm thấy ngoài ý muốn nhìn về phía Lâm Dật, “Cậu, cậu muốn để tôi lên chạy sao?”

“Không phải là cô yêu thích mấy thứ này sao, cứ tới đi, chạy hai vòng, quen tay liền nghiện.”

“Trách nhiệm này quá lớn, lấy trình độ của tôi sao có thể so được với bọn họ chứ.”

“Tính năng của con Civic Type-R của cô cũng không thua kém so với những xe đua kia, tự tin lên một chút, nhất định sẽ không có vấn đề gì cả.”

“Cậu, cậu thật sự tin tưởng tôi sao.”

Lâm Dật nhìn ánh mắt của Lý Sở Hàm, “Tôi tin.”

“Được rồi, được rồi, hai người đừng liếc mắt đưa tình nữa.” Tần Hán nói:

“Chờ sau khi đấu xong, tôi sẽ mở một nhà khách, để cho các người tùy tiện trò chuyện. Hiện tại đang bàn bạc chuyện tranh tài, thua xe thì cũng không sao cả, nhưng tôi gánh không nổi mặt mũi này.”

“Không có gì phải bàn bạc cả. Người thứ nhất bên bọn họ lên nhất định là Triệu Chính Dương, cho nên bên chúng ta, lão Tần sẽ là người lên đầu, lão Cao lên thứ hai, Lý chủ nhiệm thứ ba. Các người không cần phải khẩn trương, phát huy tốt trình độ của mình là được, sau cùng giao cho tôi, nhất định có thể giúp các người đuổi trở lại.”

“Lão Lâm, cậu chắc chắn chứ?”

Lâm Dật nhìn Triệu Chính Dương cách đó không xa, khóe miệng mang theo ý cười, “Vô cùng chắc chắn.”

“Nếu cậu đã nói như vậy thì tôi cũng an tâm, chuẩn bị một chút, đợi lát nữa sẽ bắt đầu.”

Sau khi bàn bạc xong xuôi, Lý Sở Hàm đi ra trường đua xe, lái con Civic Type-R của mình vào.

Nhìn đến chiếc Civic Type-R màu đỏ, giữa sân lại vang lên tiếng thán phục dành cho Lý Sở Hàm.

Sau mười mấy phút, xe dự thi vào chỗ.

Người lên đầu tiên là Tần Hán và Triệu Chính Dương, hai người lái xe vào đường đua. Hai người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt nghiêm túc, không ai phục ai.

Cùng lúc đó, một mỹ nữ tóc dài mặc bikini, đi tới giữa hai chiếc xe, khua cờ lệnh trên tay.

“Ba, hai, một, bắt đầu!”

Ra lệnh một tiếng, McLaren P1 của Tần Hán và ONE 77 của Triệu Chính Dương đồng thời xuất phát!

Trong tầm giá tiền vạn, tuy P1 kém một chút, nhưng hơn ở chỗ được cải tiến tinh xảo, về mặt tính năng cũng không kém One 77!

Sau ba vòng, Tần Hán thắng được ba giây ưu thế cho đội của mình, xem như là đặt một cái khởi đầu tốt đẹp.

Vòng thứ hai, người mà bên Triệu Chính Dương phái ra là hạng 4 WRC - Vương Hiểu Quân!

Mặc dù vòng đầu tiên, Tần Hán tranh thủ được ba giây, nhưng giữa Cao Tông Nguyên và Vương Hiểu Quân tuyệt đối là có chênh lệch kỹ thuật, thực lực cách xa nhau, căn bản không phải cùng một cấp bậc.

Khi cả hai xe đều chạy đến vòng đua thứ ba, người phụ trách thứ ba là Lý Sở Hàm và Hoàng Vạn Kỳ, đều đã chạy xe đến khu vực chờ.

“Người đẹp, nghe âm thanh xe của cô thì hình như là đã được sửa đổi, có muốn thêm Wechat hay không, về sau tôi sẽ dạy cô lái xe.”

Lý Sở Hàm thắt chặt dây an toàn, không nói một lời, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, nghiêm túc giống như lúc thực hiện các ca phẫu thuật vậy.

“Chậc chậc chậc, thật sự là đáng tiếc, một chiếc Type-R đẹp như vậy, đợi lát nữa cũng sẽ thuộc về chúng tôi.” Hoàng Vạn Kỳ nói:

“Nhưng nếu buổi tối cô bằng lòng đi với tôi thì tôi có thể cầu tình với Triệu Chính Dương, trả lại xe cho cô.”

“Tôi là chủ nhiệm khoa ngoại bệnh viện Hoa Sơn, có thể động hàng trăm nhát dao ở trên thân thể của cậu, sau đó kết luận chỉ là vết thương nhẹ. Nếu cậu không tin thì có thể thử một chút.”

Nhất thời, Hoàng Vạn Kỳ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, không tự chủ kẹp chặt chân lại.

Rất nhanh, lượt thứ hai kết thúc.

Sau khi chạy xong ba vòng, Cao Tông Nguyên để cho đối phương vượt qua năm giây.

Chênh lệch như vậy đã đủ lớn.

Cũng đúng vào lúc này, xe của Lý Sở Hàm và Hoàng Vạn Kỳ lần lượt khởi động, tiếng gầm kích thích hóc môn adrenalin, khiến cho mọi người cảm thấy sôi trào!

“Mẹ nó, chiếc Type-R kia quá soái rồi, vậy mà vẫn luôn theo kịp Hoàng Vạn Kỳ, dường như không có bị bỏ lại!”

“Người phụ nữ lái xe kia quá trâu bò, vậy mà có thể đuổi theo Hoàng Vạn Kỳ!”

“Đây là phụ nữ sao? Lái xe cũng quá mạnh mẽ đi, một đại nam nhân như tôi cũng chưa từng lái xe với tốc độ như vậy.”

“Kích thích!”

Nhìn thấy biểu hiện xuất sắc của Lý Sở Hàm, Tần Hán vô cùng kích động.

“Lão Lâm, người phụ nữ này của cậu đúng là quá được, kỹ thuật lái xe này mạnh hơn nhiều so với lão Cao, bình thường hẳn là rèn luyện không ít đi.”

“Rèn luyện cái cọng lông, người ta là có thiên phú tốt.”

“Vâng vâng vâng, tôi hiểu mà, cậu cũng nhanh chuẩn bị một chút đi, đã đến vòng thứ hai, nhanh chuẩn bị vào đường đua đi.”

“Không cần phải vội, thời gian còn dư mà.”

Bên dưới, Triệu Chính Dương nói: “Lâm Dật, người phụ nữ mà cậu mang tới rất được, kỹ thuật không tệ. Nhưng tôi cảm thấy, hẳn là do Hoàng Vạn Kỳ không có dùng hết toàn lực, chờ đến lúc cậu ta nghiêm túc thì kết thúc vòng ba, ít nhất có thể dẫn trước các người mười giây trở lên.”

“Mười giây thì mười giây thôi, cũng không ảnh hưởng gì tới tôi cả.”

Từ lúc trận đấu bắt đầu đến giờ, Lâm Dật đều nhìn chăm chú.

Thực lực của đám người Hoàng Vạn Kỳ quả thực là không cần nhiều lời. Nhưng giống như Lý Sở Hàm mới vừa nói, tại trận đấu này, bọn họ có thế yếu về mặt tự nhiên.

Chưa quen thuộc đối với đường đua và xe, dù sao lúc trước bọn họ đều là thi đấu với xe đua, nhất định là không quen với loại xe thể thao này.

Cho nên Lý Sở Hàm có thể chiếm được chút tiện nghi.

“Đúng rồi, các người tổng cộng có mười một chiếc xe đúng không.” Lâm Dật hỏi.

“Cậu hỏi cái này để làm gì?”

“Không phải là nói một giây một chiếc xe sao, cho nên tôi đang bấm đốt ngón tay tính thời gian.”

Triệu Chính Dương đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức cười ha hả.

“Cậu cũng đừng náo nữa, người chạy lượt cuối cùng là Cát Lợi, cậu cho rằng mình là đối thủ của anh ta sao? Kết quả cuối cùng, ít nhất cũng phải kém 20 giây, mà cậu lại muốn vượt qua chúng tôi 11 giây sao? Đừng có nằm mơ nữa, mau tỉnh lại đi.”

“Hiện tại những phú nhị đại như này, thật sự là không biết trời cao đất rộng.” Cát Lợi khinh thường nói:

“Chẳng lẽ cậu chưa từng nghe qua, đừng lấy sở thích của mình đi khiêu chiến với bát cơm của người khác à?”

“Câu nói này thì tôi đã từng nghe qua, nhưng tôi không muốn khiêu chiến bát cơm của anh.” Lâm Dật cười ha hả nói:

“Mà chính là muốn đập bát cơm của anh.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 403.
Bình Luận (0)
Comment