Lương Nhược Hư thì thào, nhưng cô không thấy Lâm Dật có phản ứng gì.
Cô quay lại nhìn thì thấy Lâm Dật đã ngủ.
“Lâm Dật!”
“Hả? Cô xong chưa?”
Lâm Dật sửng sốt ngồi dậy: “Thật xin lỗi, hôm qua tôi ngủ muộn quá, có chút buồn ngủ.”
Những người trong phòng họp đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng tất cả đều mang vẻ mặt khó chịu nhìn Lâm Dật.
Nhưng nể mặt Lương Nhược Hư, không ai dám nói thêm nữa. Hơn nữa, đây cũng không phải là điều mà bọn họ quan tâm.
Giá cả đã được ấn định, chỉ còn chờ Lương Nhược Hư đưa ra quyết định cuối cùng.
Đến lúc đó thì tất cả đều vui mừng. Người cầm được thuốc, người cầm được tiền.
“Đã xong rồi – 289 tệ một hộp.” Lương Nhược Hư thì thào.
“Hả?” Lâm Dật khoa trương: “Cô đã chấp nhận mức giá này chưa?”
“Đây là mức giá thấp nhất mà họ có thể đưa ra, không thể thấp hơn được nữa.” Lương Nhược Hư nói.
“Nhưng giá mà cô mong muốn không phải là 138 tệ sao? Giá 289 tệ là quá cao.”
Nghe thấy mức giá 138 tệ, mọi người có mặt đều lộ ra vẻ cực kì thú vị.
Với cái giá 138 tệ thì Công ty dược phẩm Pfizer vẫn có thể có lãi nhưng bọn họ không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể bán với giá rẻ như vậy?
Nói chuyện đùa gì vậy chứ.
"138 tệ là mức giá mà tôi mong đợi. Nhưng có một khoảng cách rất lớn giữa hai mức giá này.”
"Nếu đã có một khoảng cách lớn như vậy thì tốt nhất là đừng nói chuyện nữa. Một hộp thuốc giá là 289 tệ, một hộp 60 mg, mà lượng này chỉ đủ dùng trong một tuần, còn một tháng là 1156 tệ. Đây là muốn đến Trung Quốc cướp tiền à?”
Lâm Dật lớn giọng nói, cũng không quan tâm đến thân phận của những người có mặt.
Thực sự anh đã đập thủng lớp mặt nạ cuối cùng.
"Lâm tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể nhìn nhận vấn đề này từ quan điểm chuyên môn. Chất lượng thuốc của Công ty dược phẩm Pfizer chúng tôi là không thể nghi ngờ. Chi phí nguyên liệu, chi phí sản xuất và chi phí vận chuyển của chúng tôi đều rất cao. Tôi hy vọng anh thấy những điều này trước khi chúng ta nói đến vấn đề giá cả.”
Triệu Văn nói: “Và tôi đã nói với các vị lãnh đạo và chuyên gia rồi. Cùng một loại thuốc nhưng những loại có giá rẻ không thể nào so sánh được với thuốc của chúng tôi, thậm chí những loại thuốc rẻ tiền còn có tác dụng phụ. Nếu so như vậy thì thuốc của chúng tôi không đắt.”
Triệu Văn huyên thuyên nói tiếp: “Các vị đã đến đây đàm phán tức là các vị cũng nhìn ra được tiềm năng với thuốc của chúng tôi, nhưng tôi không nhìn ra được thành ý của các vị.”
Lương Nhược Hư không nói, cô chỉ lặng im nghe Lâm Dật nói.
"Cô đây là muốn cùng tôi nói chuyện chuyên nghiệp và chân thành có đúng không? Vừa hay đúng lúc tôi mới tỉnh lại, vậy thì chúng ta cùng nhau vui vẻ nói chuyện. Mang giấy bút lại đây, có gì không hiểu không nhớ thì ghi lại rồi về nói chuyện lại với lãnh đạo của các cô.”
"Ibuprofen là loại thuốc có tác dụng đối với các bệnh tim mạch và một số người bị cao huyết áp. Thành phần chính của nó là metoprolol tartrate, và tên hóa học của nó là 1-isopropyl propyl amino-3 -... Được rồi, tôi sẽ không nói thêm về tên hóa học, vì nói cô cũng không hiểu được mà có hiểu thì cô cũng không nhớ được chúng.”
Triệu Văn: “...”
Tên khốn này là từ đâu tới vậy.
"Kỳ thực, những thành phần này khá thông dụng, đừng nói là với Công ty dược phẩm Pfizer của các cô mà kể cả là một công ty sản xuất đến từ sao Hỏa thì giá sản xuất của nó cũng không vượt quá 6 tệ. Các cô trước tiên nói giá 459 tệ sau cùng giảm xuống còn 289 tệ. Từ đầu đến cuối các cô đều nói đến giá vận chuyển cao. Vận chuyển thì thế nào? Các cô vận chuyển bằng tên lửa chắc?”
Lương Nhược Hư bất ngờ nhìn Lâm Dật, cô không ngờ rằng anh lại có thể hiểu rõ chuyện này đến vậy.
Hôm nay anh ấy buồn ngủ có phải vì hôm qua thức đêm tra cứu thông tin không?
Nghe Lâm Dật báo giá, vẻ mặt của những người có mặt đột ngột thay đổi.
Làm thế nào mà anh ta lại có thể nói chuyện chuyên nghiệp đến vậy?
"Lâm tiên sinh, tập đoàn có hệ thống sản xuất riêng. Xin đừng đánh giá sản phẩm của chúng tôi một cách tùy tiện trước khi có bất kỳ bằng chứng nào." Triệu Văn nói.
"Cô không cần phải kích động như vậy, cô là người của Công ty dược phẩm Pfizer. Những chuyện nội bộ cô có thể biết rõ hơn tôi. Các cô là thương nhân cho nên theo đuổi lợi nhuận cũng là chuyện bình thường. Vì vậy, chúng tôi đề nghị mức giá 9,9 tệ miễn phí vận chuyển. Đây chính là phương án đề nghị của chúng tôi.” Lâm Dật nói.
"Nếu cô đồng ý thì hiện tại chúng ta có thể ký hợp đồng. Còn nếu các cô không đồng ý thì cửa ở phía sau, xin mời!”
Lời nói của Lâm Dật khiến bầu không khí của phòng họp trở nên kỳ lạ.
“Cái giá mà anh đưa ra thật sự là vớ vẩn!” Triệu Văn tức giận nói.
Triệu Văn hiện tại không thể giữ được bình tĩnh, lí do thì không cần phải nói.
Mức giá mà Lương Nhược Hư mong muốn tương đương với việc giảm đi 50% giá trị ban đầu của một bộ quần áo. Tuy nhiên cái giá này vẫn còn có thể thương lượng là có thể bán hay không.
Nhưng cái giá mà Lâm Dật đưa ra thì lại khác.
Trực tiếp nói cho người bán rằng bộ quần áo bán giá 300 nghìn của họ, anh ta chỉ mua với giá 6 nghìn, lại còn muốn miễn phí vận chuyển. Cho nên chuyện này khiến Triệu Văn không thể bình tĩnh.
"Tôi đang nói chuyện vớ vẩn sao? Cái giá mà cô đưa ra trước đó không phải là vớ vẩn sao? Cô đã đưa ra mức giá 459 tệ, sau đó gọi điện cho nhiều người như vậy để xin ý kiến. Cô cho rằng chúng tôi đều là kẻ ngốc hay sao? Cô muốn bao nhiêu tiền thì phải cho bấy nhiêu. Đây mới là phù hợp với yêu cầu của các cô có đúng hay không?"
"Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ đang nói về giá cả phù hợp với quy tắc thị trường."
Lâm Dật chế nhạo: "Đây là thị trường của Trung Quốc và chúng tôi chỉ có thể chấp nhận mức giá ấy.”
Triệu Văn lo lắng, cảm thấy người đàn ông trước mặt là một tên lưu manh!
Nói chuyện với một người như vậy, bạn sẽ trở thành một con quỷ dữ!
“Thị trưởng Lương, tôi mong rằng chúng ta có thể tiếp tục thảo luận theo giá vừa rồi. Người tư vấn bên cạnh ngài là một người ngoài nghề, anh ta không hiểu gì cả!”
Đồng thời trong lúc này Phạm Khải Nam cũng đứng ngồi không yên.
"Thị trưởng Lương chúng tôi là đại lý của độc quyền Công ty dược phẩm Pfizer. Vốn dĩ tôi không đủ tư cách để nói chuyện, nhưng chuyên gia tư vấn của cô rõ ràng là không hiểu gì cả và nói năng một cách vô lý. Nếu cô cứ tiếp tục để cho anh ta ăn nói như vậy thì cuộc đàm phán hôm nay không thể nào tiếp tục được.”
Lương Nhược Hư chắp hai tay lại với nhau thản nhiên nói: “Ở Trung Hải anh ấy chính là bác sĩ phẫu thuật tim, bác sĩ khoa ngoại tim mạch số một. Thế mà các người lại dám nói anh ấy là ngoài nghề, là một người không chuyện nghiệp.”
Lời nói của cô khiến tất cả những người có mặt ở đây đều ngạc nhiên.
Tất cả đều ngạc nhiên về thân phận của Lâm Dật.
Một thanh niên như vậy hóa ra lại là một chuyên gia đỉnh cao sao?
Nhưng với thân phận của Lương Nhược Hư, cô ấy sẽ không lừa dối mọi người.
“Dù là chuyên gia đỉnh cao cũng không đủ tư cách can thiệp vào ngành y dược.”
“Nhưng tôi lại có chút đồng ý với anh ấy. Có thể cái giá 9,9 tệ có chút thái quá nhưng cái giá 289 tệ thì cũng không phải là cái giá mà tôi mong muốn."
"Nhưng 289 tệ là mức giá cuối cùng của chúng tôi và không thể hạ nó xuống thêm được nữa."
“Vậy thì cửa ở phía sau, cô có thể đi."
Tại thời điểm này, cuộc đàm phán đã đi đến bờ vực đổ vỡ, trừ khi một bên đưa ra quyết định nhượng bộ thì mới có thể nói chuyện tiếp. Nếu không, mọi chuyện có thể dừng lại ở đây.
Nhưng Triệu Văn và những người khác không dám rời đi trước bởi vì Lương Nhược Hư là người dẫn đầu trong cuộc đàm phán này.
“Vậy thì dừng ở đây, cuộc họp kết thúc.” Lương Nhược Hư đứng dậy, thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi.
“Thị trưởng Lương, nếu không có thuốc của Công ty dược phẩm Pfizer thì có thể gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hệ thống y tế ở Trung Hải, chẳng lẽ cô thực sự muốn đem quyền quyết định của cuộc đàm phán này đặt vào trên tay anh ta sao?”
“Anh ấy đương nhiên không có quyền quyết định về giá thuốc nhưng với cái giá lần này tôi còn có nhiều điều cần suy nghĩ lại.” Lương Nhược Hư nói.
"Chuyện này có thể nói tiếp được hay không quyền quyết định nằm trong tay các cô.”
------
Dịch: MBMH Translate