Khi nghe thấy cái giá này, Lâm Dật rõ ràng thấy thân thể Lương Nhược Hư khẽ run lên.
Giá này cao gấp ba lần so với giá dự kiến của cô.
Dưới gầm bàn, Lâm Dật lặng lẽ nắm lấy tay Lương Nhược Hư, ra hiệu cho cô bình tĩnh.
Cảm nhận được hơi ấm truyền ra từ lòng bàn tay Lâm Dật, Lương Nhược Hư đột nhiên cảm thấy an tâm.
Bản thân cô không thể để Lâm Dật thất vọng.
"Triệu tổng, cô là tổng giám thị trường toàn cầu của công ty y dược Pfizer, nên cô phải biết tình hình ở Trung Quốc." Vương Diên Hưng nói.
"Ibuprofen là một loại thuốc thông dụng cho người trung niên và cao tuổi. Thậm chí có thể nói là loại thuốc bất ly thân của họ. Cho nên nếu giá cả cao như vậy thì thực sự có chút không thể chấp nhận được.”
“Nhưng đó là mức giá thấp nhất, chúng tôi có thể cung cấp.” Triệu Văn nói.
“Có rất nhiều loại thuốc cùng loại trên thị trường, nhưng thuốc của tập đoàn y dược Pfizer là đứng đầu, chuyện này các vị có thể hỏi lại các chuyên gia để kiểm chứng. Tôi tin cái giá mà chúng tôi đưa ra không hề cao."
"Chúng tôi vẫn luôn tin tưởng vào chất lượng thuốc của tập đoàn y dược Pfizer. Nhưng tôi hy vọng cô có thể xem xét đến điều kiện người dùng của nước tôi mà điều chỉnh về gia. Với giá cao như vậy, chúng tôi không thể chấp nhận được. Nếu cô vẫn không có ý định giảm giá thì cuộc đàm phán hôm nay có thể kết thúc tại đây. Chúng ta không còn gì để nói."
Nói theo cách của Vương Diên Hưng thì chính là cuộc đàm phán ngày hôm nay đã đi vào bế tắc.
Lâm Dật cẩn thận quan sát biểu hiện của những người có mặt, đặc biệt là Phạm Khải Nam.
Vừa rồi anh đã hỏi qua Lương Nhược Hư và biết rằng bọn họ chính là đơn vị phân phối độc quyền của Công ty dược phẩm Pfizer ở Trung Quốc.
Nếu cuộc thương lượng này thành công, gia tộc họ Phạm sẽ là người hưởng lợi.
Nhưng khiến cho Lâm Dật bất ngờ chính là Phạm Khải Nam lại thực sự rất bình tĩnh, thâm sâu khó đoán.
Từ đầu đến cuối, sắc mặt của anh ta không chút thay đổi khiến người ta không nhìn ra được manh mối.
Vẻ mặt Triệu Văn nghiêm túc lại: “Mấy vị xin chờ một lát để tôi gọi điện cho phía tổng công ty.”
Triệu Văn cầm điện thoại bước ra ngoài, mười phút sau mới quay lại.
“Các vị, tôi mới vừa gọi điện thoại đến tổng công ty xin ý kiến của các vị lãnh đạo, chúng tôi đồng ý giảm giá xuống còn 398 tệ một hộp, đây là mức giá thấp nhất mà chúng tôi có thể đưa ra.”
Không khí trong phòng họp có chút nghiêm trọng, Vương Diên Hưng vẫn lắc đầu.
"Nếu giá không thể hạ xuống dưới 300 tệ, thì không chỉ có tôi mà tất cả những người có mặt ở đây đều không chấp nhận được." Vương Diên Hưng nói.
"Nếu cô vẫn khăng khăng muốn mức giá hơn 300 tệ, thì không cần nói về chuyện này nữa. Hôm nay chúng ta dừng ở đây."
Lâm Dật ngẩng đầu liếc nhìn Vương Diên Hưng, lẩm bẩm: “Diễn xuất của người này thật sự đỉnh cao.”
"Các vị, tôi hy vọng các vị có thể tôn trọng kết quả nghiên cứu của chúng tôi, đồng thời cũng thành tâm muốn đàm phán." Triệu Văn nói:
“Có một câu nói thế này, “tiền nào của nấy”, mấy thứ thuốc giá rẻ các vị dám uống không? Có thể thuốc của người khác rẻ hơn, nhưng thuốc của bọn họ không tốt bằng thuốc của chúng tôi. Đừng chỉ chăm chăm nhìn vào giá cả.”
"Thuốc của các vị là một loại thuốc tốt, nhưng chúng tôi cũng có những khó khăn của chúng tôi. Đây không phải là mức giá mà người bình thường có thể chấp nhận, vì vậy chúng tôi không thể đồng ý."
"Chẳng lẽ đối mặt với bệnh tật, giá cả là điều quan trọng sao. Tôi nghĩ lúc đó thì hiệu quả chữa trị phải được đặt lên trên hết!”
"Triệu tổng, lúc nãy Vương Diên Hưng đã nói rồi, chúng tôi không thể chấp nhận mức giá cao hơn 300 tệ. Tôi hy vọng cô có thể cung cấp cho chúng tôi một mức giá thỏa đáng." Lương Nhược Hư nói.
Triệu Văn liếc nhìn Lương Nhược Hư, nói: “Tôi sẽ báo cáo về tổng công ty một lần nữa, nhưng tôi không thể chắc chắn rằng họ sẽ đồng ý.”
“Nếu cô không đồng ý, thì cuộc đàm phán hôm nay sẽ kết thúc ở đây.”
“Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Triệu Văn cầm điện thoại đi ra khỏi phòng họp, lúc trở lại, khóe miệng mang theo ý cười.
“Thị trưởng Lương, tôi đã xin giảm xuống còn 299 tệ một hộp. Đây là cái giá cuối cùng của chúng tôi.”
Nghe thấy giá báo của Triệu Văn, Phạm Khải Nam tuy không có biểu cảm gì, nhưng cũng bí mật giơ ngón tay cái lên.
Người này thực sự phi thường, thủ đoạn lừa gạt cao thâm đến như vậy.
Ngay cả khi Lương Nhược Hư có khả năng đàm phán tuyệt vời, thì cô ấy cũng không thể nào chịu được tầng tầng lớp lớp những thủ đoạn như vậy.
Bây giờ, Triệu Văn đã hạ giá xuống còn 299 tệ, cô ta vẫn còn để lại 10 tệ như phương án dự phòng cuối cùng của mình.
Mà biểu hiện của mấy lão già kia cũng có thể được coi là hoàn hảo.
Không có sơ hở nào, rất tốt.
Vô tình, ánh mắt của Phạm Khải Nam dừng lại trên người Lâm Dật, trong lòng anh ta có chút khó hiểu.
Tại sao Lương Nhược Hư lại đưa người này đến đây?
Phải chăng cô ta coi đây như một linh vật!
“Tôi đã nói rằng nếu giá giảm xuống dưới 300 tệ thì chúng ta có thể tiếp tục đàm phán, các cô liền đem giá thuốc hạ xuống còn 299 tệ. Cô quả thực là biết làm ăn đó!” Lương Nhược Hư nói.
"Cô phải hiểu khó khăn của chúng tôi. Sản xuất thuốc cũng rất tốn kém. Chúng tôi cũng có hàng nghìn công nhân cần phải nuôi. Đây đã là cái giá rất thấp.”
Vương Diên Hưng nhìn Lương Nhược Hư: "Thị trưởng Lương, nếu không được thì hay là chúng ta thảo luận một chút đi!”
Sau vài giây im lặng, Lương Nhược Hư gật đầu: “Được.”
“Vậy thì để tôi tránh mặt trước!”
Triệu Văn và Mạnh Hải Thanh đứng dậy, bước ra khỏi phòng họp và nhường chỗ cho Lương Nhược Hư cùng Vương Diên Hưng.
"Triệu tổng, cô đem giá đặt ở mức 299 tệ có phải là đã tự mình nắm chắc phần thắng hay không? Để lại 10 tệ chính là đã đem lại cho chúng ta một món lợi không nhỏ." Mạnh Hải Thanh nói.
“Làm sao có khả năng, nói 299 tệ chính là 299 tệ, cái giá này sẽ không thay đổi.” Triệu Văn nói.
“Nhưng họ đã bắt đầu thảo luận về giá cả, nghĩa là họ có thể chấp nhận được với cái giá đó.”
“Oh, hình như cậu đã ở nước ngoài quá nhiều năm cho nên không nắm được tình hình trong nước.”
Mạnh Hải Thanh lúc này nhìn có chút ngơ ngác rõ ràng là không hiểu ý của Triệu Văn.
“Cái giá 10 tệ cuối cùng chính là tôi để lấy lòng Lương Nhược Hư.” Triệu Văn nói:
“Làm ăn ở Trung Quốc, nếu không có quan hệ tốt với các lãnh đạo thì rất khó thành công.”
“Chẳng lẽ 10 tệ cuối cùng kia chính là quà tặng cho các vị lãnh đạo sao?” Mạnh Hải Thanh ngạc nhiên hỏi: “Tặng như thế này có quá nhiều không?”
“Không phải quà, mà là nể mặt cô ấy giảm giá thêm 10 tệ nữa.” Triệu Văn nói.
“Trước tiên phải cho lãnh đạo đủ thể diện thì sau đó mới có thể nói tới những chuyện khác.”
Nghe đến đây, Mạnh Hải Thanh như chợt hiểu ra, anh ta mỉm cười: “Triệu tổng, vẫn là cô tính toán chu toàn.”
Khoảng hai mươi phút sau, một nhân viên bước tới cầu thang.
“Triệu tổng, cuộc họp đàm phán có thể tiếp tục.”
“Tốt lắm, cực khổ cho cô rồi!”
Triệu Văn và Mạnh Hải Thanh quay trở lại phòng họp. Sau khi họ đã ngồi vào chỗ, Vương Diên Hưng nói:
“Triệu tổng, chúng tôi và thị trưởng Lương đều đã bàn bạc. Nhưng chúng tôi đều thống nhất là không đồng ý với giá cả mà cô đưa ra.”
"Không phải chúng tôi đã giảm xuống dưới 300 tệ rồi sao? Tôi hy vọng các vị cũng sẽ suy nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi."
"Nó thực sự đã giảm xuống dưới 300 tệ, nhưng 1 tệ nữa là 300 tệ rồi, sự khác biệt giữa cái giá này và 300 tệ không đáng là bao nhiêu. Cho nên chúng tôi không thể đồng ý."
Triệu Văn nhìn Lương Nhược Hư: “Thị trưởng Lương, chúng tôi đến đây với sự chân thành tuyệt đối, chúng tôi cũng đã đưa ra những gì chúng tôi có thể. Cô có thể cho chúng tôi biết các vị muốn mức giá nào không?"
"279 tệ.” Lương Nhược Hư nói.
Kì thực 279 tệ không phải là cái giá mà cô nghĩ đến. Trong lòng cô muốn trả 138 tệ.
Nhưng bên phía họ đã đưa gia cái giá là 299 tệ, cho nên cô ấy cũng không thể trực tiếp đem mức giá đó chém rớt một nửa được. Hơn nữa mức giá ban đầu mà họ đưa ra những 459 tệ.
Việc này giống như chúng ta mua quần áo, người ta bán nó với giá 300 nghìn mà bạn muốn họ giảm xuống còn 150 nghìn vậy. Kết quả xấu nhất là có thể họ sẽ không đồng ý bán cho bạn nữa. Nhưng nếu bạn còn quá đáng muốn đem nó giảm xuống đến 90% thì không những họ sẽ không bán cho bạn mà còn chửi mắng bạn.
"Thị trưởng Lương, chúng tôi thực sự không thể chấp nhận mức giá này, nhưng nể mặt cô chúng tôi có thể giảm giá thêm cho các vị 10 tệ nữa. Nếu cô vẫn khăng khăng với mức giá 279 tệ thì hôm nay chúng ta có thể dừng cuộc đàm phán này ở đây!”
Mạnh Hải Thanh thầm thở dài, Triệu tổng quả nhiên tài giỏi.
Coi như là đã cho họ đủ mặt mũi.
Lương Nhược Hư cau mày, đến thời điểm này, đã không còn có cách nào giảm xuống nữa.
"Lâm Dật, anh thấy thế nào?”
------
Dịch: MBMH Translate