Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 408 - Chương 406. Đàm Phán Dược Phẩm

Chương 406. Đàm Phán Dược Phẩm
Chương 406. Đàm Phán Dược Phẩm

“Bởi vì tiền.”

“Không nghĩ tới cô lại là nữ nhân vật chất như thế, chẳng lẽ cô không có một chút động tâm nào với gương mặt này của tôi sao?”

“Ý của tôi là anh không thiếu tiền, cho nên anh càng thuần túy hơn, càng thích hợp với công việc này.”

“Tôi rất nghèo a, đi ra ngoài chỉ có thể lái Lykan và Phantom, điều hoà của xe thì hỏng chưa sửa, mấy người phụ nữ ngồi xe tôi đều kêu nóng. Tôi đúng thật là không dễ dàng mà.”

“Đừng nói nhảm nữa, nhà anh ở đâu, ngày mai tôi qua đón anh.”

“Cửu Châu Các.”

“Căn nào?”

“Chín căn đều là của tôi.”

“Tút tút tút...”

Nghe thấy tiếng ngắt điện thoại, vẻ mặt Lâm Dật mờ mịt, mình nói gì sai sao?

Cho dù Cửu Châu Các đều là của mình thì mình cũng là người nghèo mà.

Cúp điện thoại, Lâm Dật cũng nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhưng lần này, Lâm Dật mất ngủ.

Ngay cả khi trong tay nắm gia sản tiền tỷ, anh cũng chưa từng làm qua chuyện này.

Cảm giác như nắm quyền sinh sát trong tay vậy.

Có thể ăn được mấy đơn thuốc từ các ông chủ kia, có thể mua được thuốc với giá cả phải chăng hay không, việc này hình như cũng có một mối quan hệ vi diệu với mình.

Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về sóng biển cuồn cuộn phía xa.

Lâm Dật tự lẩm bẩm, “Quyền lợi, thật đúng là có chút ý tứ.”

...

Trung Hải, khách sạn Giang Nam Xuân, trong phòng tổng thống 1802.

Trong phòng, có một nam một nữ đang ngồi, người phụ nữ có một đôi chân thon dài, một gương mặt trái xoan xinh đẹp, tóc ướt nhẹp, mặc áo choàng tắm, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.

Bên cạnh cô là một người đàn ông mặc âu phục đi giày da.

Người phụ nữ tên là Triệu Văn, là tổng giám thị trường toàn cầu của công ty y dược Pfizer- Mỹ.

Người đàn ông tên là Mạnh Hải Thanh, là cấp dưới của Triệu Văn.

Trong việc tiếp thị toàn cầu thì cấp bậc của Mạnh Hải Thanh cũng không cao, nhưng bởi vì nó chỉ là một doanh nghiệp tại Trung Quốc, Triệu Văn lại bỏ qua những người có chức vị cao hơn để dẫn dắt Mạnh Hải Thanh.

“Mọi chuyện đã ổn thỏa chưa.”

“Đã thương lượng xong với 13 chuyên gia, giá cả cuối cùng chốt là 289 một hộp.” Mạnh Hải Thanh nói:

“Những người này rất khó đối phó, toàn là công phu sư tử ngoạm, phí quan hệ xã hội lần này tổng cộng đã bỏ ra gần triệu tệ. Ngài Hayes đã rất bất mãn, may mắn còn có Tổng giám đốc chống đỡ cho chúng ta.”

“Nói cho tên đầu hói kia, xài bao nhiêu tiền thì tôi cũng có thể kiếm về gấp mười lần, cho nên không cần phải để anh ta ở trong lòng.”

“Đã biết, Triệu tổng.”

“Những chuyện này cậu làm rất tốt, cũng không còn sớm nữa, đi về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị cẩn thận một chút, ngày mai sẽ là thời gian đàm phán chính thức.”

Mạnh Hải Thanh gật đầu, “Triệu tổng, có cần thông báo một chút cho bên nhà họ Phạm kia không.”

Trầm ngâm mấy giây, “Không cần, tôi sẽ tự mình gọi điện thoại cho bọn họ.”

“Được, vậy tôi đi trước.”

“Ừm.”

...

Biệt viện Dương Sơn Trung Hải.

Biệt viện Dương Sơn cũng không phải là biệt thự, nhưng cũng tương tự với tứ hợp viện Yến Kinh.

Nhưng lại không cổ xưa giống như tứ hợp viện, mà mang đậm phong cách hiện đại, thiết kế Trung Tây kết hợp. Tại nơi này sinh ra một loại mỹ cảm đặc biệt, xứng với hai chữ xa hoa.

Hai giờ sáng, một chiếc Ferrari màu đỏ, đứng trước cửa sân Dương Sơn.

Phạm Khải Nam bước xuống từ trên xe, vội vã đi vào.

Trong đại sảnh, một người đàn ông mặc đồ ngủ màu xanh lam đang đứng, đeo kính mắt, đi qua đi lại trong phòng khách.

Người đàn ông này tên là Phạm Đông Huy, chủ nhân công ty dược phẩm lớn nhất Trung Quốc - Đông Hằng.

“Cha, người vội gọi con về làm gì vậy, bên kia con còn có việc đây.”

“Mỗi ngày chỉ biết chơi, nhiệm vụ cha giao cho con con quên rồi sao.”

“Cái này thì con biết, ngày mai không phải người muốn để con đi tham dự đàm phán sao.” Phạm Khải Nam nói.

“Xem như con còn có chút nghiêm túc.”

“Chúng ta là bên đại lý, cũng không trực tiếp tham gia đàm phán, chỉ là đi xem một chút, cũng không có gì quan trọng, người gọi con về như vậy làm gì.”

“Tên tiểu tử này, việc này liên quan đến lợi ích của nhà chúng ta trong tương lai, con còn không thèm quan tâm?” Phạm Đông Huy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

“Người của Pfizer vừa mới gọi điện thoại tới cho cha, giá cả dược phẩm đã định, 289 một hộp, chúng ta một hộp sẽ lấy 8% phí đại diện.”

“A?!”

Phạm Khải Nam ngây ngẩn cả người, “Thật hay giả vậy? ibuprofen(*) kia chính là thuốc thần đó, một hộp 60 mg chỉ đủ dùng một tuần, một tháng chính là bốn hộp, với cái giá này thì ai dùng?”

(*)Ibuprofen là một thuốc chống viêm non-steroid ban đầu được giới giới thiệu là Brufen, và từ đó dưới nhiều nhãn hiệu khác, thông dụng như Nurofen, Advil và Motrin. Nó được dùng để giảm các triệu chứng viêm khớp, thống kinh nguyên phát, sốt, và như một thuốc giảm đau, đặc biệt là nơi có viêm.

“Người ta cũng có phí tổn, chúng ta cũng không nên xen vào.”

“Con cũng không quan trọng lắm, họ bán càng cao thì chúng ta kiếm lời càng nhiều, nhưng chuyên gia đánh giá thì sao, bên phía Pfizer có động tĩnh gì không?”

“Tốn 100 triệu phí quan hệ xã hội, coi như đã chuẩn bị tốt rồi.”

“Pfizer đúng là trâu bò, đưa nhiều tiền như vậy.”

“Tổng giám đốc thị trường toàn cầu mới nhậm chức của bọn họ rất lợi hại, cổ tay rất cứng.” Phạm Đông Huy nói:

“Ban đầu cha vốn dĩ định giá là 11%, sau cùng cứ thế mà chặt tới 8%, đúng là làm khó người ta mà.”

“Pfizer chính là công ty dược phẩm lớn nhất thế giới, có thể trở thành tổng giám đốc thị trường toàn cầu của bọn họ thì nhất định phải có bản lĩnh.” Phạm Khải Nam nói:

“Nhưng mà có thể chặt xuống 3%, thì đúng thật là lợi hại.”

“Cho nên ngày mai lúc con đi qua dự thính (tham gia hội nghị nhưng không được quyền phát biểu và biểu quyết), thì nhìn xem người phụ nữ kia một chút, nói không chừng còn có thể học được không ít thứ từ trên người cô ấy.”

“Con biết rồi.”

...

Sáng sớm hôm sau, còn không đợi Lâm Dật mở mắt, thì đã nhận được điện thoại của Lương Nhược Hư.

“Dịch vụ đánh thức rời giường của cô cũng thật là chu đáo.”

“Cũng không còn sớm nữa, nhanh rửa mặt đi, đừng làm chậm trễ chuyện chính.”

8 giờ 10 phút sáng, xe của Lương Nhược Hư đã đứng tại cửa biệt thự số 1, sau khi đón Lâm Dật liền lái xe rời đi.

“Vẫn rất chu đáo, còn chuẩn bị bữa sáng.”

“Nếu không anh lại nói tôi bóc lột sức lao động.” Lương Nhược Hư nói: “Cũng không thể ăn không được, lát nữa nhớ biểu hiện tốt một chút, giúp tôi nghĩ kế, kiểm định một chút.”

“Trạng thái của tôi, quyết định bởi cô.”

“Quyết định bởi tôi sao?”

“Mặc càng ít thì tôi sẽ phát huy càng tốt.”

“Chỉ cần anh có thể đàm phán được giá vừa ý, tôi cũng không ngại.”

“Ừm hả?”

Lần này đến lượt Lâm Dật ngây ngẩn cả người.

Mình cũng chỉ là nói đùa thôi, sao lại coi là thật rồi?

“Trong lòng của cô thì giá như thế nào là hợp lý?”

“Một hộp 60 mg, giá là 138 tệ.”

“Vậy thì tôi phải dựa theo giá này mà nói chứ sao nữa.”

“Ừm.” Lương Nhược Hư gật gật đầu, “Chỉ cần anh có thể kéo giá đến mức này, chỉ cần không quá phận thì muốn nhìn cái gì, tôi cũng có thể mặc một lần cho anh xem.”

“Dựa vào, cô đúng là điên rồi, tôi thật sự chỉ là tùy tiện nói một chút thôi.”

“Đây là kế hoạch dân sinh, không thể qua loa được.”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

Lái xe một đường đến trung tâm thành phố, tuy không công khai đấu thầu, nhưng chuyện liên quan tới đàm phán bình thường đều tiến hành ở đây.

Nhìn thấy Lương Nhược Hư, nhân viên công tác chào hỏi một chút, Lương Nhược Hư cũng đáp lại.

Đi thang máy đến phòng họp tầng bốn.

Lúc này, trong phòng họp đã ngồi đầy người, Lâm Dật quét mắt qua thì phát hiện một người quen cũ, hôm qua đã đua xe cùng mình, Phạm Khải Nam.

Quét mắt qua bảng hiệu trước mặt Phạm Khải Nam thì phát hiện trên đó có viết ‘Công ty dược phẩm Đông Hằng’.

Nhìn thấy vậy, trong lòng Lâm Dật liền hiểu rõ, chắc là một trong những đại biểu đàm phán lần này.

Nhìn thấy Lâm Dật, Phạm Khải Nam cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Không hề nghĩ tới, Lâm Dật sẽ xuất hiện ở đây.

Nhưng trong trường hợp này, Phạm Khải Nam cũng không có biểu hiện ra biểu cảm quá khích.

n oán tự mình giải quyết là được rồi, không thể dùng tiền gây khó dễ.

Rất nhanh, Lâm Dật đã khóa chặt mục tiêu đàm phán chủ yếu lần này.

Công ty dược phẩm Pfizer!

Cũng rất nhanh khóa chặt đại biểu đàm phán. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là người phụ nữ mặc áo đỏ kia.

Sau khi thăm dò thân phận của mấy người, Lâm Dật cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít.

Tiếp theo là xem cách nói chuyện.

“Lương thị trưởng, ngài đã tới.”

Nhìn thấy Lương Nhược Hư tiến đến, người ở chỗ này đều đứng dậy chào hỏi, cho thấy đủ tôn trọng.

“Chư vị khách khí rồi, tôi thấy người đã đến đông đủ, chúng ta liền bắt đầu đi.”

Lương Nhược Hư nhìn người đàn ông ngồi ở giữa, nói:

“Vương thính, ngài là đại biểu cho cuộc đàm phán lần này, tiếp theo liền giao cho ngài.”

“Được.”

Lâm Dật nhìn qua người tên Vương Thính mà Lương Nhược Hư nói tới, trên bảng hiệu của anh ta có viết, Vương Duyên Hưng.

Sau khi bàn giao đơn giản vài câu, hai người ngồi xuống, đàm phán sắp bắt đầu.

Hai người đều không phải là đại biểu đàm phán lần này, chỉ cần tại thời điểm mấu chốt, cho chút ý kiến là được, về phần còn lại sẽ giao cho Vương Duyên Hưng xử lý.

Mà trước khi đàm phán bắt đầu, Vương Duyên Hưng nhìn qua Lâm Dật một chút. Anh cảm thấy rất ngạc nhiên, sao Lương Nhược Hư lại mang một người lạ đến?

Chẳng lẽ giữa hai người có quan hệ không thể cho ai biết sao?

Rất nhanh, Vương Duyên Hưng thu hồi ánh mắt dò xét lại, chỉnh tài liệu trên bàn rồi nói:

“Triệu tổng, nếu như các người đều đã chuẩn bị xong, vậy đàm phán hiện tại sẽ bắt đầu, hi vọng mọi người có thể đưa ra một cái giá khiến cho người khác vừa ý.”

Triệu Văn gật đầu mỉm cười, nhất là lúc nhìn qua Lương Nhược Hư, còn khẽ khom người, thể hiện kính trọng.

“Thưa Lương thị trưởng, các vị chuyên gia giám sát thẩm tra, những ngày gần đây, nội bộ công ty của chúng tôi đã nghiên cứu rất nhiều lần về giá thuốc lần này, xét tính đặc thù của thị trường Trung Quốc và chất lượng thuốc của chúng tôi thì chúng tôi ra giá là 459 tệ một hộp.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 406.
Bình Luận (0)
Comment