Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 407 - Chương 405. Bởi Vì Tình Yêu Sao.

Chương 405. Bởi Vì Tình Yêu Sao.
Chương 405. Bởi Vì Tình Yêu Sao.

“Mẹ nó!”

“Lại muốn đốt chiếc xe One 77 hơn 40 triệu kia!”

Loại hành động này, không phải là cho những người bình thường ở đây xem đó chứ.

Ba người Tần Hán, Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên, đều muốn hô lên bá khí trâu bò.

Đoạn Bằng và Tôn Hằng Thiên đứng cách đó không xa, trong đầu không ngừng vang lên từng đợt ong ong.

Lâm Dật rốt cuộc có lai lịch gì?

Đã trâu bò như vậy, tại sao lại muốn đến bệnh viện làm bác sĩ?

Chẳng lẽ là muốn theo đuổi Lý Sở Hàm sao?

“Tới tới tới, đốt lửa trại.” Lương Kim Minh cười ha ha, cầm lấy bật lửa Zippo của mình, thuận tay đốt chiếc One 77 mà Triệu Chính Dương vừa mới mua.

“Ai ai ai, người trực bãi đỗ xe, cho chút BGM, ha ha...” Cao Tông Nguyên lớn tiếng nói.

Rất nhanh, chiếc xe One 77 hơn 40 triệu đã bị đốt, người trực bãi đỗ xe nghe theo mệnh lệnh của Cao Tông Nguyên, từ đài phát thanh bên trong bật BGM lên, cùng với lửa lớn ngút trời, thật sự đã khiến cho toàn trường bùng nổ!

“Mẹ nó, Lâm thiếu trâu bò!”

“Xe hơn 40 triệu mà nói đốt liền đốt, quả là người đứng đầu Trung Hải!”

“Lâm thiếu, em yêu anh, em muốn sinh khỉ con cho anh!”

Phốc!

Triệu Chính Dương còn muốn nói chút gì đó để tìm về chút mặt mũi, nhưng lại nói không nên lời, tức đến mức phun ra một ngụm máu, trực tiếp ngất đi!

“Lão đại của các người đúng là không được nha, chỉ là đốt một chiếc xe thôi mà đã tức đến phun máu, Thiết Tử, có chút yếu a!”

“Mẹ nó, chúng ta cứ chờ xem!”

Phạm Khải Nam mắng một câu, rồi cùng Ngô Thiên đỡ Triệu Chính Dương rời đi.

“Lão Lâm, anh phát hiện ra vẫn là cậu trâu bò, ha ha, thật kích thích.” Tần Hán cười to, nói.

“Tôi đoán rằng tên ngốc Triệu Chính Dương kia sau chuyện này nhất định sẽ đàng hoàng hơn.” Lương Kim Minh nói.

“Anh cũng đã nói anh ta là tên ngốc rồi, nếu có thể đàng hoàng thì mới là lạ.” Lâm Dật cười nói: “Về sau nói không chừng sẽ làm mấy việc như thiêu thân cũng nên.”

“Anh Lâm, anh nói như vậy cũng không đúng.”

“Được rồi, ba người các người tiếp tục chơi đi, tôi về đi ngủ.”

Tần Hán cười hắc hắc, “Mang theo một cô gái xinh đẹp như vậy, buổi tối cậu có thể ngủ sao? Đều là người một nhà, đừng giả bộ ngây thơ nữa.”

“Dựa vào.”

Sau khi lên tiếng chào hỏi, Lâm Dật mang Lý Sở Hàm rời đi.

Đoạn Bằng và Tôn Hằng Thiên đi theo phía sau, lên tiếng hỏi: “Lão Đoạn, làm thế nào bây giờ? Cậu muốn theo đuổi Lý chủ nhiệm, việc này có chút không thực tế.”

“Đến lúc này còn theo đuổi cái cọng lông gì nữa, con bà nó, đi uống rượu!”

Lâm Dật không có lái Lykan mà để lại cho Tần Hán, anh ngồi Type-R của Lý Sở Hàm mà rời đi.

“Đưa tôi về nhà đi, không đến bệnh viện nữa đâu.” Lâm Dật nói.

“Ừm.”

Dựa theo sự chỉ dẫn của Lâm Dật, Lý Sở Hàm đưa anh về nhà.

Nhìn thấy Cửu Châu Các rộng lớn khí phái, Lý Sở Hàm đã kinh ngạc một hồi lâu.

Gia cảnh của Lâm Dật còn tốt hơn so với tưởng tượng của mình.

“Cậu là yêu thích cái nghề bác sĩ này sao?” Nhìn thấy nhà của Lâm Dật, Lý Sở Hàm hỏi.

Trong mắt của Lý Sở Hàm, gia cảnh Lâm Dật tốt như vậy, nếu như không phải là vì vô cùng yêu thích thì sẽ không có khả năng đi trên con đường này.

Lâm Dật chần chờ vài giây, mới trả lời “Chưa nói đến việc yêu thích hay không, xem như là kính sợ đối với sinh mạng đi.”

Trong mắt Lâm Dật, cái nghề nghiệp bác sĩ này, chỉ có thể coi là đặc thù, nói là vô cùng yêu thích thì còn chưa tới.

Luận về mức độ yêu thích thì cũng không khác mấy so với shipper hay làm giáo viên cả.

Nhưng sinh mệnh mãi mãi luôn là chí cao vô thượng, cho nên mỗi một lần, đều phải toàn lực ứng phó.

“Có muốn vào trong ngồi một chút hay không?” Lâm Dật nói: “Chín căn biệt thự đều là của tôi, nếu như không muốn đi thì có thể chọn lấy một căn ở tạm.”

“Tôi còn muốn đi hóng gió một chút, sẽ không vào đâu, ngày mai sẽ tới đón cậu.”

“Cô thật sự còn muốn tới đón tôi sao.”

“Đương nhiên rồi.”

“Không cần đâu, trong nhà tôi còn có xe, không làm phiền cô nữa.”

“Ừm, vậy tôi đi trước.”

Lâm Dật gật gật đầu rồi xuống xe, đưa mắt nhìn Lý Sở Hàm rời đi, đầu đường bốn bề vắng lặng, Type-R của cô lại phá lệ cô độc.

Lâm Dật chậm rãi trở về, càng nghĩ càng phát hiện Lý Sở Hàm không giống người bình thường.

Nhưng xem xét tỉ mỉ thì từ khi có hệ thống, mỗi một người phụ nữ mà mình quen, hình như cũng không giống nhau, phong cách đều khác lạ.

Thời điểm chạy Didi, gặp Kỷ Khuynh Nhan ngọt ngào mà ngạo kiều.

Lúc làm giáo viên thì gặp được ngự tỷ Tô Cách nghiện game.

Thời điểm làm shipper thì lại gặp Quách Nhị tài trí ưu nhã.

Làm bác sĩ thì lại gặp Lý Sở Hàm lạnh lùng cô độc.

Đều mẹ nó đủ để tạo thành một bộ tranh người đẹp đô thị.

Về đến nhà, phát hiện đã là 12 giờ đêm, sau khi đánh răng rửa mặt và chuẩn bị ngủ.

Reng reng reng

Điện thoại di động của Lâm Dật bỗng vang lên, là Lương Nhược Hư gọi tới.

“Hơn nửa đêm lại gọi điện thoại, là muốn tìm tôi đi sàn nhảy sao.”

“Anh cho rằng lấy thân phận của tôi, thích hợp để làm mấy chuyện này sao?”

“Vậy thì tìm tôi có chuyện gì?” Lâm Dật hỏi: “Đã hơn 12 giờ đêm, mọi người đã bắt đầu vui sướng trên mây rồi? Cô còn ở nhân gian sao?”

“Anh cho rằng tôi là con gái vị thành niên sao?”

“Nhưng trong mắt tôi, cô vĩnh viễn là vị thành niên, vĩnh viễn 18 tuổi.”

Đột nhiên xuất hiện một trận cợt nhả, thiếu chút nữa khiến cho Lương Nhược Hư gãy eo.

Đầu bên kia điện thoại, truyền đến tiếng cười của Lương Nhược Hư.

“Thật là, đã nhiều năm như vậy, anh là người đầu tiên dám trêu chọc tôi như thế đấy, với thân phận của tôi, có phải là rất kích thích hay không?”

“Đúng là kích thích muốn chết.” Lâm Dật nói: “Nếu như có một ngày có thể tiếp xúc thân mật với cô thì tôi thực sự cần phải có Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh mới được.”

“Cứu Tâm Hoàn hiệu quả nhanh chỉ sợ cũng không được, còn phải mang theo áo chống đạn.”

“Áo chống đạn?” Lâm Dật nói: “Vật này dễ dùng, một lần có thể đỡ 200 triệu phát.”

“Anh đúng là cặn bã.” Lương Nhược Hư nói: “Ngày mai anh đừng đi làm, 10h sáng, tôi qua đón anh, theo tôi ra ngoài một chuyến.”

“Làm gì vậy?”

“Có lô thuốc nhập khẩu, chuẩn bị tiến vào Trung Hải, tôi đã xin bên trên một chút, không đi đấu thầu nữa, mà tiến hành theo hình thức gặp mặt nói chuyện.” Lương Nhược Hư nói:

“Việc này rất quan trọng, chưa có ai biết cả, tôi không quá yên tâm.”

“Loại chuyện này còn cần cô tự mình làm sao? Đúng là giết gà bằng dao mổ trâu mà.”

“Đây là một loại thuốc thần, người già tại Trung Hải chiếm khoảng 38% so với tổng dân số, trong đó có 27% cần dùng loại thuốc này lâu dài.”

“Ngoài ra, loại thuốc này cũng có thị trường rất lớn đối với giới trẻ.” Lương Nhược Hư dừng một chút rồi nói:

“Trung Hải chỉ là thử nghiệm, nếu như lần này vận hành thành công thì sẽ còn đưa vào các tỉnh thành còn lại. Số lượng lớn như vậy, dù là một phân tiền thì sau cùng cũng chính là con số trên trời, trọng trách đặt ở trên người dân chúng lại càng nặng.”

“Tôi hiểu rồi.”

Lúc mà Lương Nhược Hư nói ra hai từ ‘Thuốc thần’, Lâm Dật đã ý thức được chuyện này rất quan trọng.

Giống như bệnh nhân cao huyết áp, lâu ngày sẽ không thể rời bỏ thuốc hạ huyết áp, Lương Nhược Hư nói như vậy cũng không khoa trương.

Giá cả dược phẩm quý chỉ là một phần, trọng trách bệnh nhân lại càng nặng hơn.

“Nhiệm vụ quan trọng như thế, cô khẳng định là muốn giao cho tôi sao? Tôi chỉ là một bác sĩ phẫu thuật, không có trâu bò như cô nghĩ đâu.”

“Nhưng người mà tôi có thể tin tưởng chỉ có anh.”

“Vì sao vậy? Là bởi vì tình yêu sao?”

...------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 405.
Bình Luận (0)
Comment