"Bác sĩ Lâm, anh đã đến rồi."
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, Cao Sùng tiến lên nghênh tiếp.
Lâm Dật gật đầu, xem như là chào hỏi, nhìn về phía ông lão nằm ở trên giường.
"Dương lão tiên sinh, ông tìm tôi?"
Nhìn thấy Lâm Dật đang đứng, Dương Quảng Hạ vỗ vỗ giường của mình, "Tiểu tử, đừng căng thẳng, lại đây ngồi đi. "
Lâm Dật thuận thế ngồi xuống, "Dương Lão tiên sinh, tìm tôi có chuyện gì sao?"
"Thế nào, cậu đã cứu tôi một mạng, tôi gặp cậu một chút còn không được sao?"
"Sao có thể không được, tôi đây không phải còn đang kích động sao." Lâm Dật cười ha hả nói: "Một nhân vật lớn như ông, tôi bình thường chỉ có thể nhìn thấy ở trên ti vi, lần này nhìn thấy người thật, ai mà không kích động cho được."
"Cái miệng này, thật sự có thể lừa gạt Hạt Gạo của chúng ta."
"Hạt Gạo là ai?"
"Cậu không phải là bạn tốt của Nhược Hư sao, ngay cả nhũ danh của cô ấy cũng không biết "
Lương Nhược Hư đứng ở một bên, ngượng ngùng.
"Ông Dương, ông làm sao lại tiết lộ thông tin của con rồi. "
"Nhìn cái miệng này của ta này." Dương Quảng Hạ cười ha hả nói: "Nhưng đều là chuyện nhỏ, tiểu tử này chính là ân nhân cứu mạng của ta, cho cậu ta chút tin tình báo, coi như là trả nhân tình đi."
Những người bên trong phòng cũng nở nụ cười, làm cho bầu không khí dễ chịu không ít.
"Tiểu tử, tương lai cậu có dự định gì không? Cậu có muốn phát triển lâu dài ở bệnh viện Hoa Sơn không? Để tôi nói cùng bọn họ một chút, cho cậu chức phó chủ nhiệm."
"Đừng đừng đừng, Dương lão tiên sinh, ông cứ để tôi làm một người vô hình là được rồi, tôi tính tình tùy ý quen rồi, không chịu nổi chức vị lớn như vậy."
Anh tới đây là trải nghiệm cuộc sống, Lâm Dật không muốn lãng phí tài nguyên của bệnh viện.
"Làm sao vậy, là không để vào mắt chức vị Phó chủ nhiệm sao?"
"Không phải vậy, công việc của bác sĩ là cứu người và chữa trị, chỉ cần có thể giúp được cho bệnh nhân là tốt rồi, chức vị gì gì đó cũng không quan trọng. "
"Ừ, tiểu tử không tệ lắm, tuổi còn trẻ, suy nghĩ cũng không nhỏ, lời này tôi thích nghe."
Lương Nhược Hư bĩu môi, Lâm Dật lá gan thật lớn, ở trước mặt Dương lão tiên sinh, còn dám lươn lẹo như vậy được.
Toàn bộ Trung Quốc, cũng không có mấy người có cái lá gan này.
"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, đều là Hạt Gạo dẫn dắt."
Khóe miệng Lương Nhược Hư mang theo ý cười, đã hiểu ra một cái đạo lý.
Nhiều người thắc mắc tại sao phụ nữ lại thích nam cặn bã, mà lại không yêu người đàng hoàng.
Bởi vì miệng nam cặn bã, thật không phải ngọt bình thường nha.
"Ta thấy hai người các ngươi nhất định có chuyện." Dương Quảng Hạ cười ha hả nói: "Hạt Gạo của chúng tôi rất tốt, cậu tiểu tử này cũng không tệ, tuyệt đối rất tốt, còn có tay nghề, ta xem trọng hai người."
"Tôi cũng cho là như thế, rất xứng đôi. "
Dương Quảng Hạ cười nhìn Lâm Dật, "Tiểu tử, cậu tên là Lâm Dật phải không? Có phải người từ Trung Hải đúng không?"
"Nhà tôi ở Quảng Châu."
"Quảng Châu?"
Vẻ mặt của Dương Quảng Hạ dừng một chút, "Cậu sinh ở Quảng Châu?"
"Không phải, tôi sinh ở bệnh viện."
"Ha ha, cái tên tiểu tử này, ở trước mặt ta còn dám lải nhải đây này."
Lâm Dật cũng là cười cười, nhưng ở trong đầu lại suy nghĩ, đang yên đang lành lại hỏi chuyện mình sinh ở đâu làm gì.
Đề tài này cũng quá riêng tư rồi.
"Kỳ thực tôi cũng không biết mình sinh ở đâu, từ nhỏ đã ở viện mồ côi mà lớn lên."
"Cô nhi!"
Biết được tin tức này, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Dương Quảng Hạ, biểu lộ thập phần quái dị.
Vẻ mặt của Dương Quảng Hạ rất ôn hòa, này tựa hồ là đáp án mà ông ta muốn.
Cao Sùng cùng những người khác chỉ là chút bất ngờ, nhưng rất nhanh họ đã tiếp nhận sự thật này.
Mặc dù có chút đặc thù, nhưng cũng không có gì lớn.
Duy nhất không cách nào bình tĩnh, chính là Lương Nhược Hư.
Lâm Dật là cô nhi, vậy tiền anh ta làm Nghiên cứu khoa học là từ đâu ra?
Bám váy phú bà?
Tài sản ba mẹ để lại?
Mấy cái này có vẻ như đều không có khả năng lắm.
"Tôi rất muốn biết, rốt cuộc là viện mồ côi ở đâu, có thể đem cậu bồi dưỡng thành người xuất sắc như vậy."
"Chỉ là viện mồ côi lâu đời, rách nát, không đáng nhắc tới."
Từ những câu nói của Dương Quảng Hạ, Lâm Dật cảm giác, ông ta thật giống như đang bẫy mình, dứt khoát liền đem cái đề tài này tránh đi, không tiết lộ chút tin tức là được.
"Thực sự hiếm thấy a." Dương Quảng Hạ vỗ vai Lâm Dật.
"Tiểu tử cậu thật không tệ, cậu đem tới cho tôi cảm giác cùng với những đứa trẻ của cô nhi viện không giống nhau, về sau cứ làm cho tốt, những nơi khác ta không dám nói, nhưng ở mảnh đất Trung Hải, tôi nói một câu, đều là dễ sử dụng."
"Cảm ơn ông Dương."
"Vậy trước tiên như vậy đi, thân thể tôi không thể ngồi lâu, đợi sau này tôi khỏe hơn, lão đầu tử ta mời cậu uống rượu."
"Được rồi, vừa vặn tôi còn không biết rượu trong quân có mùi vị như thế nào đây."
"Ha ha, đến lúc đó cho cậu uống đủ."
"Tiểu Cao, Hạt Gạo, các người đều đi đưa tiễn bác sĩ Lâm đi."
Hai chữ đưa tiễn được sử dụng rất tài tình nha.
Không chỉ có Lương Nhược Hư cùng Cao Sùng đi ra, mà còn có ba người đàn ông khác cũng đi ra đưa Lâm Dật rời đi.
Lâm Dật có chút khó hiểu, về sự sắp xếp có phần phô trương như thế này là sao
Cho dù tôi cứu mạng của ông ta, nhưng cũng tính là một người vô hình.
Cái này rất kỳ quặc!
Bên trong phòng bệnh, chỉ còn dư lại Dương Quảng Hạ cùng người đàn ông trung niên, nhỏ giọng nói:
"Như thế nào, có phải hay không rất giống?"
"Diện mạo có chút giống, nhưng tính cách không quá giống lắm." Người đàn ông trung niên nói: "Cùng người đàn ông kia so ra còn thiếu một chút sự quyết tâm."
"Nhìn thư thế này, còn giống như thật kém một chút ý tứ." Dương Quảng Hạ thở dài, "Năm đó ở Đông Bắc, chuyện ông ta tay không đánh ngã gấu chó, cho đến bây giờ vẫn được mọi người kể lại một cách say sưa kia kìa."
"Đúng thật là một người đàn ông hung mãnh, chỉ là đáng tiếc."
"Tuy rằng tính cách không quá giống, nhưng quả thực họ đều thông minh." Dương Quảng Hạ nói: "Vừa nãy lúc hai chúng ta nói chuyện, rất nhiều chuyện đều nói khép kín, rất phòng bị, loại khứu giác nhạy bén này rất hiếm thấy."
"Thủ trưởng, nếu như muốn điều tra cậu ta là cô nhi viện ở đâu, kỳ thật cũng không khó, tôi gọi điện thoại cho người ở Quảng Châu bên kia, tốn không bao nhiêu thời gian là có thể lấy được thông tin."
Sau vài giây trầm mặc, Dương Quảng Hạ nói:
"Cũng được, điều tra thêm đi, nhưng nhớ kỹ, chuyện này phải xử lý thầm lặng, tuyệt đối tin tức không thể rò rỉ ra ngoài, trấn an được tâm tình của đối phương."
"Vâng, tôi hiện tại liền đi làm."
...
Nhóm người bước đến lối vào thang máy, Lâm Dật vẫy tay một cái, "Đều trở lại đi, như thế giống trống khua chiêng, làm tôi có chút xấu hổ."
"Vậy được, anh đi làm việc của anh đi, đợi lát nữa tôi đi xuống tìm anh."
"Được."
Sau khi chào hỏi, hai nhóm người liền mỗi người đi một ngả, Cao Sùng ngược lại rất khách khí, một lần nữa đối với Lâm Dật biểu đạt cảm ơn.
Trên đường trở về phòng cấp cứu, Lâm Dật nhớ lại chuyện vừa xảy ra.
Anh cảm giác lần gặp mặt này, ánh mắt của Dương Quảng Hạ nhìn anh không đúng lắm, tràn ngập một loại cảm giác quái dị.
Lúc xuống lầu, Lâm Dật không có quay lại phòng cấp cứu, mà tìm một chỗ không có người gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan.
"Bác sĩ Lâm, có phải hay không muốn đặt hẹn với em nha?" trong điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan ngọt ngào nói.
"Anh thật là có chút việc muốn trưng cầu ý kiến của Kỷ tổng."
"Chuyện gì, nói với chị, chị đây đều sẽ giúp cậu giải quyết nha."
"Các em học ở Yến Đại có trung y nào chuyên nghiệp không?"
------
Dịch: MBMH Translate