Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 413 - Chương 411. Vấn Đề Lịch Sử Để Lại

Chương 411. Vấn Đề Lịch Sử Để Lại
Chương 411. Vấn Đề Lịch Sử Để Lại

"Hả? Trung y?"

Kỷ Khuynh Nhan hỏi lại:

"Anh không phải bác sĩ Tây y hả, sao còn hỏi chuyện Trung y?"

"Anh có chút vấn đề về Trung y cần tư vấn một chút."

"Nhưng khoa y của đại học Bắc Kinh không có chuyên ngành Trung y. Nếu anh muốn nghe về phương diện này thì không đi khoa y của Đại học Bắc Kinh được."

"Vừa nãy không phải em vỗ ngực nói chuyện gì cũng có thể giải quyết giúp anh sao? Làm sao, bây giờ không được rồi à? Ngực giả hử?"

"Của em đây là hàng thật giá thật, không có một chút nước." Kỷ Khuynh Nhan phản bác.

"Lại nói, tuy rằng khoa y của Đại học Bắc Kinh không có chuyên ngành Trung y, nhưng không có nghĩa là em không giúp được anh."

"Em có mối quan hệ về mặt này?"

"Đương nhiên." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Anh có nhớ không, vài ngày trước em có dẫn anh đi nhà cô Trương ăn cơm."

"Nhớ, xương sườn ăn rất ngon."

"Thầy Bành, chồng của cô Trương, chính là người hướng dẫn nghiên cứu sinh. Với các mối quan hệ của ông ấy, hẳn phải quen biết người ở phương diện này."

"Vậy em hỏi giúp anh một chút xem có thể liên lạc được với người trong phương diện này không, càng nhanh càng tốt."

"Ừm ừm…"

Kỷ Khuynh Nhan chần chừ vài giây:

"Việc này đừng nói trong điện thoại. Vừa vặn chiều nay em không có nhiều việc, chúng ta đến chỗ cô Trương xem. Có chút vấn đề, em cũng không giải thích rõ được. Anh gặp mặt thầy Bành nói đi."

"Được, nghe lời em."

"Vậy chúng ta phân công nhau làm việc. Hiện giờ đi tới nhà cô Trương đi, tiết kiệm được chút thời gian."

"Không thành vấn đề."

Sau bốn mươi phút, hai người lái xe lần lượt tới Kim Duyệt Hoa Phủ.

Kỷ Khuynh Nhan mặc quần jean màu đen, phía sau vểnh lên, chân đi đôi bốt nhỏ màu đen, rất gợi cảm.

Kỷ Khuynh Nhan không phải loại con gái gầy trơ xương, tuy nhìn có vẻ thon thả, nhưng thịt trên người không ít chút nào.

Mà người con gái có da có thịt như vậy luôn là sở thích của Lâm Dật.

Thấy Lâm Dật, Kỷ Khuynh Nhan vô cùng đắc ý xoay một vòng.

"Thế nào thế nào? Quần với bốt mới mua của em có đẹp mắt không?"

Lâm Dật kéo tay Kỷ Khuynh Nhan:

"Nhanh nào người đẹp, lên nhà làm việc đi. Anh có việc gấp đây."

"Anh là đồ nịnh hót."

Biết Lâm Dật có việc gấp, Kỷ Khuynh Nhan cũng không dám làm lỡ thời gian.

"Đừng nói nhảm, buổi tối làm thịt cho em ăn."

"Hì hì, vậy còn được." Kỷ Khuynh Nhan mỉm cười, lập tức lấy hai hộp quà trên xe xuống: "Anh mang theo đồ này đi. Đến nhà người ta làm khách, không lý gì đi tay không."

"Không tồi không tồi, nghĩ rất chu đáo. Tối nay thêm món ăn cho em."

"Đó là anh nói đó nha, không được đổi ý."

"Đi mau."

Lâm Dật giục giã, hai người đi vào thang máy tới nhà Trương Thục Mẫn.

"Lần trước cô nói với hai đứa cái gì hả? Tới đây không được mua quà, làm sao lại xách đồ đến đây?" Trương Thục Mẫn vừa mở cửa ra đã trách cứ.

"Cô Trương, đồ này không phải em mua, đều là của Lâm Dật."

"Cái thằng bé này đúng là, lần sau không được mua đồ nữa."

Biết quà là do Lâm Dật mua, Trương Thục Mẫn không nói nhiều thêm, bằng không còn phải lải nhải một lúc nữa.

"Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi." Bành Hưng Quốc tới, thuận tiện xách hai đôi dép.

"Vâng."

Hai người thay dép rồi đi vào nhà, hàn huyên chuyện lặt vặt. Trương Thục Mẫn nói:

"Có phải chuyện kinh doanh gặp sự cố không? Gần đây cô quan tâm khá nhiều tới tập đoàn Lăng Vân, có vài khoản đầu tư có vấn đề, nhưng cô đều nói với Viện Viện rồi, trạng thái phát triển tổng thể vẫn rất tốt."

"Cảm ơn cô Trương."

Lâm Dật cười nói:

"Lần này em đến đây chủ yếu là muốn nhờ thầy Bành cố vấn vài vấn đề."

"Nhờ thầy cố vấn?"

Bành Hưng Quốc đang pha trà có vẻ thiếu tự nhiên, Trương Thục Mẫn bên cạnh cũng trở nên bất ổn.

"Tiểu Dật, là vấn đề của em sao?"

"Đúng là vấn đề của em."

"Vậy em đợi lát nữa."

Bành Hưng Quốc ra vẻ chăm chú, sau đó lấy một chiếc kính lão từ ngăn kéo của bàn trà ra đặt lên mũi.

"Em yên tâm, tuy rằng thầy đã về hưu, nhưng chưa quên mấy thứ trong đầu. Em vào phòng với thầy, thầy kiểm tra sơ qua cho em. Chuyện con cháu là chuyện lớn, không thể dở dang."

Lâm Dật ngớ cả ra. Tôi đến đây xin cố vấn chuyện Trung y cơ mà?

Chuyện này quan hệ lông gì với chuyện con cháu?

"Thầy Bành, em không cần kiểm tra. Em đến xin cố vấn ít vấn đề thôi."

"Đúng vậy, không phải thầy đang muốn giải quyết vấn đề đó cho em sao?"

Trương Thục Mẫn hiền lành kéo tay Lâm Dật:

"Tiểu Dật à, có phải em dự định có con với Khuynh Nhan không? Nếu em có vấn đề, cứ thoải mái nói. Cô cũng sắp bằng tuổi bà của em rồi, có gì phải ngại? Đừng ngại đừng ngại."

"Ặc…"

Trong lúc mơ màng, Lâm Dật cảm giác không hợp lý, cũng nhận ra vấn đề ở chỗ nào.

"Thầy Bành, lúc thầy chưa về hưu đã làm ở khoa nào?"

"Nam khoa mà."

Bành Hưng Quốc tự hào nói:

"Thầy nói cho em biết, đối với mấy căn bệnh nam khoa này, phóng mắt ra toàn quốc, thầy mà nói thứ hai, không ai dám nói số một. Thầy nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho em, không thể làm chậm trễ chuyện con cháu của hai đứa được."

Phì phì…

Kỷ Khuynh Nhan nhịn không được, phì một cái cười ra tiếng.

Lâm Dật ôm trán, câm nín:

"Thầy Bành, thầy hiểu lầm, em không muốn cố vấn việc này."

"Đó là chuyện gì? Chẳng lẽ Nhan Nhan có tật? Không sao, thầy cũng quen biết nhiều bác sĩ phụ khoa."

"Thật sự không phải chuyện hai chúng em."

Lâm Dật dở khóc dở cười nói:

"Em muốn hỏi thầy Bành có quen biết nhiều bác sĩ Trung y không? Em muốn xin cố vấn ít vấn đề về Trung y."

"Hóa ra là việc này à."

Bành Hưng Quốc lấy kính xuống

"Thầy thực sự quen một người, là Phó viện trưởng viện Trung y Trung Hải."

"Anh quen nhiều người học Trung y như vậy, sao chỉ nhớ mỗi mụ hồ ly tinh kia?" Trương Thục Mẫn chất vấn.

Hử???

Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan liếc mắt với nhau.

Xem điệu bộ này, lão Bành dính vấn đề lịch sử để lại đây.

"Đã bao nhiêu năm như vậy, sao em còn nhớ kỹ thế? Lại nói, năm đó toàn là cô ấy lằng nhằng với anh, anh có phản ứng với cô ấy sao?"

"Làm sao, em nói đến cô ta làm anh không vui sao?"

"Có gì không vui?"

Bành Hưng Quốc phủ nhận, có cảm giác như Trư Bát Giới soi gương, bề ngoài không phải người.

"Tiểu Dật muốn cố vấn chuyện Trung y, chắc chắn nó gặp chuyện phiền phức. Trong số bạn bè làm Trung y của anh, chỉ có cô ấy có năng lực lớn. Nếu tìm người khác lại không giải quyết được vấn đề."

Trương Thục Mẫn trợn mắt với Bành Hưng Quốc.

"Tự anh xem mà làm."

Bành Hưng Quốc chuyển hướng nhìn Lâm Dật.

"Em nói xem là vấn đề gì, để thầy xem có lớn không."

"Em có phương thuốc Đông y này muốn chế thành thuốc, cũng kiểm tra hiệu quả lâm sàng, cuối cùng viết thành báo cáo."

"Hả? Em muốn nghiên cứu thuốc?"

Bành Hưng Quốc liên tiếp xua tay:

"Không được, đây không phải việc mà chúng ta có thể tự chủ định, phải có tư cách quốc gia, bằng không sẽ là phạm pháp."

"Thầy Bành, không nghiêm trọng như thầy nói đâu. Em sẽ không mang thuốc đi, sau khi chế tạo ra sẽ tiêu hủy ngay trước mặt mọi người. Em chỉ cần báo cáo thí nghiệm."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 411.
Bình Luận (0)
Comment