Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 414 - Chương 412. Tổ Sư Gia Dân Chơi

Chương 412. Tổ Sư Gia Dân Chơi
Chương 412. Tổ Sư Gia Dân Chơi

"Tiểu Dật à, đây không phải chuyện tiêu hủy hay là không, mà là tư nhân không được làm." Bành Hưng Quốc khổ sở nói.

"Sự nghiệp hiện tại của em phát triển rất tốt, nếu còn làm công tác này sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ đối với các em."

"Làm sao lại không được?" Trương Thục Mẫn nói: "Tiểu Dật người ta cũng nói rồi, dược phẩm tiêu hủy tại chỗ, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Em thấy là anh đang sợ cô ta phải gánh trách nhiệm chứ gì?"

"Sao em lại kéo lên người cô ấy? Anh đâu có ý đó!"

"Vậy anh làm việc này đi." Trương Thục Mẫn nói: "Khuynh Nhan là học trò của em, giống như cháu gái của em vậy. Việc này, anh cứ xem đó mà làm."

"Được rồi, anh thử xem được chưa?"

Bành Hưng Quốc nhìn Lâm Dật:

"Việc này không vội chứ? Nếu không vội, thầy dành thời gian dẫn các em đi xem một chút."

Lâm Dật chưa nói, Trương Thục Mẫn đã xen vào:

"Cái gì gọi là không vội? Hai đứa không đi làm đã vội chạy tới đây, chắc chắn là việc gấp. Bây giờ làm luôn đi."

Thấy hai người già đấu võ mồm, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đều im thin thít ngồi một bên, không ai chen miệng.

"Hai đứa bé còn ở đây, em nhỏ giọng chút. Lớn tuổi như vậy rồi, không sợ người ta chê cười?"

"Cô ta không ngại, em có gì mà ngại."

"Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa." Bành Hưng Quốc nói.

"Anh gọi điện thoại, hỏi xem cô ấy có ở bệnh viện không."

Bành Hưng Quốc cầm điện thoại lên tìm danh bạ, tìm tới một người tên Triệu Đông Mai, bấm gọi, mở loa ngoài, chứng tỏ trong sáng.

"Đông… Triệu viện trưởng à, tôi là lão Bành."

"Sư ca, em đang chờ điện thoại của anh đây. Quen nhau nhiều năm vậy rồi, sao còn khách khí như thế?"

Một tiếng "Sư ca" này khiến Bành Hưng Quốc chột dạ, cười ha ha khỏa lấp, che giấu vẻ lúng túng.

"Vậy, hiện giờ có bận không?"

Bành Hưng Quốc không nói thẳng mục đích của mình, khách khí chào hỏi trước.

"Lát nữa sẽ có cuộc họp, em đang chuẩn bị tài liệu đây. Sư ca, anh có việc gì cứ nói thẳng là được, đừng khách khí như vậy."

"Cũng không chuyện gì. Tôi có người học sinh cần cô cố vấn về phương diện Trung y. Nếu cô bận thì ngày mai lại hẹn."

"Ngày mai làm gì, cũng không phải họp hành quan trọng gì, không đến cũng được." Triệu Đông Mai nói: "Sư ca mang người đến đây đi, em chờ anh ở văn phòng."

Câu 'Em chờ anh ở văn phòng' khiến bầu không khí trong phòng khách trở nên kỳ dị.

"Thế không được, cũng chẳng phải việc gì gấp gáp. Cô cứ đi họp đi, đừng làm chậm việc chính." Bành Hưng Quốc cười ha ha nói: "Ngày mai bọn tôi sẽ đi qua."

"Sư ca, em lại không hiểu cách làm người của anh sao? Anh vốn không dễ mở miệng cầu người, bây giờ lại gọi điện thoại cho em, chắc chắn là có việc lớn. Anh đến đây đi."

"Vậy được rồi, hiện tại tôi dẫn người tới."

"Được."

Ngắt máy, Bành Hưng Quốc giả vờ bình tĩnh:

"Người ta đang ở văn phòng. Anh mang Nhan Nhan và tiểu Dật tới."

"Nhanh lên một chút đi."

Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan nhìn nhau một cái, chợt nảy sinh cảm giác tội lỗi sâu sắc. Làm như này chẳng phải đang đẩy lão Bành vào ngực tình nhân sao?

Bành Hưng Quốc đứng dậy, đi vào phòng ngủ thay quần áo, cùng với Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan lái Maserati về phía viện Trung y Trung Hải.

"Thầy Bành, vì chuyện này, cô Trương có khả năng sẽ không cho thầy lên giường ngủ không?" Lúc lái xe, Lâm Dật cười hỏi.

"Đùa gì thế!" Bành Hưng Quốc dửng dưng như không nói: "Vì có các em ở đó, thầy mới để lại thể diện cho bà ấy. Lúc trong nhà không có người, bà ấy mà dám nói gì?"

Kỷ Khuynh Nhan cười tủm tỉm thò đầu qua.

"Thầy Bành, vị Phó viện trưởng kia là sao?"

"Cô ấy thực sự là tình địch của cô Trương sao?"

"Tình địch gì chứ? Chỉ là lúc thầy còn trẻ, cô ấy giặt quần áo cho thầy mấy lần, còn mang cho thầy mì ăn liền mấy lần, cũng chẳng có bao nhiêu việc. Cô Trương của các em cứ tóm mãi việc này không tha."

"Chỉ có ngần ấy việc? Vậy đâu là gì."

"Khả năng là hoàn cảnh lớn lên không giống nhau." Bành hưng Quốc nói.

"Thời điểm ấy, mì ăn liền là thứ quý giá. Trước sau, cô ấy đã đưa tới gần một thùng. Nếu như đặt vào thời hiện tại chắc gần bằng một con lợn rồi."

"Thầy nói vậy, em đã hiểu một chút."

"Hơn nữa, thầy và cô ấy là bạn từ nhỏ. Lúc đó, cô ấy đã tặng cho thầy một bức tượng gỗ ngựa nhỏ giống của cô ấy. Đã bao nhiêu năm rồi, cô Trương của các em vẫn còn nhớ việc này."

"Không đúng." Lâm Dật nói: "Các thầy cô đã là bạn từ nhỏ, thầy đã về hưu, vì sao sư muội kia của thầy còn là Phó viện trưởng.

Trường học và bệnh viện khác nhau.

Khi giáo sư trong trường về hưu, nếu người đó có công trạng xuất sắc, có khả năng sẽ được mời ở lại, giống như Trương Thục Mẫn.

Bằng không, cô ấy đã không thể hướng dẫn tiến sĩ cho Kỷ Khuynh Nhan.

Nhưng bệnh viện lại khác. Vì cường độ công tác ở bệnh viện quá lớn, lại thêm cạnh tranh cương vị, bình thường người được mời ở lại rất ít.

"Trẻ tuổi mà. Tuy rằng cùng cung hoàng đạo, nhưng không phải là cùng tuổi."

Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan liếc nhau một cái, chợt nghĩ đến một khả năng cực kỳ khủng bố.

"Cô ấy không thể nhỏ hơn thầy cả một Giáp đấy chứ?"

"Ha ha ha…" Bành Hưng Quốc cười đắc ý: "Nhỏ hơn hai Giáp."

"Phì! Thầy Bành thật trâu bò."

Giờ phút này, ánh mắt Lâm Dật nhìn Bành Hưng Quốc đã thay đổi. Đây mới là tổ sư gia dân chơi nha!

Rót trà cho tổ sư gia.

"Thì ra nhỏ tuổi hơn nhiều như vậy à." Kỷ Khuynh Nhan bỗng tỉnh ngộ: "Chẳng trách cô Trương kích động như vậy."

"Bà ấy vẫn cái tính kia, thực ra giữa hai thầy cô chẳng có chuyện gì." Bành Hưng Quốc nói: "Khi đó thầy đã sắp bốn mươi, cô ấy thì sắp lên đại học, làm sao còn khả năng làm chuyện này? Còn chưa đủ mất mặt chắc."

Kỷ Khuynh Nhan che miệng cười khẽ:

"Có khả cô Trương quá mẫn cảm."

"Đúng đúng đúng, chính là quá mẫn cảm." Bành Hưng Quốc nói: "Lúc về em nói với bà ấy, đã già cả rồi, mỗi ngày vẫn bám chuyện này không tha, có cần mặt mũi nữa không?"

Nói thì nói thế, nhưng Lâm Dật vẫn phục Bành Hưng Quốc sát đất.

Không biết lúc mình bốn mươi tuổi có được đãi ngộ như vậy hay không.

Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy kích thích rồi.

Rất nhanh, ba người lái xe đến viện Trung y Trung Hải.

Đi thang máy, đến phòng làm việc của viện trưởng.

Trong phòng làm việc một phụ nữ trung niên tuổi hơn năm mươi, mặc áo choàng trắng, bên trong là áo len và quần vải.

Người phụ nữ trung niên không phải là xấu, thậm chí khá đẹp, hành vi cử chí có phần tao nhã.

"Sư ca, anh đến rồi."

Thấy Bành Hưng Quốc dẫn người vào, Triệu Đông Mai đứng dậy đón tiếp.

"Tôi giới thiệu cho cô, đây là Kỷ Khuynh Nhan, học sinh đại học Yến Đại chúng tôi. Đây là bạn trai cô bé, Lâm Dật."

"Đây là sư muội Triệu Đông Mai của thầy các cháu gọi viện trưởng Triệu là được."

"Chào viện trưởng Triệu."

"Các em là học sinh của sư huynh, cũng coi như là học sinh của cô. Đừng gọi viện trưởng, gọi là cô Triệu đi."

"Cô Triệu, cô thật xinh đẹp, không giống người mới năm mươi tuổi, còn trông như có tướng phu thê với thầy Bành đấy." Lâm Dật cười ha ha nói.

Hết chương 412.
Bình Luận (0)
Comment