Nói xong chuyện chế thuốc, Triệu Đông Mai tiễn mấy người Lâm Dật ra ngoài, nhìn theo họ lái xe rời đi.
"Lâm Dật, anh thật biết lừa người." Trên xe, Kỷ Khuynh Nhan thở phì phì nói.
"Có hả? Toàn là lời từ tâm huyết của anh đấy."
Bành Hưng Quốc không nói một lời, lòng cảm thán.
Sóng sau thật khá!
Đưa Bành Hưng Quốc về nhà, hai người vốn định mua ít thức ăn về nhà làm cơm, nhưng Trương Thục Mẫn đã nấu xong bữa nên giữ Lâm Dật và Khuynh Nhan lại.
"Hôm nay bàn bạc thế nào? Thành công không?"
"Cháu bỏ ra ba triệu tệ mới quyết định xong việc này." Lâm Dật gắp một miếng xương sườn, nói với vẻ chua xót.
"Thầy Bành chọn cô đúng là tuyệt phối. Người phụ nữ tên Triệu Đông Mai kia so với cô Trương quả thực không cùng một đẳng cấp."
"Thành công là được rồi." Trương Thục Mẫn cười vui vẻ nói: "Tiểu Dật ăn xương sườn đi, cô dùng nồi áp suất nấu cả nửa giờ đấy, ăn nhiều chút."
"Cô Trương, xương sườn cô làm thật quá ngon." Lâm Dật nịnh hót.
"Người phụ nữ trên tới nhà lớn, dưới xuống nhà bếp được như cô mới là thịt trong lòng đàn ông Trung Hoa, hơn bà bà họ Triệu kia nhiều."
"Cháu cũng cho là như thế à?"
"Tất nhiên ạ, ưu tú hơn quá nhiều." Lâm Dật lại khen: "Hơn nữa, hôm nay thầy Bành tâng bốc cô trước mặt cô Triệu kia một phen, trong lòng em cũng được hả giận. Lần sau lấy thuốc, em thật muốn mời thầy Bành đi cùng, chọc cô ta một phen nữa."
"Không thành vấn đề, lần sau vẫn để lão Bành đi cùng em." Trương Thục Mẫn nói: "Đến nào tiểu Dật, em lại nếm thử món tôm này, tuyệt đối có lợi cho cơ thể."
Kỷ Khuynh Nhan: Dễ dàng mượn được thầy Bành như vậy sao?
Bành Hưng Quốc: Ta là ai? Ta ở đâu? Ta đang làm gì thế? Lẽ nào ta chính là công cụ hình người sao?
"Cảm ơn cô Trương. Thầy Bành có thể tìm được cô đúng là ba đời tích phúc."
"Nào nào, ăn nhiều ăn nhiều. Người bên cạnh đều nói như vậy."
Trương Thục Mẫn gắp cho Lâm Dật mấy miếng sườn và tôm, dặn dò:
"Khuynh Nhan, tiểu Dật thích ăn sườn và tôm, lúc nào em rảnh rỗi thì làm cho nó ăn, đừng dành hết lòng dạ vào công việc. Phụ nữ phải nhớ đến sinh hoạt gia đình."
"Biết, biết rồi..."
Kỷ Khuynh Nhan không còn gì để nói.
Lâm Dật là rệp trong đĩa sao?
Rốt cuộc anh ta giúp ai?
Sau khi ăn cơm xong, hai người hàn huyên linh tinh với Trương Thục Mẫn, Bành Hưng Quốc một lúc, sau mới lái xe về nhà.
Trở lại Cửu Châu Các, Kỷ Khuynh Nhan thoải mái ngồi xuống ghế sa lông.
"Lâm Dật, đúng là anh, gạt cho cô Trương và cô Triệu đều quay vòng vòng."
"Sao lại gọi là gạt? Trước mặt các cô, anh đều nói lời thật lòng."
"Hừm, anh là cái đồ ba phải."
Kỷ Khuynh Nhan biết mình nói không lại Lâm Dật, cho nên ngồi im trên ghế.
"Hôm nay ăn nhiều quá, thật không muốn nhúc nhích."
"Không nhúc nhích thì ngồi yên, anh tắm giúp em, cứ ngồi đó là được."
"Nghĩ hay lắm ấy!"
Lâm Dật hơi buồn chán, ngồi cạnh chân Kỷ Khuynh Nhan.
"Chuyện hạng mục sao rồi? Chắc cũng đã bắt đầu bàn bạc chuyện di chuyển rồi chứ?"
Kỷ Khuynh Nhan gật gù:
"Mọi người đều rất hợp tác, nhưng vẫn xuất hiện khá nhiều hộ bị cưỡng chế. Đây đều là chuyện bình thường, chậm rãi xử lý là được."
Thấy Kỷ Khuynh Nhan không cần hỗ trợ, Lâm Dật cũng yên lòng.
Với năng lực của Kỷ Khuynh Nhan, chuyện như vậy chắc không cần anh phải bận tâm.
Hàn huyên chuyện công việc xong, Kỷ Khuynh Nhan lên tầng tắm rửa.
Reng reng reng...
Tắm xong đi ra.
Đang lau khô tóc thì Kỷ Khuynh Nhan nghe tiếng di động kêu.
Cô bất ngờ phát hiện là mẹ Vương gọi tới.
"Khuynh Nhan à, đã ngủ chưa?" Mẹ Vương nhỏ giọng hỏi.
"Con vừa tắm xong, còn chưa ngủ." Kỷ Khuynh Nhan nói.
"Mẹ Vương muốn tìm Lâm Dật sao? Con gọi anh ấy."
"A? Con ở cùng tiểu Dật à?"
"Hôm nay con ở chỗ anh ấy, không về nhà."
"Tiểu Dật không ở cạnh con chứ?"
Kỷ Khuynh Nhan nhìn ra ngoài cửa, nghe tiếng nước chảy dưới tầng:
"Anh ấy đang tắm, có chuyện gì không mẹ?"
"Mẹ Vương nói cho con một chuyện, con biết là được, đừng nói với tiểu Dật nha."
"Chuyện gì mà thần bí như vậy?"
"Xế chiều hôm nay, có hai người tới cô nhi viện chuyên môn hỏi thăm tình huống tiểu Dật, hỏi nó có làm chuyện kinh doanh phạm pháp gì không."
"Hỏi thăm tình huống Lâm Dật?"
Kỷ Khuynh Nhan cảm giác bất ngờ:
"Đối phương trông ra sao? Có báo thân phận không?"
"Bọn họ nói là nhà lính, hỏi rất nhiều chuyện liên quan tới tiểu Dật. Ví dụ như: Lúc nào nó tới cô nhi viện, tới bằng cách nào. Nói chung, hỏi rất tỉ mỉ. Trước khi đi, họ còn bảo mẹ không nói gì cả, không cho tiểu Dật biết. Mẹ suy nghĩ một hồi lâu vẫn không yên lòng, nhưng không dám nói cho tiểu Dật, cho nên chỉ có thể nói với con."
"Là lính…"
Kỷ Khuynh Nhan lẩm bẩm.
Nếu thân phận của những người kia là thật, vậy cũng không có gì phải lo.
Trước tiên, không quan tâm mục đích của họ là gì, ít nhất sẽ không làm hại Lâm Dật.
Hơn nữa Lâm Dật kinh doanh làm ăn rất đúng quy định, không hề phạm tội, vấn đề an toàn có thể bảo đảm.
"Mẹ Vương, họ có cường điệu hóa vấn đề nào không?"
"Chính là hỏi tiểu Dật tới cô nhi viện như thế nào. Mẹ nói là nó bị người ta bỏ ở cửa."
"Họ còn hỏi nguồn gốc tên của nó. Mẹ nói là trong bọc có tờ giấy ghi tên của nó."
"Họ còn hỏi mẹ có từng gặp cha mẹ ruột của nó không? Mẹ nói là không. Còn lại chuyện khác là vài tin tức không quan trọng."
Trầm mặc mấy giây, Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Mẹ Vương, việc này trừ con, mẹ đừng nói với ai cả."
"Mẹ nào dám nói với người khác. Trước khi đi, người ta nhiều lần nhấn mạnh với mẹ, rằng đây là cơ mật. Nếu bị tiết lộ, mẹ sẽ phải gánh trách nhiệm. Lúc đó mẹ suýt bị hù chết." Mẹ Vương kích động nói.
"Nhưng sau khi bọn họ đi, mẹ vẫn không đặt xuống được, cho nên không nhịn được mà gọi điện cho con."
Kỷ Khuynh Nhan nở nụ cười:
"Đã nói là cơ mật, mẹ còn gọi cho con. Mẹ không sợ gánh trách nhiệm nha?"
"Chuyện này dính đến con trai của mẹ, mẹ quản cái chó gì mà cơ mật. Nhanh giúp mẹ Vương nghĩ cách xem là chuyện gì đi."
"Mẹ Vương, mẹ đừng vội. Người ta là người quân đội, cho nên không cần lo cho an toàn của Lâm Dật. Lâm Dật làm ăn luôn tuân thủ kỷ cương pháp luật, không có gì đâu." Kỷ Khuynh Nhan động viên.
"Khả năng là vì chút việc nhỏ khác nên họ muốn điều tra tư cách của anh ấy. Ví dụ như lúc chúng con trả giá, đối phương sẽ điều tra tư cách của người trả giá tín dụng. Chuyện này rất bình thường."
Kỷ Khuynh Nhan cũng không biết cụ thể xảy ra chuyện gì.
Nhưng điều cô có thể làm là trấn an mẹ Vương.
Không để bà lo lắng.
"Có thật không?" Mẹ Vương thở phào một cái: "Nếu con nói như vậy thì mẹ bớt lo. Ban ngày, lúc họ tới đây, mẹ sợ chết đi được."
"Yên tâm đi, không có chuyện gì."
"Ừ, mẹ không lo nữa. Nhưng miệng con phải giữ nghiêm một chút." Mẹ Vương dặn: "Chúng ta phải giữ bí mật việc này. Con đừng nói cho tiểu Dật. Người ta nói rồi, đây là cơ mật."
"Biết rồi, sẽ không nói cho anh ấy."
"Vậy được, mẹ không quấy rầy các con đi ngủ, dập máy đây."
Không chờ Kỷ Khuynh Nhan nói nữa, Vương Thúy Bình tắt điện thoại trước.
Nói đến làm Kỷ Khuynh Nhan ngại ngùng.
Mình ở lại đây, nhưng không phải ngủ với hắn mà!
Nhưng hiện tại, Kỷ Khuynh Nhan cũng không có tâm tư nghĩ nhiều chuyện này.
Đang yên đang lành, sao người của quân đội lại tìm tới Lâm Dật?
Quá bất thường.
…
Quảng Châu, viện mồ côi Lam Thiên.
Gọi cho Kỷ Khuynh Nhan xong, Vương Thúy Bình ngồi trên giường, vẫn không ngủ được.
Lúc này, Triệu Toàn Phúc đi vào, mặt mày xám xịt, chắc vừa mới xong việc.
"Hàn xong giường chưa?" Vương Thúy Bình hỏi.
"Đã kéo về rồi. Ngày mai tôi lại lắp lên."
Triệu Toàn Phúc vỗ bụi trên người, nói:
"Tôi trở về nghe đám trẻ nói, hôm nay có hai người lính tới. Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Cái gì mà lính, toàn mấy đứa đầu dưa, biết cái gì!" Vương Thúy Bình nói: "Họ tới kiểm tra phòng cháy, có chỗ không hợp quy định nên bảo chúng ta thế này thế kia."
"Không phạt tiền chứ?"
"Sao có thể, người ta vẫn rất quan tâm chúng ta mà. Ông xem, có lần nào là phạt tiền?"
"Cũng phải, tôi đi tắm. Bà mệt thì ngủ đi, trên người quá bẩn thỉu."
"Ừm."
Triệu Toàn Phúc rời đi, Vương Thúy Bình vẫn mất tập trung.
Bà xuống giường tới tủ quần áo, xách một cái rương thấp nhất ra, tìm một hộp gỗ nhỏ trong đó.
Trong hộp gỗ có một lá thư ố vàng từ lâu.
Bên trên có xi bịt lại, đến nay vẫn chưa hề mở.
Vương Thúy Bình nghĩ đến buổi tối trời mưa giàn giụa kia.
Nghĩ đến cô gái khóc như mưa.
Nghĩ đến mỗi một câu dặn dò.
Cuối cùng vẫn thở dài.
"Có những việc không nên nói thì vẫn hơn."
------
Dịch: MBMH Translate