Giống như Vương Thúy Bình.
Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Khuynh Nhan cũng lăn lộn khó ngủ.
Cô cũng không nghĩ ra tại sao người của quân đội lại đi hỏi thăm thân phận của Lâm Dật.
Trong đó có liên quan gì sao?
Lẽ nào nhìn trúng Big Data và điện toán đám mây của tập đoàn Lăng Vân?
Nhưng hiện giờ vẫn chưa đến quy mô ấy, chắc là chưa vào được mắt họ.
Ba giờ sáng, Kỷ Khuynh Nhan không kìm được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc sâu.
Nhưng việc này thủy chung quanh quẩn trong lòng cô.
…
Hai ngày sau, Lâm Dật sinh hoạt không có quy luật gì để mà nói.
Anh không tan việc đúng giờ mà vẫn bận rộn trong bệnh viện.
Bên phía tập đoàn Lăng Vân, Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện đã xử lý xong thủ tục, xem như đã đưa toàn bộ Didi xuống dưới lá cờ của tập đoàn Lăng Vân.
Chuyện còn lại chính là sắp xếp di chuyển tổng bộ.
Bộ phận công tác này khá hỗn tạp, không có hàm lượng kỹ thuật gì, Lâm Dật cũng lười bận tâm.
Có Kỳ Hiển Chiêu và Hà Viện Viện, vấn đề không lớn.
Bên viện nghiên cứu, hạng mục máy in quang khắc vẫn chưa có tiến triển, tạm thời chưa thấy hi vọng.
Lâm Dật đã chuẩn bị kỹ càng, không vội chút nào.
Máy in quang khắc chính là thứ khó khăn, mất công sức nhất. Nếu trong thời gian ngắn đã ra được thành quả thì thật không thể tưởng tượng nổi.
Ngoài ra còn có một tin tức khiến Lâm Dật khó nhẫn nại được. Dưới thế công của Khoa Sáng, đơn hàng ba tỷ đã hoàn thành hai phần ba.
Nhanh thì hai mươi ngày, chậm thì một tháng nữa là có thể giao hàng toàn diện.
Lâm Dật có hơi nóng lòng.
Chuẩn bị thời gian dài như vậy, trò hay này cuối cùng cũng bắt đầu rồi.
Buổi trưa cơm nước với Kiều Hân xong, trên đường đi cấp cứu, Lâm Dật liếc nhìn màn hình hệ thống. Tiến độ nhiệm vụ hoàn thành 98/100 chỉ cần hai bệnh nhân nữa thôi, một trăm nghìn điểm thông thạo tới tay.
Lâm Dật tính, có lẽ ngày kia là sẽ mở ra được nghề nghiệp mới.
Nhưng Lâm Dật vẫn quyết định làm xong nghề bác sĩ này rồi lại nói.
"Đi nhanh một chút, theo tôi đi mua thuốc."
Ngay lúc Lâm Dật tới cửa trung tâm cấp cứu, bất ngờ nghe được có người đàn ông trung niên gào lên khiến anh giật nảy mình.
Bên cạnh người đàn ông trung niên còn có một bà lão tóc trắng xóa.
"Tôi không đi, nhanh về nhà."
"Bác sĩ đã viết đơn, không mua thuốc làm sao về nhà? Lần sau lại xảy ra chuyện thì sao?"
Người đàn ông trung niên gào lên khiến người xung quanh giật mình, dồn dập quay đầu qua.
"Mấy hộp thuốc như thế cũng phải hơn hai nghìn tệ. Cháu tôi đến trường còn cần tiền. Tiền đều tiêu hết lên người tôi rồi, còn làm sao đến trường được nữa."
Bà lão ngồi ở cửa, cố ý không đi mua thuốc.
"Mẹ, coi như con xin mẹ! Chúng ta đi mua ít thuốc, đừng nói hai nghìn, dù là hai mươi nghìn, con cũng phải chữa cho mẹ!"
"Tôi đã hơn bảy mươi tuổi, cũng chẳng sống thêm được mấy năm, chết thì chết, còn mất tiền này làm gì!" Bà lão nói.
"Lần sau cậu cũng đừng dẫn tôi đi khám bệnh nữa, lại còn mua thuốc. Đã mất mấy trăm tệ tiền khám, mua cho tôi ít thuốc giảm đau là được."
"Mẹ!"
Người đàn ông trung niên quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi.
"Con van xin mẹ, đi mua thuốc với con đi! Rồi chúng ta lại đi khám bệnh."
"Cậu nhanh đứng lên! Tôi chắc chắn không mua thuốc. Bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, không nghe lời là tôi đánh cậu đấy!"
Cộp cộp cộp…
Người đàn ông trung niên dập đầu mấy cái:
"Coi như con cầu xin mẹ mà!"
"Cầu tôi cũng không đi." Bà lão bướng bỉnh nói: "Cháu tôi đến trường còn mất tiền, sau này mua nhà cưới vợ còn mất tiền. Tôi đã già thế này, đừng có chà đạp tiền nữa."
"Anh Lâm..."
Kiều Hân nhẹ dạ. Cô yếu nhất trước tình cảnh như vậy.
"Tôi qua xem một chút."
Đáp lời xong, Lâm Dật đi về phía hai mẹ con kia.
"Đại ca, xảy ra chuyện gì?"
Thấy Lâm Dật và Kiều Hân tới, người trung niên lau nước mắt nói:
"Lúc trời vừa sáng, mẹ tôi nói tim khó chịu. Tôi dẫn mẹ đi khám bệnh. Bác sĩ viết đơn thuốc cho. Mẹ tôi ngại đắt nên sống chết cũng không chịu mua. Hai người giúp tôi khuyên nhủ đi."
"Chụp điện tâm đồ chưa?"
"Làm rồi." Người trung niên lấy điện tâm đồ ra: "Ở đây."
"Anh Lâm, dường như là rối loạn nhịp tim." Kiều Hân nói.
Lâm Dật gật gù. Rối loạn nhịp tim chính là tim đập quá nhanh hoặc quá chậm, cũng không phải là quá nghiêm trọng. Chỉ cần chú ý nhiều một chút là được.
"Đơn thuốc thế nào?"
"Mấy cái tên mà tôi cũng không đọc nổi. Họ bảo tôi đi nhà thuốc lớn Thiên Trạch mua."
Thấy đơn thuốc mà người đàn ông trung niên đưa tới, Lâm Dật liếc xem.
"Bác sĩ ngu ngốc nào viết đơn thuốc cho anh vậy hả?"
Hả?
Bốn chữ 'Bác sĩ ngu ngốc' khiến người ta ngây ngẩn.
Vị bác sĩ trẻ này có thân phận gì?
Vừa tới đã mắng người?
Thân phận nhất định rất lớn.
"Là bác sĩ Tào viết. Dường như là trưởng phòng trong bệnh viện này."
"Tào Gia Vượng?"
"Đúng đúng đúng, chính là người này." Người trung niên nói: "Tôi nhìn qua trên internet, thấy ông ta là trưởng phòng khoa ngoại bộ phận tim mạch. Người ta nói là rất lợi hại, cho nên chúng tôi mới tìm ông ta."
"Loại mặt chó."
"Bác sĩ, chẳng lẽ đơn thuốc này có vấn đề?"
"Đâu chỉ có vấn đề, mà là rất có vấn đề." Lâm Dật nói.
"Về y học, bệnh của mẹ anh gọi là rối loạn nhịp tim, không phải tình huống quá nghiêm trọng. Chỉ cần bà tránh vận động mạnh, ăn nhiều hoa quả, chậm rãi điều dưỡng là được. Nếu thật sự nặng, anh cần một lọ Cứu Tâm Hoàn hiệu quả cấp tốc. Phương thuốc ngu ngốc này không cần nhìn."
"Có thật không?"
"Lừa anh, tôi cũng chẳng được ích gì. Cứ làm như tôi nói là được." Lâm Dật nói: "Nhớ, lần sau khám bệnh nhớ yêu cầu bác sĩ Lý Sở Hàm."
"Biết rồi, biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
"Mẹ, đi mau, không mua thuốc này nữa. Chúng ta đi mua Cứu Tâm Hoàn hiệu quả cấp tốc."
"Cứu Tâm Hoàn hiệu quả cấp tốc có đắt không?"
"Cụ ơi, Cứu Tâm Hoàn hiệu quả cấp tốc giá năm đồng một lọ, không đắt chút nào." Kiều Hân nói.
"Năm tệ à?" Bà lão nói: "Vậy thì mua một lọ cũng được."
Đối với bệnh nhân tuyệt vọng, lời bác sĩ như Thánh chỉ của vua.
Bởi vì không hiểu gì cả. Bác sĩ nói gì, người ta đều sẽ tin tưởng vô điều kiện.
Một lời của Lâm Dật lại làm họ nhìn thấy ánh Rạng Đông của hi vọng.
"Cảm ơn bác sĩ."
Người đàn ông trung niên liên tục khom lưng thể hiện biết ơn, thậm chí không biết cảm ơn thế nào.
"Không có chuyện gì." Lâm Dật vung vung tay: "Lần sau nhớ gọi cho bác sĩ Lý."
"Vâng vâng, cảm ơn bác sĩ."
Người đàn ông trung niên dẫn mẹ rời đi. Một đống người xông lên.
"Bác sĩ, nhờ bác sĩ xem giúp tôi xem phương thuốc của tôi có vấn đề không? Hai hộp thuốc này đã có giá tám trăm tệ, gia đình tôi thật khó gánh được."
"Bác sĩ, bác sĩ xem giúp tôi. Sao loại thuốc Tâm Hải Hoàn này không thể nào mua được."
"Bác sĩ, van bác sĩ, xem giúp tôi đi."
"Tôi nữa…"
"Chờ đã, các vị đông quá, tôi không xem hết được." Lâm Dật nói.
"Nếu các vị còn nghi ngờ đơn thuốc, tốn thêm mấy chục tệ đi hỏi trưởng phòng Lý, để họ xem giúp các vị một lần nữa."
"Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ."
Lâm Dật gật gù, cùng Kiều Hân nhanh chân đi về phòng cấp cứu.
"Anh Lâm, anh bớt giận." Kiều Hân an ủi.
"Đây đều là quy tắc ngầm của bệnh viện. Bác sĩ kiếm tiền chính là từ hoa hồng. Bệnh viện đều biết việc này, không dễ xử lý."
"Biết thì biết chứ." Lâm Dật đá ngã lăn chiếc ghế: "Đám mèo mả gà đồng này!"
Xem tâm trạng Lâm Dật không tốt, Kiều Hân chuẩn bị tự mình tiếp ca bệnh buổi chiều.
Nhưng chưa bắt đầu xem bệnh, cô đã thấy Lý Sở Hàm đi vào, liếc Lâm Dật.
"Đi phòng viện trưởng với tôi một chuyến."
------
Dịch: MBMH Translate