"Chuyện này có thể gây ảnh hưởng gì tới họ?" Lương Nhược Hư hỏi.
"Người cần gấp số thuốc này là chúng ta, đâu phải họ."
"Nhưng trên hợp đồng có kỳ hạn giao hàng, một khi quá thời gian ký kết thì vi phạm hợp đồng." Lâm Dật nói.
"Thứ đó vô dụng." Lương Nhược Hư chống chằm: "Cho dù đưa lên tòa, đây cũng là món nợ xấu. Muốn ép họ bồi thường tiền là không thể."
"Đừng gấp, tiếp theo đây mới là thời điểm lấy ra kỹ thuật chân chính." Lâm Dật nói.
"Cô suy nghĩ một chút. Chúng ta tìm lý do nói dược phẩm của họ có vấn đề, giữ lại hàng, thế gọi là gì? Là tin tức trái chiều đúng không?"
"Sau đó là, theo như hợp đồng, nếu họ không thể giao hàng, coi như họ không bồi thường tiền thì chúng ta vẫn chiếm lý đúng không? Chuyện này đối với họ là cái gì? Cũng là tin tức trái chiều."
"Tiếp theo, nếu hải quan của chúng ta xét xử hàng của họ, đại biểu cái gì? Đại biểu thái độ cứng rắn của chúng ta."
"Cho dù họ là xí nghiệp dược đứng đầu thế giới, nhưng so với quốc gia khổng lồ như Trung Quốc chúng ta, cân nặng của ai hơn, chắc tôi không cần nói nhiều."
"Chỉ cần cô lan truyền những tin tức này ra, tôi bảo đảm giá cổ phiếu của họ sẽ bị chém ngang hông. Đây chính là một trận khủng hoảng tài chính lớn dao động cả u Mỹ."
Lương Nhược Hư đã choáng váng. Có phải Lâm Dật chơi hơi lớn rồi không?
Nhưng điều khiến Lương Nhược Hư không nghĩ tới chính là, đó chỉ mới là khởi đầu.
"Tình hình của các nước u Mỹ không giống Trung Quốc. Lấy nước Mỹ làm ví dụ. Thu nhập đầu người hàng năm của họ là bảy mươi nghìn đô la Mỹ, nhưng bọn họ lại mắc nợ công là một trăm mười nghìn đô la Mỹ. Theo như châm ngôn của chúng ta, chính là vay tiền mà sống."
"Chúng ta làm như vậy sẽ khiến cổ phiếu của họ đại hạ giá. Với sáu nhà xuất khẩu dược lớn như vậy, nếu chúng ta không mua hàng của họ, nhà xưởng của họ tất nhiên sẽ phải giảm sản lượng. Điều này có nghĩa là công nhân không có nguồn thu, ít nhất đến vấn đề sinh tồn cũng không đảm bảo được. Cô cảm thấy như vậy sẽ gây rung chuyển cỡ nào? Diễu hành đình công là chắc chắn. Vì lẽ đó, đây rất có thể sẽ trở thành một trận bão táp, cuối cùng trở thành tin tức lớn toàn thế giới."
"Mà ở đây còn có điểm quan trọng nhất. Năm nay là năm tổng tuyển cử. Cô cảm thấy Tổng thống bên họ sẽ muốn làm lớn chuyện, hay muốn mau sớm dẹp loạn?"
"Thao tác một phen này xong, quyền chủ động chẳng phải nằm trên tay chúng ta sao?"
Lương Nhược Hư nghiêm túc nhìn Lâm Dật. Cô không ngờ chuyện này sẽ mang tới phản ứng dây chuyền lớn như vậy.
Hơn nữa còn vô cùng có khả năng phát sinh.
"Tôi tán thành tất cả suy luận nãy giờ của anh. Họ rất có thể sẽ vì chuyện này mà phải trả cái giá đau đớn thê thảm. Nhưng như vậy, chúng ta cũng sẽ tổn thất không nhỏ."
Lương Nhược Hư thay đổi tư thế ngồi:
"Họ là thương nhân, lợi ích là số một. Họ có thể không kiên trì được nửa năm một năm, nhưng dân chúng của chúng ta càng không chịu nổi. Trường kỳ chiến không thể chơi như vậy."
Lâm Dật ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Lương Nhược Hư.
"Vậy cô đồng ý tin tưởng tôi có biện pháp giải quyết những vấn đề này của cô không? Nhưng còn có chút vấn đề, đến giờ tôi vẫn chưa thể cho cô câu trả lời chắc chắn. Chờ tôi một buổi tối, tôi sẽ hoàn thành chuyện này."
"Tôi tin tưởng anh."
"Sau đây cô sửa sang lại tư liệu, gửi tên sáu công ty thuốc kia cho tôi, còn có hai mươi lăm loại thuốc nhập khẩu kia nữa. Tên, thành phần chủ yếu, công hiệu cụ thể, cung cấp tất cả những tin tức này cho tôi. Việc còn lại thì không cần phiền cô."
"Không thành vấn đề, tôi lập tức cho người đi làm."
"Được, chúng ta phân công nhau làm việc!"
Hai người đứng dậy, cùng đi ra khỏi quán cà phê. Đứng trước Audi A6 của Lương Nhược Hư, Lâm Dật nói:
"Cô đi làm chuyện của cô đi, phải nhanh."
Kéo cửa xe, Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật:
"Trăm triệu sinh kế của người dân gửi một người, tất cả nhờ anh."
Vỗ vai Lương Nhược Hư, Lâm Dật đáp:
"Yên tâm, tôi sẽ không mang chuyện như này ra đùa."
Lương Nhược Hư gật gù, lái xe rời đi.
Trên đường về, trong đầu Lương Nhược Hư đều là lời Lâm Dật vừa nói.
Mình không còn đường có thể đi rồi, chỉ có thể hi vọng vào một mình Lâm Dật.
Còn về kết quả cuối cùng như thế nào, cô cũng không biết.
Giống như một tòa nhà cao tầng chọc trời bị cháy vậy.
Ta đứng ở mái nhà, có người nói nhảy xuống sẽ có người đón, nhưng khi ta nhìn xuống lại phát hiện chẳng hề có một bóng người.
Vào lúc này, ta nhảy hay không?
Lương Nhược Hư lúc này cũng đang phải đối mặt với vấn đề như vậy.
Lương Nhược Hư cũng biết, hiện tại đã không còn biện pháp nào khác.
Điều duy nhất có thể làm chính là nhảy xuống.
…
Đến bệnh viện, Lâm Dật không đi phòng cấp cứu mà về xe của mình, bắt đầu mưu tính chuyện kế tiếp.
Đầu tiên, Lâm Dật gọi cho Triệu Đông Mai, hỏi chuyện báo cáo dược phẩm.
Người được gọi rất mừng rỡ, tất cả tiến triển thuận lợi.
Sáng sớm mai, anh có thể nhận được thuốc thành phẩm và báo cáo.
Nhưng trên điện thoại, Triệu Đông Mai nhiều lần căn dặn, thuốc thành phẩm tuyệt đối không thể cho người dùng.
Lâm Dật biết sự lo lắng của bà, tự nhiên cũng không làm như vậy. Anh còn hiểu được quy tắc đó.
Xác định bước chủ yếu nhất trong kế hoạch, Lâm Dật thả lỏng hơn nhiều.
Sau đó chính là từng bước xử lý chuyện này.
Rất nhanh, tin tức về hai mươi lăm loại thuốc nhập khẩu được gửi tới điện thoại Lâm Dật.
Lâm Dật bấm số Tào Tĩnh Thu.
"Lâm tổng tìm tôi có chuyện gì?"
Sau khi biết Lâm Dật chính là người phụ trách Khoa Sáng, trong giọng nói của Tào Tĩnh Thu bớt đi chút quyến rũ và gợi cảm, thêm một chút vẻ lạnh lùng.
"Cô có ở công ty không? Nếu không có thì lập tức trở về. Đã tới lúc dùng tới cô rồi."
"A… Lâm tổng thần thông quảng đại như thế còn cần đến tôi sao?"
"Bớt nói mấy lời ẻo lả đó đi. Toàn quốc có bao nhiêu công ty truyền thông như vậy, chẳng thiếu nhà các cô. Nếu cô không muốn làm nữa cứ nói thẳng, ông đây lập tức bỏ luôn."
"Anh lại mắng tôi!"
"Không có thời gian nói nhảm với cô. Trên tay tôi có việc, cô muốn làm hay không?"
Dù cách điện thoại, Lâm Dật cũng nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của Tào Tĩnh Thu.
"Tôi đang ở công ty đây. Anh đến tìm tôi."
Cúp điện thoại, Lâm Dật nói thầm:
"Mẹ nó, người kiểu gì thế? Mắng một trận là ngoan ngay?"
Sau đó, Lâm Dật lái xe tới Văn Hóa Phong Lan của Tào Tĩnh Thu, bố cục bước kế tiếp.
Sau hai mươi phút, Lâm Dật đến văn phòng của Tào Tĩnh Thu. Tào Tĩnh Thu đặc biệt nghiêm túc, còn có vẻ như sắp đối địch.
"Lâm tổng tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi đã gửi một thư điện tử vào hòm thư của cô, tìm đám thủy quân (*) phân tán tin tức cho tôi."
(*Thủy quân: Ý nói những người chuyên viết bài bình luận, viết báo thuê trên mạng)
"Tin tức loại gì?"
"Đương nhiên là tin giả từ không sinh có." Lâm Dật nói.
"Nhưng chuyện này có phần đặc biệt, đừng dùng server trong nước, có rủi ro lên bàn."
Tào Tĩnh Thu kinh ngạc, không ngờ Lâm Dật sẽ nói vậy.
Hắn rốt cuộc muốn làm gì mà phải sử dụng server nước ngoài?
"Chẳng lẽ hắn muốn mở trang web loại kia? Chắc là không kiếm được bao nhiêu tiền."
------
Dịch: MBMH Translate