"Tôi cũng cảm thấy cái biện pháp này có thể được, thậm chí có thể nói cho những công ty khác ưu tiên các đơn đặt hàng của Trung Quốc, nhận càng nhiều đơn hàng càng tốt. Mở cửa kinh doanh không có lý do gì để không kiếm tiền."
"Tốt, cứ làm theo lời cô nói đi, tôi đã chuẩn bị xong cho cô một vị trí mới rồi, chờ lúc nào cô trở lại là có thể nhận chức rồi." Roy nói.
"Cảm ơn CEO đã tín nhiệm."
"Bên kia Trung Quốc trời đã tối rồi, ngủ ngon, tôi chờ tin tức tốt của cô."
"Ngủ ngon."
Sau khi cúp facetime, Triệu Văn đứng dậy, "Hiện tại đã không còn gì lo lắng, ngày mai đặt hai vé máy bay đi Mỹ đi."
"Biết rồi Triệu tổng." Mạnh Hải Thanh nói:
"Đúng rồi Triệu tổng, còn có một việc, vừa nãy quên cùng báo lại với ngài. Các chuyên gia đánh giá đàm phán đã gọi điện thoại cho tôi lúc ban ngày, muốn hỏi mức giá cuối cùng được thiết lập như thế nào, liệu phúc lợi của bọn có ít hay không."
"Nói cho bọn họ biết, tiền một phần cũng không thiếu." Triệu Văn nói:
"Về sau bọn họ còn có hữu dụng, không thể quá hẹp hòi được."
"Tôi biết rồi."
Triệu Văn gật đầu, "Anh cũng về nghỉ ngơi đi, đừng quên chuyện đặt vé máy bay."
"Được."
Lên tiếng chào hỏi xong, Mạnh Hải Thanh rời đi.
Cởi xuống áo tắm, Triệu Văn cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này, điện thoại lại vang lên.
"Triệu tổng, đang nghỉ ngơi sao?"
Điện thoại tới không phải ai khác, là Phạm Khải Nam.
"Tôi chuẩn bị nghỉ ngơi rồi, Phạm tổng tìm tôi có việc gì?"
"Cũng không có việc lớn gì." Phạm Khải Nam cười ha hả nói:
"Tôi đã bao hết một chiếc thuyền, muốn mời Triệu tổng đi ngắm cảnh sông đêm, ăn khuya, không biết cô có thể nể nang mặt mũi tôi mà tới không?"
"Thực sự xin lỗi, có thể phải phụ lòng lời mời của anh rồi, ngày mai tôi có một cuộc đàm phán lần thứ hai, hiện tại thực sự rất mệt."
"Triệu tổng quá khách khí rồi." Phạm Khải Nam nói:
"Cô đã không thể đi ra ngoài, vậy có chút vấn đề, tôi liền ở trong điện thoại hỏi một chút."
"Anh nói đi."
"Chúng tôi hỏi thăm ra một chút tin tức, nói sáu công ty dược phẩm quốc tế lớn đã tăng giá mạnh đối với 25 loại thuốc nhập khẩu, có việc này sao?"
"Phạm tổng, anh hỏi như vậy, có lẽ anh đã hỏi nhầm người rồi." Triệu Văn nói:
"Phạm gia là một đại gia tộc lớn đã đứng ở Trung Hải trong nhiều thập kỷ, những tin tức như thế này, làm sao anh có thể hỏi một giám đốc điều hành cấp cao của một công ty Hoa Kỳ được."
"Chẳng qua là tôi cảm thấy việc này có chút kỳ lạ, việc này cũng quá là trùng hợp xảy ra đúng dịp rồi."
"Cái này tôi thật sự không biết, thực sự thật không tiện."
"Nếu Triệu tổng không có cách nào trả lời vấn đề này, như vậy tôi sẽ hỏi vấn đề khác." Phạm Khải Nam hỏi:
"Ngày mai sẽ là lần đàm phán thứ hai, liệu Pfizer bên này, sẽ đối với giá cả dược phẩm thay đổi ư?"
"Trong lần đàm phán đầu tiên, tôi đã nói là 289 tệ là điểm mấu chốt của chúng tôi, đừng nói là 9,9 tệ, ngay cả khi giảm một tệ cũng không thể."
"Có lời này của cô tôi cũng an tâm rồi, ngày mai gặp."
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật lái xe đến Kim Duyệt Hoa phủ, tiếp đón Bành Hưng Quốc, cùng nhau đến bệnh viện y học cổ truyền Trung Hải.
Nhưng đợi mười mấy phút, mới đợi được Triệu Đông Mai, bà ấy đem một lọ thuốc chưa đóng gói và một túi giấy kraft dày, giao cho Lâm Dật.
"Tiểu Dật, đồ vật đều ở chỗ này, trước đó cô cũng đã nói với em vô số lần rồi, đừng có làm khó dễ cô."
"Cô Triệu yên tâm, em vẫn còn có biện pháp."
Mở túi giấy kraft, Lâm Dật liếc nhìn nội dung báo cáo bên trong, đúng như trong dự đoán của anh.
Lúc này mới thực sự là yên tâm.
"Nhưng bên phía cô đã mở cuộc họp nội bộ để nghiên cứu qua. Đây là một loại thuốc độc quyền của Trung Quốc, cô muốn tiếp tục phê duyệt và thử nghiệm lâm sàng, vì thế cô muốn nghe một chút ý kiến của em."
"Không thành vấn đề, lát nữa em sẽ viết giấy ủy quyền cho cô. Còn các bước sau như thế nào, Cô Triệu ngài tự mình xử lý là được rồi, không cần hỏi qua ý kiến của em."
"Có thật không?" Triệu Đông Mai lộ vẻ kích động, "Nhưng mà em yên tâm, nếu quả thật thông qua được thí nghiệm lâm sàng, cô sẽ không phụ công lao của em."
"Cô Triệu khách khí rồi, chỉ cần có đoạn báo cáo này là được rồi, cái khác em đều không để ý."
Vừa nói, Lâm Dật vừa nhìn đồng hồ đeo tay, "Cô Triệu, em còn có chút việc không thể cùng ngài hàn huyên nữa, nếu như còn có những vấn đề khác, chúng ta ngày ... sau lại gặp rồi nói."
"Được được được, quyết định như vậy đi."
Biết Lâm Dật đang có việc gấp, Triệu Đông Mai cũng không cùng anh tán gẫu nhiều.
"Tiểu Dật, em có việc gấp vậy thì em đi trước đi, không cần phải để ý đến thầy đâu." Bành Hưng Quốc nói: "Thầy thuê xe trở về là được rồi."
"Như vậy sao được, thầy Bành đã giúp em một ân tình lớn như vậy, làm sao có thể để cho thầy tự về được."
Cuối cùng, Lâm Dật quyết định đưa Bành Quốc Hưng về trước sau đó mới lái xe đến trung tâm đấu thầu thành phố.
Mà Lương Nhược Hư đã đứng đợi ở đây từ sớm.
"Đều chuẩn bị xong chưa?"
Lương Nhược Hư cũng không biết Lâm Dật đi làm cái gì, nhưng cô biết hôm nay khẳng định là không nhàn rỗi.
"Đi thôi, tôi dẫn cô đi chứng kiến thời khắc kỳ tích xuất hiện!"
"Chứng kiến thì chứng kiến đi, anh còn ôm eo tôi làm gì."
"Phía trước có bậc thang, tôi sợ cô té."
"Không cần, chân của tôi rất tốt."
"Vậy cô ôm tôi đi, chân của tôi thật sự không tốt."
"Anh đúng là tên lưu manh." Lương Nhược Hư nhổ nước bọt một câu, sau đó nói:
"Đợi lát nữa tôi đi vào, nên nói năng như thế nào, hay là diễn một màn kịch gì đó không?"
"Cô coi đây là quay phim à."
Loại lời này nói ra từ miệng của Lương Nhược Hư, tràn ngập cảm giác vui mừng không thể giải thích được.
"Cô cứ như bình thường phát huy là được, phần còn lại cứ để cho tôi."
"Xác định không cần tôi làm cái gì hết?" Lương Nhược Hư nói: "Có chắc sẽ không xảy ra vấn đề không?"
"Yên tâm, kỹ thuật của tôi tốt, chơi kiểu gì tôi cũng có thể chơi được, bảo đảm cô thỏa mãn kích thích, lần sau còn có thể trở lại."
"Vậy được."
Trong lòng Lương Nhược Hư rất hiếu kỳ, Lâm Dật đến cùng làm thế nào để khôi phục thế chủ động?
Lúc này, trong phòng họp, ngoại trừ Lương Nhược Hư và Lâm Dật, những người khác đều đã tới đủ.
Bầu không khí bên trong phòng họp rất thoải mái, tất cả các đoàn chuyên gia đánh giá đều nói chuyện và cười đùa, xem ra không có bất kỳ cảm giác khẩn trương gì.
Có lúc, còn có thể cùng Triệu Văn và Mạnh Hải Thanh tâm sự về phong tục tập quán ở Hoa Kỳ, giống như người của mình vậy.
Nhìn thấy bầu không khí thoải mái trong phòng, Phạm Đông Huy cười cười, ghé vào tai con trai nhỏ giọng nói:
"Đoán chừng việc này là không có chạy thoát rồi, việc tăng giá của sáu công ty dược phẩm lớn, nhất định là Pfizer làm."
"Triệu Văn dám đem giá cả cắn chết như vậy, cũng bởi vì có chiêu bài này." Phạm Khải Nam nói: "Đám người này đùa cũng thật là tàn nhẫn, thực sự là không coi trọng Trung Quốc."
"Nhà tư bản truy tên trục lợi là bình thường." Phạm Đông Huy nói ra: "Chúng ta cũng không bởi vì giá 289 tệ một hộp thuốc mà hưng phấn quá sao, tiền này phải do chính tay mình nắm giữ, đó mới gọi là tiền."
"Dù sao đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng, chỉ cần có thể kiếm được tiền là tốt rồi."
"Làm ăn phải như vậy, người tốt là không làm kinh doanh được."
"Nhưng cha rất hiếu kì, người phụ nữ Lương Nhược Hư này sẽ giải quyết chuyện này như thế nào?"
"Giải quyết như thế nào? Lẽ nào cô ta còn có thể để dân chúng Trung Quốc không uống thuốc sao? Trừ phi là cô ta không muốn làm."
"Chậc chậc chậc, có thể làm cho một người phụ nữ quyền lực như vậy cúi đầu trước đất nước tư bản, Pfizer thật sự rất có tài." Phạm Khải Nam thở dài nói.
"Đó là tất nhiên, bằng không cũng không có khả năng trở thành số một trên thế giới."
Đúng lúc này, mọi người nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, đều theo bản năng dừng trò chuyện.
Lương Nhược Hư đến rồi!
Nhìn thấy Lương Nhược Hư cùng Lâm Dật đi vào, tất cả mọi người có mặt đều đứng dậy và dành sự tôn trọng cao nhất.
Cho dù là nhìn thấy Lâm Dật vẫn ở bên cạnh Lương Nhược Hư, mọi người mặt cũng không biến sắc, khuôn mặt tươi cười chào đón họ.
"Đã qua ba ngày rồi, tôi nghĩ mọi người đã đưa ra quyết định về giá cả, hiện tại liền bắt đầu đi." Lương Nhược Hư nhìn Triệu văn:
"Trực tiếp báo giá quy định là được."
"Thị trưởng Lương, sau khi chúng tôi nhiều lần nghiên cứu, thật sự không thể giảm giá thêm được nữa, 60 mg Ibuprofen, 289 tệ một hộp."
"Giá cả không thay đổi gì?"
"Đúng thế."
Người trong phòng họp đều trầm mặc không lên tiếng, ngoài mặt yên tĩnh, nhưng trong lòng lại là đang xem kịch vui.
Pfizer người ta nắm giữ kỹ thuật và vốn, mình có cái gì để nói chuyện với người ta?
Không tăng giá là tốt lắm rồi.
Làm sao có khả năng xuống giá.
"Mọi người là lũ đần độn sao?"
Hả?
Đột nhiên vang lên câu nói, khiến mọi người trong phòng họp đều tối tăm.
------
Dịch: MBMH Translate