Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 430 - Chương 428. Vừa Đẹp Trai Vừa Thần Bí

Chương 428. Vừa Đẹp Trai Vừa Thần Bí
Chương 428. Vừa Đẹp Trai Vừa Thần Bí

Vương Quang Hoành cảm thấy tức giận như vậy, bởi vì tại thời điểm tiến hành bán ra dược phẩm, cuộc đàm phán cũng rất thuận lợi, rất nhanh chóng đã thỏa thuận xong với ba người Tào Gia Vượng.

Nhưng ở chỗ của Lý Sở Hàm thì lại đụng phải cây đinh.

Cho dù mình đã nâng cao thêm 2% mức tiền hoa hồng, nhưng vẫn không nhận được sự đồng ý của Lý Sở Hàm.

Mà Lý Sở Hàm nói một câu, để đến bây giờ trong ký ức của Vương Quang Hoành vẫn còn thấy mới mẻ.

"Loại đồ bỏ đi này, tôi viết tên của nó vào giấy khám bệnh cũng sẽ cảm thấy xấu hổ!"

"Vậy bây giờ phải xử lý như thế nào?"

Vương Quang Hoành dò hỏi:

"Tôi nói cho các anh biết, tiền hoa hồng của tháng này còn giữa lại ở chỗ tôi đấy. Nếu như không thể giải quyết việc này, các anh cũng đừng ai nghĩ cầm tới tiền vào tay."

Vương Quang Hoành uy hiếp nói.

So với bọn người Tào Gia Vượng, Vương Quang Hoành là chân trần không sợ mang giày.

Bọn họ đều là bác sĩ của bệnh viện, hơn nữa đều đến cấp bậc chủ nhiệm khoa, điều quan tâm nhất vẫn là danh dự cá nhân.

Vương Quang Hoành cũng không sợ bọn họ bộc lộ việc này ra ngoài, bởi vì chính mình tổn thất chỉ là ít tiền, thay đổi tên tuổi là còn có thể tiếp tục làm, mà bọn họ thì xong đời luôn rồi.

Tào Gia Vượng biểu lộ nghiêm túc, có người đến xem bệnh chỗ mình hay không và Vương Quang Hoành có thể bán thuốc hay không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Một cái đại biểu cho cá nhân mình, có thể chiếm lấy địa vị cao hơn ở bệnh viện hay không. Một cái khác lại đại biểu cho chính mình, có thể kiếm được tiền hay không.

Tuy nhiên, hai vấn đề này nhất định đều phải giải quyết hết mới được.

"Hiện tại chỉ có một cái biện pháp, chính là đem hắn ta kéo xuống nước."

Tào Gia Vượng nói ra:

"Đợi lát nữa tôi đem điện thoại của hắn cho anh, anh nói chuyện với hắn xem. Hắn có quan hệ rất tốt với Lý Sở Hàm, nếu như anh có thể giải quyết được hắn, nói không chừng còn có thể cầm xuống cả Lý Sở Hàm."

"Thật hay giả?"

Sắc mặt Vương Quang Hoành khá vui vẻ, đối với ông ta mà nói, đây tuyệt đối là một tin tức vô cùng tốt.

Cho dù hiện tại Lý Sở Hàm là Phó chủ nhiệm, nhưng nàng rất nổi tiếng ở bệnh viện Hoa Sơn, còn hơn cả Tào Gia Vượng.

Nếu như có thể giải quyết chỗ nàng, số lượng dược phẩm bán ra mỗi tháng, ít nhất cũng có thể tăng lên 30%!

"Được, anh đưa số điện thoại của tên nhóc đó cho tôi, tôi tự mình nói chuyện với hắn."

"Ừm."

Tắt điện thoại, Lưu Vĩnh Sinh xông tới.

"Tào chủ nhiệm, tại sao anh lại để cho bọn họ liên lạc với nhau? Nếu như Vương Quang Hoành thật sự lôi kéo được Lý Sở Hàm và Lâm Dật đi qua, vậy thì chúng ta sẽ không có không gian sinh tồn."

"Tôi làm sao có thể đem loại chuyện tốt này cho bọn họ được!?"

Tào Gia Vượng nói ra:

"Ý của tôi là chờ sau khi bọn họ đạt thành giao dịch, tôi sẽ đem tin tức này tố cáo cho Triệu viện trưởng. Anh nói hắn bị như thế nào?"

"Vậy thì không chỉ là đơn giản rời khỏi khoa cấp cứu như vậy, nhất định sẽ bị sa thải!"

Lưu Vĩnh Sinh nói ra.

"Không chỉ là Lâm Dật, ngay cả Lý Sở Hàm cũng có khả năng chịu ảnh hưởng."

Phạm Thuật Phương nói ra.

"Ha ha, tôi muốn chính là cái hiệu quả này."

. . .

Khu trung tâm khám bệnh, phòng khám bệnh số 306.

Nhìn thấy bên ngoài bệnh nhân sắp xếp hàng dài, làm cho Lâm Dật và Kiều Hân có loại ảo giác siêu thị đại giảm giá.

"Thật quá nhiều người rồi."

"Đây cũng chính là Lý chủ nhiệm, đổi lại là các bác sĩ khác, khẳng định ở trong lòng còn mắng chửi người. Nhiều bệnh nhân đến khám bệnh như vậy, đoán chừng Lý chủ nhiệm ngay cả thời gian đi WC cũng không có."

"Có vẻ như chuyện này thật đúng là như thế."

Đẩy cánh cửa phòng khám bệnh ra, hai người đi tới, chuẩn bị giúp đỡ cho Lý Sở Hàm.

Lúc này, Lý Sở Hàm đang cầm lấy ống nghe bệnh, kiểm tra bệnh cho một người bệnh nhân nữ.

Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, ánh mắt của người bệnh nhân nữ bỗng nhiên sáng lên.

"Vị bác sĩ nam này cũng đẹp trai quá đi."

"Tại sao trên thế giới này có thể có tiểu ca ca đẹp mắt như vậy?"

Lý Sở Hàm ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Lâm Dật,

"Lâm Dật, cậu đi ra ngoài một chút đi."

"Lý chủ nhiệm, là muốn cởi trang phục để kiểm tra sao? Để em đến giúp đỡ."

Kiều Hân nói ra.

Khoa ngoại không có kiểm tra bên trong, tình huống duy nhất cần bác sĩ nam né tránh đi, chính là tiến thêm một bước kiểm tra ở ngực.

"Không phải."

Lý Sở Hàm nói ra:

"Vốn ban đầu nhịp tim của bệnh nhân đập rất bình thường, sau khi cậu ấy đi vào, đập nhanh hơn một chút lên đến 110. Cậu ấy ở lại đây, thì tôi không có cách nào xem bệnh."

Lâm Dật: . . .

Ta động chạm đến ai rồi?

"Tôi đeo khẩu trang là được chứ gì."

Nhìn thấy Lâm Dật đeo lên khẩu trang, che khuất hơn nửa gương mặt, Lý Sở Hàm cũng không đuổi hắn ra ngoài nữa.

Nhưng lại xảy ra một màn khiến cho người ta không biết nên khóc hay cười.

"Anh ấy đã đeo khẩu trang rồi, tại sao nhịp tim của cô lại còn đập nhanh lên tới 120 rồi?"

"Bác sĩ, cô không cảm thấy sau khi anh ta đeo khẩu trang lên thì thần bí hơn sao? Vẻ đẹp trai lại vừa cảm giác thần bí này, tôi chưa bao giờ nhìn thấy qua trên người nam nhân khác."

"Thật xin lỗi đã quấy rầy."

Lâm Dật bất đắc dĩ, kéo lên tấm màn che, chuẩn bị chờ cho người bệnh nhân nữ này khám bệnh xong lại đi vào.

"Bác sĩ Lý, đồng nghiệp của cô tên là gì vậy? Lần sau đến khám bệnh, tôi muốn đăng ký chỗ anh ấy."

"Cậu ấy là bác sĩ thực tập của khoa ngoại chúng tôi, bây giờ còn chưa đủ điều kiện để khám bệnh cho mọi người."

"A a, vậy nếu tôi muốn gặp lại anh ta, có phải chỉ cần đăng ký chỗ cô đúng không?"

"Cậu ấy sẽ thỉnh thoảng đi trực cấp cứu luân phiên, nếu muốn gặp cậu ấy, phải đi cấp cứu."

"Tốt tốt tốt, tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ Lý."

Sau khi xem hết bệnh, người bệnh nhân nữ rời đi, Kiều Hân cười nói:

"Kể từ sau khi anh Lâm đến, bất kể có phải là bệnh cấp tính hay không, nhiều người bệnh nhân nữ đều đến đăng ký cấp cứu, đều là chuyên môn đến nhìn mặt anh Lâm."

"Những người này cũng thật là, không phải chỉ là cao ráo đẹp mắt một chút thôi sao? Tại sao khiến cho các nàng say mê thành như vậy."

"Nhưng anh Lâm đúng là rất đẹp trai mà. Trước đây, em cho rằng phụ nữ mặc đồng phục Blouse trắng mới hấp dẫn, hiện giờ anh Lâm đã cho em có thêm kiến thức."

Lý Sở Hàm cũng nở nụ cười, thật ra Lâm Dật không chỉ có lớn lên đẹp trai, trên người anh ta đúng là có điểm rất đặc biệt.

Vừa giữa trưa, Lâm Dật và Kiều Hân đều giúp đỡ ở trong phòng khám, cũng làm cho nàng đỡ vất vả không ít.

Nghỉ trưa, Lý Sở Hàm đứng dậy, quay về phía hai người nói:

"Giữa trưa mọi người muốn ăn cái gì? Để tôi còn đặt trước."

"Vẫn là để tôi lo cho."

Lâm Dật nói ra.

"Lần trước cũng là cậu mời, lần này đến lượt tôi."

"Tôi ăn gì cũng được, không cần lựa chọn."

Một bữa cơm mà thôi, Lâm Dật cũng không có xoắn xuýt quá nhiều.

Ngay cả chiếc xe Type-R còn lái được, tự nhiên nàng không kém chút tiền ấy.

Đặt trước suất cơm xong, ba người về tới khu nội trú số 8.

"Cơm... Đợi lát nữa mới có thể đưa đến, trước tiên tôi đưa hai người đi thăm phòng bệnh."

Đối với những bác sĩ thực tập mà nói, đây là sự kiện rất vinh hạnh, bởi vì kiểm tra phòng bệnh có thể học được rất nhiều tri thức phương diện lâm sàng, học được nhiều thứ hơn cả khoa cấp cứu.

Bên trong căn phòng bệnh đơn 804, có một ông lão tóc trắng đang nằm trên giường, nhắm mắt lại, thần sắc suy yếu, dường như ngủ thiếp đi.

Trong phòng có ba người đang đứng đấy, một người đàn ông và hai người phụ nữ.

"Chúng ta cũng không cần canh chừng ở đây, về nhà chuẩn bị một chút đi, nói không chừng đến cần mới chuẩn bị, vậy thì không còn kịp rồi."

Người phụ nữ lên tiếng nói chuyện, tên là Tạ Hiểu Đồng, mặc bộ váy đầm, gương mặt trang điểm dày đặc. Cô ta ngồi ở trên một chiếc ghế, thần sắc cay nghiệt.

Nhưng dáng người và khuôn mặt đúng là không chê được, thân hình vô cùng hấp dẫn.

"Cô nói cái gì đó, tình trạng hiện tại của cha cũng không tệ lắm, cô muốn chuẩn bị cái gì?!"

Nói chuyện chính là một nữ nhân khác, tuổi khá lớn, tên là Lưu Tĩnh Vũ, là chị chồng của Tạ Hiểu Đồng.

"Đã thành ra bộ dạng quỷ này rồi, không định chuẩn bị hậu sự còn làm gì."

"Cô đừng có nguyền rủa cha tôi."

Lưu Tĩnh Vũ nói ra:

"Tôi thấy cô chính là muốn chia gia sản của cha tôi!"

"Cái gì mà muốn chia gia sản, tôi nói đều là lời nói thật!"

"Được rồi, các người bớt tranh cãi đi, xong chưa!"

Chồng của Tạ Hiểu Đồng, Lưu Tĩnh Vĩ nói ra.

So với sắc đẹp của Tạ Hiểu Đồng, Lưu Tĩnh Vĩ thật thua kém xa.

Vóc dáng không cao, da thịt hơi ngăm đen, còn đeo kính, thuộc về chủng loại nhét vào trong đám người đều tìm không thấy.

So sánh với vẻ bề ngoài xinh đẹp và cuốn hút của Tạ Hiểu Đồng thì kém quá nhiều.

"Phải nói thì tôi cũng nói rồi, nếu như ngày nào đó xảy ra chuyện, vậy thì các người đợi đến luống cuống đi."

"Cô!"

Két két

Ngay tại thời điểm mấy người cãi lộn, ba người Lý Sở Hàm đi đến.

"Kiểm tra phòng."

-----

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 428.
Bình Luận (0)
Comment