Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 429 - Chương 427. Anh Cho Em Ăn Chuối Tiêu

Chương 427. Anh Cho Em Ăn Chuối Tiêu
Chương 427. Anh Cho Em Ăn Chuối Tiêu

Sáng sớm hôm sau, Lương Nhược Hư dậy sớm hơn Lâm Dật.

Nhưng Lương Nhược Hư không có thói quen ăn điểm tâm, nên dứt khoát không có làm.

"Một đôi chân đẹp mắt như vậy mà ngày nào cũng mặc quần, thật sự là uổng quá."

"Làm sao, anh còn muốn để cho tôi lộ bắp đùi cho anh xem một chút?"

"Nói thế nào cũng phải nhìn, chúng ta đều là người có văn hóa, cái này gọi là thưởng thức."

Lâm Dật nét mặt nghiêm chỉnh nói ra:

"Tôi toàn thân cao thấp, hoàn mỹ nhất cũng là gương mặt này, cô thấy tôi có đeo khẩu trang bao giờ không?"

Lương Nhược Hư: . . .

"Chớ có lắm lời, đêm qua, tôi đã liên hệ được mấy vị chuyên gia. Ngoại trừ cái đó ra, còn có một vị chuyên gia từ bên Yến Kinh tới, chủ yếu là liên quan tới thí nghiệm lâm sàng của thuốc Ibuprofen, đến lúc đó anh đi cùng với tôi để triển khai cuộc họp."

Lương Nhược Hư nói ra:

"Vốn dĩ tôi không muốn làm phiền anh, nhưng anh là nhân viên nghiên cứu phát triển, anh không đi không được, cho nên phải đi với tôi một chuyến."

"Ủy ban điều tiết dược phẩm Trung Hải có tư cách làm chuyện này không? Việc này cần phải nằm dưới sự kiểm soát của chính quyền trung ương."

"Đương nhiên là không có, nhưng tôi lấy được tư cách tới. Chuyện lớn như vậy, phương diện chính sách nhất định phải bật đèn xanh, để cố gắng thông qua thử nghiệm lâm sàng càng sớm càng tốt."

"Nhưng lúc này có cần phải bật sao? Dược phẩm có hiệu quả hay không, phải cầm báo cáo thí nghiệm ra để nói chuyện, chỉ dùng miệng nói thì có thể nghiên cứu ra cái cái búa ấy."

"Tôi cũng biết nó vô dụng, chỉ là đoạn lướt qua. Đây là quá trình."

Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật,

"Anh cũng đừng phàn nàn, coi như là giúp đỡ tôi."

"Được thôi."

"Vậy thì tôi đi trước, chúng ta liên lạc điện thoại sau."

"Được."

Nói xong chính sự, hai người phân biệt lái xe đi làm.

Đối với một ngày mới, Lâm Dật vô cùng mong đợi.

Bởi vì đây là ngày thứ bảy mở ra cái nghề nghiệp bác sĩ này. Một tuần thời gian trôi qua, 12h đêm hôm nay, nghề nghiệp mới sẽ đến.

Tuy nhiên mình sẽ không mở ra sớm, chỉ nhìn xem là cái nghề nghiệp gì là tốt rồi.

Đến bệnh viện, Lâm Dật đỗ xe vào bãi gửi xe.

Bởi vì không cần đi trực cấp cứu luân phiên, nên anh đi tới khoa điều trị nội trú thứ tám.

Ở bên trong căn phòng, ngoại trừ mấy bác sĩ trẻ tuổi mới tới, còn có hai vị Phó chủ nhiệm là Lưu Vĩnh Sinh và Phạm Thuật Phương.

Nhưng khi vừa mới vào Lâm Dật cũng cảm giác được có loại không khí khó hiểu, bao phủ lên toàn bộ văn phòng.

"Anh Lâm, anh đã đến rồi."

Kiều Hân lên tiếng chào hỏi:

"Ăn cơm chưa? Em có mang theo hai quả chuối tiêu."

"Trên đường anh có mua được một cái bánh Jianbing."

Ngồi đến trước mặt Kiều Hân, Lâm Dật nhỏ giọng nói:

"Đám người này là thế nào, anh giết cả nhà bọn họ rồi à? Tại sao đều dùng loại ánh mắt này nhìn anh?"

Kiều Hân lặng lẽ nhẹ nhàng đưa mắt nhìn những người khác,

"Anh Lâm, anh còn nhớ hay không? Mấy ngày trước, anh nhìn thấy một người đàn ông trung niên ở trung tâm cấp cứu, cũng là mẹ anh ta không muốn đi mua thuốc, anh một lần nữa viết lại toa thuốc cho anh ta."

"Có nhớ, thế nào?"

"Lúc đó, không phải anh từng nói, về sau xem bệnh thì đăng ký danh sách của Lý chủ nhiệm sao? Hiện tại, tập thể người bệnh đều đăng ký số khám bệnh của Lý chủ nhiệm. Ngoại trừ số bệnh nhân của Tào chủ nhiệm có thể nhiều một chút, Lưu chủ nhiệm và Phạm chủ nhiệm thì đều không có người đăng ký, tất cả đều đi tới chỗ Lý chủ nhiệm. Em đoán chừng, hiện giờ bọn họ nhìn anh giống như nhìn kẻ thù."

"Hóa ra là việc này."

Lâm Dật nói ra:

"Đó chính là vấn đề của bọn họ, chính mình là cái dạng người gì không biết? Còn đi oán niệm người khác?"

"Nhưng trong lúc vô tình, việc này xúc động đến ích lợi của bọn họ, cho nên hình như bọn họ nhìn anh đều không vừa mắt."

"Sợ cái gì."

Lâm Dật nói ra:

"Đến, anh cho em ăn chuối tiêu."

"Anh Lâm, có nhiều người như vậy, thật xấu hổ lắm."

Kiều Hân đỏ mặt nói ra.

"Anh là nhân viên cấp dưới của Lý chủ nhiệm, quản nhiều như vậy làm gì, đến ăn chuối tiêu nào."

Kiều Hân có chút ngượng ngùng, nhưng đây là Lâm Dật cho ăn, cơ hội khó có được, người khác cũng không có đãi ngộ tốt như vậy.

"Có ăn ngon hay không?"

"Ăn ngon."

"Ăn ngon thì đều ăn hết đi."

"Ừm vâng."

Cho Kiều Hân ăn hết quả chuối tiêu, Lâm Dật xoay xoay lưng,

"Em ở đây trông nom đi, anh ra ngoài hít thở không khí."

"Anh Lâm, bầu không khí này khá là quái dị, em cũng đi theo anh."

"Vậy cùng nhau đi."

Rời khỏi văn phòng, hai người đi tới phòng khám bệnh tìm Lý Sở Hàm.

Ở lại văn phòng còn không bằng đi giúp đỡ Lý Sở Hàm, còn có thể học được một số thứ.

Hai người vừa rời đi, Tào Gia Vượng và Chu Tự Cường mang nét mặt hầm hầm về tới văn phòng.

"Tào chủ nhiệm, tại sao trở về sớm như vậy?"

Lưu Vĩnh Sinh hỏi.

"Hôm nay tôi chỉ có 20 mấy bệnh nhân, khám một lát thì xong hết."

"Còn nhiều hơn so với chúng tôi."

Lưu Vĩnh Sinh nói ra:

"Tôi và Phạm chủ nhiệm chỉ có mười mấy người, không đến một giờ đồng hồ thì xong việc."

"Khi tôi rời khỏi phòng khám bệnh, có nhìn thấy số danh sách khám bệnh của Lý chủ nhiệm đều đã treo kín bảy ngày tiếp theo."

"Không phải sao? Hôm nay tôi đã kê đơn thuốc cho bệnh nhân, nhưng tôi thấy bọn họ cũng không có ý mua, giống như còn phải một lần nữa đăng ký số khám lại ở chỗ Lý chủ nhiệm."

Nói xong, Lưu Vĩnh Sinh nhìn vào những người mới còn lại ở bên trong phòng,

"Mấy người các ngươi đi kiểm tra phòng trước, quan sát tình huống của bệnh nhân."

"Vâng, bác sĩ Lưu."

Mấy người bác sĩ mới liên tiếp đi ra ngoài, nhưng Chu Tự Cường còn ở lại đây.

Lưu Vĩnh Sinh và Phạm Thuật Phương đều biết hắn có quan hệ với Tào Gia Vượng, tính toán là người một nhà.

"Tào chủ nhiệm, vào buổi sáng hôm nay, ông chủ cửa hàng dược Thiên Trạch gọi điện thoại tới cho tôi, hỏi vì sao mấy ngày nay đều không có bệnh nhân nào đến mua thuốc, làm tôi cũng không biết trả lời như thế nào."

"Chờ khi nào ông ta gọi điện thoại lại, anh cứ ăn ngay nói thật, kể lại đầu đuôi chuyện đã xảy ra cho ông ta biết là được rồi."

Tào Gia Vượng nói ra:

"Chúng ta chỉ là bác sĩ, không quản được nhiều như vậy, để ông ta đi xử lý đi."

"Vậy làm sao bây giờ? Bệnh nhân đều chạy đến khám ở chỗ Lý Sở Hàm, chúng ta không có bệnh nhân để khám bệnh. Chẳng bao lâu nữa, cả bệnh viện đều sẽ biết việc này, ba người chúng ta sẽ biến thành trò cười mất."

"Mẹ kiếp, thật khó chịu gã Lâm Dật chết tiệt kia, nếu không phải hắn thì cũng không đến cơ sự này."

Chu Tự Cường mắng.

"Hai người các anh đi theo tôi, bây giờ chúng ta lập tức đến gặp viện trưởng."

Tào Gia Vượng nói ra:

"Lâm Dật chính là viên cứt chuột, chỉ cần hắn còn ở lại khu ngoại khoa, về sau đều sẽ bị hắn ô nhiễm chướng khí!"

"Đúng, chúng ta đi tìm Triệu viện trưởng, để ông ta xử lý việc này!"

Triệu Kiến Vĩ là Phó viện trưởng phụ trách hành chính, quản lý công tác điều phối toàn bộ nhân sự, tìm ông ta xử lý việc này là phù hợp.

"Đi, đi ngay bây giờ!"

Sự kích động của ba người, cũng không đơn thuần là mất đi khoản tiền hoa hồng bán thuốc.

Càng nhiều hơn chính là rất nhiều chỉ tiêu khảo hạch của bệnh viện, đều đánh giá dựa vào hiệu quả hoạt động, thứ mà người ta gọi là kinh tế thị trường.

Bệnh nhân không đi xem anh khám bệnh, nói rõ kỹ thuật của anh không được, đồng thời không thể sáng tạo hiệu quả và lợi ích cao hơn cho bệnh viện.

Như vậy, con đường thăng chức ở bệnh viện sẽ trở nên vô cùng có hạn.

Đây mới là điểm trọng tâm mà ba người họ chính thức lo lắng.

Đương đương đương ——

Tào Gia Vượng đi đến phía trước, gõ cửa phòng làm việc.

"Mời vào."

Ba người đẩy cửa vào.

"Anh Tào, tại sao ba người lại tới đây?"

Triệu Kiến Vĩ và Tào Gia Vượng cùng tốt nghiệp một trường đại học, là đàn anh khóa trước của hắn, mối quan hệ trong âm thầm rất không tệ.

"Triệu viện trưởng, anh có biết sự tình ở khoa ngoại chúng ta không?"

"Biết cái gì?"

Triệu Kiến Vĩ hỏi.

Trong mười phút sau đó, Tào Gia Vượng liệt kê ra từng hành vi phạm tội của Lâm Dật, với tư thế muốn giết nhiều cho sướng.

"Tôi cũng biết sự tình xảy ra ở cửa phòng cấp cứu lúc đó, rất nhiều người đã gọi điện thoại khiếu nại. Mấy ngày nay, tôi đã đè ép việc này xuống."

Nhắc đến Lâm Dật, sắc mặt Triệu Kiến Vĩ cũng không được khá lắm, sự tình chống đối mình lúc đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt.

"Tôi đang nghiên cứu việc này, chuẩn bị điều hắn rời khỏi phòng cấp cứu, sau đó từ từ biến thành người ngoài."

Triệu Kiến Vĩ nói ra:

"Cho rằng mình làm được ca phẫu thuật thì ngon, cũng dám khoa tay múa chân ở trước mặt tôi. Tôi phải cho hắn biết được, ở trước mặt Triệu Kiến Vĩ tôi thì hắn chả là cái cóc khô gì!"

"Triệu viện trưởng, có câu nói này của anh thì tôi an tâm rồi. Anh hãy mau chóng điều hắn rời đi, tôi cũng không muốn nhìn thấy hắn dù chỉ là một phút đồng hồ."

"Yên tâm, tôi nắm chắc việc này rồi."

Đạt được câu trả lời khẳng định chắc chắn, ba người lập tức rời đi.

Nhưng lúc này, điện thoại di động của Tào Gia Vượng vang lên.

"Tào chủ nhiệm, chuyện gì xảy ra vậy? Thuốc còn có thể bán đi hay không? Chỗ tôi đang bị tồn đọng hơn 1 triệu hàng đây."

"Ông chủ Vương, việc này ông không thể trách tôi được."

Người gọi điện thoại tới không phải ai khác, chính là ông chủ cửa hàng thuốc Thiên Trạch, tên là Vương Quang Hoành.

"Có bác sĩ mới tới văn phòng khoa chúng tôi, hắn làm ô nhiễm chướng khí cả phòng, hiện tại cũng không còn ai đến khám bệnh ở chỗ chúng tôi đây."

"Mẹ hắn chứ, đây là tình huống gì? Anh là chủ nhiệm, bệnh nhân không đi khám ở chỗ anh, thì còn đi khám ở chỗ ai?"

"Đều đi tới chỗ của Lý Sở Hàm."

"Mẹ kiếp!"

Vương Quang Hoành mắng một câu,

"Cô nàng kia bị bệnh thần kinh!"

----------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 427.
Bình Luận (0)
Comment