Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 434 - Chương 432. Các Người Có Thể Hiểu Nỗi Dụng Tâm Lương Khổ Của Tôi, Tôi Rất Vui Mừng

Chương 432. Các Người Có Thể Hiểu Nỗi Dụng Tâm Lương Khổ Của Tôi, Tôi Rất Vui Mừng
Chương 432. Các Người Có Thể Hiểu Nỗi Dụng Tâm Lương Khổ Của Tôi, Tôi Rất Vui Mừng

"Vậy anh lấy thân phận gì đi?"

"Bác sĩ khoa ngoại, kiêm thân phận trợ lý của chủ nhiệm Lý Sở Hàm."

Lương Nhược Hư biểu lộ nghiêm túc,

"Một ông chủ cửa hàng thuốc tìm đến bác sĩ để nói chuyện làm ăn phát tài, việc này cần phải nghiêm túc xử lý."

"Buổi tối cùng nhau đi đi, đúng lúc tôi đơn độc ăn cơm với một người đàn ông, có chút không quen, cô đi cùng tôi nhé."

"Anh."

Lương Nhược Hư đáng yêu trừng mắt Lâm Dật,

"Cái gì gọi là đi cùng?"

Lâm Dật cười một tiếng,

"Nếu như đến kịp, cô gọi luôn cả Trần Nghiên theo, ăn chùa một bữa cơm của người khác, tôi tiết kiệm được không ít tiền."

"Được, tôi sẽ hỏi qua con bé."

Hẹn thời gian xong, Lâm Dật lái xe về tới bệnh viện Hoa Sơn, cùng với Lý Sở Hàm chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật vào ngày mai.

Mặc dù Kiều Hân không có tư cách vào phòng phẫu thuật, nhưng vẫn rất tích cực, trong lúc Lâm Dật và Lý Sở Hàm chuẩn bị tài liệu, nàng còn đồng thời cắt gọt hoa quả, vô cùng thân mật.

Cho nên đối với cô em ngẫu nhiên biết lái xe này, Lâm Dật cảm thấy nàng cũng rất không tệ.

Đối với Lý Sở Hàm mà nói, một ca phẫu thuật van tim cũng không khó.

Chỗ khó là ở tình trạng của bản thân bệnh nhân, vì vậy ca phẫu thuật này ít nhiều phải chuẩn bị một chút.

Bệnh nhân sống hay chết, 10% nắm giữ ở trên tay Lý Sở Hàm, mặt khác 90% còn lại nắm giữ ở trên tay ông trời.

"Anh Lâm, tại sao em cảm giác, ba vị chủ nhiệm khác đều nhìn anh với ánh mắt là lạ?"

Lúc chuẩn bị tài liệu, Kiều Hân nhỏ giọng nói ra nghi vấn.

"Có sao?"

"Ừm vâng."

Kiều Hân nói ra:

"Em cảm giác vào lúc buổi trưa, bọn họ nhìn anh giống như nhìn thấy kẻ thù. Nhưng bây giờ, ánh mắt bọn họ đã thay đổi, em cũng không nói lên được cảm giác gì, nhưng luôn cảm thấy là lạ."

"Bình thường mà nói, biểu hiện lâm sàng của căn bệnh tâm thần rất khó nói trước và phỏng đoán, cho nên không cần phản ứng đến nhóm bọn họ."

Lâm Dật cầm lấy chuối tiêu,

"Nào, anh cho em ăn chuối tiêu."

"Đúng, phải ăn hết."

"Anh Lâm, anh chậm một chút, quả chuối tiêu này hơi lớn một chút, em ăn một lần không hết."

"Vậy em phun ra một chút, từ từ ăn."

Lý Sở Hàm im lặng nhìn về phía hai người,

"Thương lượng phương án phẫu thuật đi, hai người nghiêm túc một chút."

"Ở chỗ đông người, chúng ta ăn chuối tiêu đúng là không thoải mái, đợi lát nữa hai chúng ta tìm một chỗ không có ai thì ăn tiếp."

Xử lý xong phương án trong tay, Lý Sở Hàm lại dẫn Lâm Dật và Kiều Hân, cùng với những bác sĩ khoa tim mạch khác, đi làm cái hội chẩn.

Làm một người hướng dẫn dạy bảo, Lý Sở Hàm coi như đã vô cùng tận chức tận trách.

Buổi chiều lúc 4h20, Lâm Dật nhận được điện thoại của Lương Nhược Hư.

Nói đã đón được Trần Nghiên đi tới cổng bệnh viện Hoa Sơn.

Lâm Dật trả lời OK, lập tức thu hồi điện thoại di động, quay sang Lý Sở Hàm nói ra:

"Lãnh đạo, buổi tối tôi có chút việc, tôi phải về trước."

"Vậy được, cậu báo số tài khoản ngân hàng của mình cho Tiểu Kiều, chờ sau khi thống kê bảng lương, tôi sẽ bảo cô ấy gửi tiền cho cậu."

"Được."

Lên tiếng chào hỏi, Lâm Dật cầm lấy trang phục rời đi.

Nhìn thấy bộ dáng tiêu sái rời đi của Lâm Dật, khóe miệng Tào Gia Vượng mang theo ý cười, âm thầm nguyền rủa ở trong lòng nói:

"Lâm Dật, những ngày an nhàn của mày sắp phải chấm dứt rồi!"

Từ bệnh viện đi ra, Lâm Dật nhìn thấy xe của Lương Nhược Hư, ba người gặp mặt nhau.

"Anh rể tương lai, trong buổi họp vừa rồi, anh ăn nói thật tuyệt vời."

Trần Nghiên không tiếc lời khen ngợi:

"Thật ra từ lâu em đã cảm thấy, sự phát triển của y học Trung Hoa đã bước vào bình cảnh, và lời nói kia của anh khiến cho mọi người thấy được ánh rạng đông. Đúng là chúng ta đã quá bảo thủ, cần phải dũng cảm phóng ra bước đầu tiên, to gan nếm thử. Có như vậy, tin tưởng ở trong tương lai không xa, nhất định sẽ có bước đột phá."

"Ôi ôi ôi~~~ mọi người có thể hiểu nỗi dụng tâm lương khổ của anh, anh rất vui mừng."

Lương Nhược Hư im lặng.

Đúng là đồ điên dám nói, ngu ngốc dám tin.

Một sự phối hợp tuyệt vời.

"Chị nói cho em biết, ở đây em ăn nói lung tung một chút cũng có thể chấp nhận được, nhưng khi về đến Yến Kinh, em không thể nói mò."

Lương Nhược Hư nghiêm khắc căn dặn:

"Lâm Dật là bạn tốt của chị, giữa bọn chị không phải loại quan hệ như em nghĩ."

"Chị, đây gọi là càng che càng lộ."

Trần Nghiên vô cùng ghét bỏ nói:

"Đã nhiều năm như vậy, đám công tử theo đuổi chị ở Yến Kinh, đều xếp hàng tới Lục Hoàn. Em cũng chưa từng thấy chị thân cận với ai như thế, chị cũng không cần phủ nhận."

Lương Nhược Hư thừa hiểu tính cách của Trần Nghiên, đoán chừng chính mình giải thích thế nào, thì nàng cũng sẽ không nghe, chỉ mong khi nàng trở về không nói lung tung với ông nội là được rồi.

Bởi vì ông nội thực sự quá bát quái.

"Anh rể, nghe nói hôm nay anh sẽ đi gặp một ông chủ cửa hàng thuốc?"

Lâm Dật gật gật đầu,

"Người ta muốn bàn bạc với anh một vụ làm ăn phát tài, anh phải đi qua nhìn xem chuyện gì xảy ra."

"Việc này còn cần gì phải xem xét, không phải quá rõ ràng rồi sao."

Trần Nghiên nói ra:

"Rõ ràng muốn lôi kéo anh và cho anh chút tiền hoa hồng, sau đó giúp bọn họ bán thuốc chuyên chúc của cửa hàng. Mánh khóe nhỏ trong chuyện này, chúng ta hiểu quá rõ ràng."

Cha của Trần Nghiên là chuyên gia đầu mối trong ngành giám định thuốc, nên đối với một số mánh khóe trong lĩnh vực này, từ nhỏ nàng đã mưa dầm thấm đất, tự nhiên hiểu rõ nhất thanh nhị sở.

Khi nghe được mấy chữ ông chủ cửa hàng thuốc, nàng lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra.

Nhìn thấy Trần Nghiên đang khoe khoang kinh nghiệm cuộc sống của mình, Lương Nhược Hư không nhịn được cười rộ lên.

Trên trường quốc tế, sáu công ty dược phẩm lớn đều bị Lâm Dật đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Vậy mà một cô bé mới lớn như nàng còn muốn khoe khoang cái gì?

Một hàng ba người đi tới gian phòng 409.

Đẩy cửa vào, trên mặt bàn bày biện hơn mười món ăn, đều là đồ sang trọng, nhìn có vẻ khá đắt tiền.

Vương Quang Hoành có dáng người hơi mập với mái tóc ngắn, trên mặt có mụn nốt ruồi, kèm theo cái bụng phệ rất to, nhất là hình xăm trên cánh tay vô cùng nổi bật.

Nhìn thấy Lâm Dật mang theo hai cô gái đi vào cùng, Vương Quang Hoành có chút ngoài ý muốn.

Nhưng nhìn gương mặt và dáng người, mỗi người đều là loại mỹ nữ cực phẩm, hắn nghĩ thầm tên nhóc này đúng là diễm phúc không cạn.

"Bác sĩ Lâm, hai vị này là?"

"Các nàng là bạn bè của tôi, không phải nhân viên của bệnh viện, chúng ta có chuyện gì thì cứ thoải mái trao đổi, không cần bận tâm đến các nàng."

Xem như Lâm Dật cho Vương Quang Hoành ăn một viên thuốc an thần.

"Tốt tốt tốt, vậy chúng ta ngồi xuống ăn uống và trò chuyện."

Lương Nhược Hư không hề có hành động gì, an tĩnh ngồi ở bên cạnh Lâm Dật, muốn nghe xem hai người tiếp theo sẽ trò chuyện về vấn đề gì. Nhưng còn Trần Nghiên thì không quản nhiều như vậy, nàng cầm lấy đũa trực tiếp bắt đầu ăn.

"Bác sĩ Lâm, tôi lăn lộn làm ăn nhiều năm như vậy, cũng sẽ không nói chuyện quanh co lòng vòng. Người bên trong vòng tròn đều biết quy tắc ngầm ở nơi này, nên tôi nói thẳng với anh."

"Được, có việc gì anh cứ nói."

Lâm Dật gắp một miếng xương sườn, đưa tới trước mặt Lương Nhược Hư,

"Trông cũng khá ngon."

"Quá dầu mỡ, tôi không ăn."

Thật sự thì Lương Nhược Hư cũng không phải là cảm thấy đầy mỡ, chỉ là ở trước mặt người ngoài, nàng cần coi trọng vẻ bề ngoài, không thích quá tùy ý.

"Cô cũng thật nhiều chuyện, không ăn thì tôi ăn."

Lâm Dật bỏ miếng xương sườn vào trong miệng của mình, say sưa ngon lành bắt đầu ăn.

"Miếng xương sườn này chế biến cũng khá ngon, nấu nướng vừa vặn, mềm mà không nát, không kém gì tay nghề của tôi."

"Ngạch. . ."

Vương Quang Hoành lúng túng ngồi ở bên cạnh, mặt mũi có chút không nhịn được.

"Bác sĩ Lâm, anh có nghe tôi nói chứ?"

"Nghe gì? À, nhưng anh vẫn chưa nói gì mà."

"Anh cứ ăn luôn miệng, làm sao tôi có thể nói chuyện được?"

"Tôi ăn đồ ăn bằng miệng, cũng không phải bằng lỗ tai, chẳng lẽ anh nói chuyện thì tôi sẽ không nghe thấy sao?"

-------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 432.
Bình Luận (0)
Comment