Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 435 - Chương 433. Nhân Gian Bao Nhiêu Chuyện Bất Bình, Cố Gắng Dẹp Bọn Quỷ Ma Để Nhập Thiện

Chương 433. Nhân Gian Bao Nhiêu Chuyện Bất Bình, Cố Gắng Dẹp Bọn Quỷ Ma Để Nhập Thiện
Chương 433. Nhân Gian Bao Nhiêu Chuyện Bất Bình, Cố Gắng Dẹp Bọn Quỷ Ma Để Nhập Thiện

Loại phát ngôn vô lại này của Lâm Dật, Lương Nhược Hư có thấy cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Vương Quang Hoành có thể chống đỡ được hay không là vấn đề của cậu ấy.

“Bác sĩ Lâm, nếu cậu không sợ tôi quấy rầy cậu dùng bữa, vậy tôi nói thẳng nhé.”

“Tôi khá sợ đó.”

“Hả? Sợ cái gì?”

“Sợ anh làm phiền tôi ăn cơm.”

Vương Quang Hoành:...

“Vậy cậu ăn cơm trước đi, ăn xong hẵng nói.”

“Được.”

Lâm Dật cũng không khách khí, gắp một miếng sườn bỏ vào bát của Trần Nghiên: “Chị em đang giảm cân không ăn, em thử xem, hương vị khá ngon đó.”

“Cảm ơn anh rể.”

“Canh hạt sen bên kia cũng ngon, anh từng ăn đồ ăn của quán này rồi, cũng ngon lắm.”

“Vậy để em thử.”

Nhìn hai người ăn uống vui vẻ, Lương Nhược Hư cạn lời.

Hai người này cũng đúng thật là, mục đích hôm nay đâu phải là đến ăn cơm.

Nhất là Trần Nghiên, quốc tiệc cũng đã ăn rồi, vậy mà lại ăn ngon lành ở đây, đúng là hết cách với cô ấy.

Nửa tiếng sau, Lâm Dật và Trần Nghiên ăn uống no say, vừa lòng hả dạ vỗ vỗ bụng, miệng ngậm cây tăm:

“Ông chủ Vương, anh muốn bàn với tôi chuyện gì, chúng ta bàn tiếp đi.”

“Là thế này, nhà thuốc Thiên Trạch của chúng tôi có một lô thuốc độc nhất vô nhị, bác sĩ Lâm, anh là chuyên gia khoa ngoại tim mạch, có thể nghĩ cách giúp chúng tôi bán đi được không?”

Vương Quang Hoành cũng thật sự không hề giấu diếm, nói mục đích của chính mình ra.

“Nhưng mà cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu phí công vô ích đậu. Xong chuyện tôi sẽ chia cho cậu 20% lợi nhuận, cậu thấy sao?”

“20%? Thế thì quá ít rồi nhỉ? Anh cảm thấy tôi thiếu chút tiền đó sao.”

Vương Quang Hoành nhíu mày, đổi tư thế rồi nhìn Lâm Dật: “Vậy cậu muốn bao nhiêu?”

“30% đi, tôi có thể miễn cưỡng nhận.”

“Bác sĩ Lâm, đừng đùa chứ, nếu như cậu lấy 30% vậy tôi kiếm sống kiểu gì?”

Vương Quang Hoành lộ ra bộ dạng cướp bóc: “20% đã là giới hạn của tôi rồi, nhưng nếu như cậu giúp tôi xử lý được Lý Sở Hàm, tôi sẵn sàng tăng tỉ lệ lên thành 23%, tôi đã đưa ra điều kiện rồi, hợp tác có thành công hay không chỉ đành xem thái độ của Lâm tiên sinh thôi.”

“Được rồi, xong kèo.” Lâm Dật nói: “Nhưng lời nói gió bay, lấy cái gì để tôi tin anh bây giờ?”

“Bác sĩ Lâm yên tâm, tôi buôn bán hiệu thuốc bao nhiêu năm rồi, chắc chắn sẽ chuẩn bị thỏa đáng.”

Vương Quang Hoành lấy từ trong túi công văn của mình ra một bản hợp đồng, nội dung toàn bộ là viết tay, còn thêm những bổ sung sau hợp đồng, giao đến tay Lâm Dật.

Cùng lúc đó, Vương Quang Hoành còn lấy ra 20 ngàn tệ.

“Bác sĩ Lâm, chỉ cần ký xong hợp đồng này, vụ hợp tác tần này của chúng ta dù cho đến mức nào, thì 20 ngàn tệ này cậu cứ giữ lấy mà tiêu, coi như là tiền anh đây gửi cậu mua thuốc.”

“Vậy tình cảm thật tốt.”

Lâm Dật không khách khí nhận 20 ngàn tệ, ký tên của mình lên bản hợp đồng kia.

“Bây giờ thì không còn vấn đề gì nữa nhỉ.”

“Không vấn đề gì!”

Vương Quang Hoành giao một phần trong đó đến tay Lâm Dật: “Từ hôm nay trở đi, quan hệ giữa chúng ta là quan hệ đối tác làm ăn rồi, hợp tác vui vẻ.”

“Bây giờ đã ký xong hợp đồng này rồi, thì cứ để pháp luật bảo hộ đi.”

Sắc mặt của Vương Quang Hoành trầm xuống.

Người này là ngốc thật hay giả ngốc vậy?

Pháp luật nào lại dám bảo hộ việc này cho cậu chứ?

“Bác sĩ Lâm, cậu cũng thật quá hài hước đó, những thứ chúng ta làm lần này là những thứ không thể đưa ra ánh sáng, là phạm pháp đó, pháp luật không bảo hộ được đâu.”

“Không thể đưa ra ánh sáng? Vậy tôi cho anh thấy ánh sáng chính đạo nhé.”

“Ánh sáng chính đạo?”

Lâm Dật lấy khuỷu tay thúc Trần Nghiên: “Đừng ăn nữa, làm việc thôi.”

“Ừm, ừm.”

Trần Nghiên xoa xoa miệng, chính thức nhìn Vương Quang Hoành: “Trước hết để tôi giới thiệu cái đã, tôi tên Trần Nghiên.”

“Cô gái nhỏ, cô là ai, không có quan hệ gì với tôi chứ.”

“Đừng kết luận vội thế.” Trần Nghiên nói: “Anh không quen tôi, nhưng chắc chắn có quen bố tôi.”

“Bố cô? Tại sao tôi phải quen bố cô?”

“Bởi vì bố tôi là lão đại của Cục quản lý dược.”

Hả?!

Tròng mắt của Vương Quang Hoành suýt chút nữa đã rớt xuống đất rồi: “Bố cô là lão đại của Cục quản lý dược?”

“Không sai, quen chứ?” Trần Nghiên một tay chống cằm, cười he he nói.

“Cô bớt ở đây lừa người đi, lão đại của Cục quản lý dược là Phó Bỉnh Sinh, tôi biết ông ta, mấy phó cục trong đó không có ai họ Trần cả, cô nghĩ rằng như thế thì sẽ lừa được tôi?!”

“Cái người này, đúng là chưa trải sự đời mà.” Trần Nghiên ghét bỏ nói: “Bọn họ đều là lãnh đạo địa phương, anh thử nhìn lên trên xem.”

“Nhìn lên trên?”

“Yến Kinh?”

“Lão đại của Cục quản lý dược Trung Tâm Trần Kiệt chính là bố tôi.”

Bùm!

Vương Quang Hoành trực tiếp ngồi sụp xuống đất, đến kẻ đần cũng biết chắc chắn có chuyện rồi!

Theo bản năng, Vương Quang Hoành nhìn về phía Lương Nhược Hư: “Vậy cô là ai!”

“Phó thị trưởng mới nhận chức ở Trung Hải, Lương Nhược Hư.”

Vương Quang Hoành hoàn toàn ngơ ngẩn, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run.

“Cậu, cậu dám chơi tôi!”

Vương Quang Hoành nghĩ thế nào cũng không thông, một tên bác sĩ bé nhỏ, sau lại có thể có quan hệ với những nhân vật thế này chứ.

“Thật ra, tôi chỉ muốn lén lút kiếm chút tiền thôi, nhưng lúc anh gọi điện thoại cho tôi, thị trưởng Lương lại đang ở bên cạnh, tôi cũng hết cách rồi, có tiền mà không kiếm được, tôi cũng thất vọng lắm chứ.”

“Không, không...”

Vương Quang Hoành quỳ trên đất liên tục dập đầu: “Tôi biết sai rồi, cầu xin mấy người cho tôi một cơ hội, tôi sẵn sàng đem hết số tiền bẩn tôi kiếm được vứt hết đi, cầu xin mấy người cho tôi một con đường sống.”

Sắc mặt của Lâm Dật không đổi, gắp một miếng dưa chuột bắt đầu nhai.

“Tôi muốn biết, anh lấy được số điện thoại của tôi từ đâu.”

“Là Tào Gia Vượng, chủ nhiệm khoa của mấy người cho tôi.” Vương Quang Hoành nói:

“Khoa của các người có 4 chủ nhiệm, ngoại trừ Lý Sở Hàm, Tào Gia Vượng, Lưu Vĩnh Sinh và Phạm Thuật Vương đều đã ký hợp đồng với tôi rồi, chỉ cần bán được một hộp thuốc, tôi sẽ cho bọn họ 20%, còn có những bác sĩ khác ở các phòng ban khác trong bệnh viện của cậu đều có hợp tác với tôi.”

“Ngoại trừ bác sĩ của khoa nào cơ.”

“Lâm tiên sinh, người mà tôi có thể tiếp cận, cao nhất cũng chỉ là mấy người chủ nhiệm này, nhưng tôi có thể cam đoan, cái người tên Triệu Kiến Vĩ đó cũng không sạch sẽ gì, hắn cùng Tào Gia Vượng là cùng một duộc, đều thấy tiền là sáng mắt lên, một người kiểm tra một người phê chuẩn.”

Vương Quang Hoành than thở khóc lóc, nói hết những thứ mình biết, muốn tranh thủ sự khoan hồng.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông họ hàng hang hốc nhà họ Tào.

Nếu như không phải tại hắn, bản thân mình cũng sẽ không rơi xuống bước đường như ngày hôm nay!

Lâm Dật ngẩng đầu, liếc nhìn Lương Nhược Hư một cái: “Đem về từ từ điều tra đi.”

“Được, bây giờ tôi sẽ gọi điện.”

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Dật, Lương Nhương Hư trong chốc lát đã hiểu ra nhiều điều.

Bữa cơm hôm nay, dù cho bản thân không tới, thì anh ấy nhất định cũng sẽ mạnh mẽ kéo mình tời.

Mà câu nói vừa nãy, mới là mục đích chân chính của anh ấy.

Có lẽ những gì anh ấy muốn hoàn toàn không phải là nghiên cứu phát triển cái gọi là chống thuốc nhập khẩu.

Trong một mảnh cầu vồng nhiều màu sắc, lật tẩy những thứ dơ bẩn xấu xa đang ca hát nhảy múa mới là thứ mà anh ấy thật sự mong muốn.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 433.
Bình Luận (0)
Comment