Rất nhanh, Lương Nhược Hư đã gọi những nhân viên tương quan đến chuẩn bị đưa Vương Quang Hoành đi.
“Lâm tiên sinh, tôi thật sự một chút cơ hội cũng không còn rồi sao.”
Nghe được lời này, Lâm Dật nhớ lại trước kia chính mình đã từng chở một hành khách phạm tội giết người.
“Có cơ hội cái lông ấy, cút cút cút.”
Nhưng ngay lúc cảnh sát mang Vương Quang Hoành đi, Lâm Dật nói:
“Đợi chút, tôi nhớ ra một chuyện, lúc đến tầng một, để anh ta trả tiền cơm nhé, trước khi đi còn được ăn ngon, cũng coi như đủ rồi.”
Vương Quang Hoành biểu cảm khoa trương, gia cảnh của tôi đã thế này rồi, còn bắt tôi trả tiền cơm?
Đúng là tính người vặn vẹo đạo đức cũng không có!
Vương Quang Hoành bị đưa đi rồi, trên ghế chỉ còn lại Lâm Dật, Lương Nhược Hư và Trần Nghiên.
“Người đã đi rồi, cũng không còn người ngoài nữa, cô có cần ăn chút không?”
Lương Nhược Hư lắc lắc đầu: “Đều là đồ ăn thừa của hai người, tôi không ăn, hơn nữa tôi cũng không đói đến vậy.”
“Người gì vậy chứ.”
“Chị, nếu chị đã không ăn thì chúng ta ra dạo biển chút đi.”
Lương Nhược Hư nhìn ra bên ngoài: “Trời đã tối rồi, ra biển không an toàn, hôm nay đừng đi, ngày mai em đừng đi, chị đưa em đi chơi một ngày.”
“Chuyện này sợ không được, trường em còn có thí nghiệm, đợi em về làm nữa.”
“Đi thôi, anh đưa em đến chỗ này, chắc chắn thú vị hơn ra biển.”
“Thật hay giả vậy? Đi đâu cơ?”
“Đi theo anh là biết liền.”
Ba người lái xe đi đến Hoa Thanh Trì.
Sắc mặt của Lương Nhược Hư trầm xuống: “Anh nói nơi thú vị, là trung tâm tắm rửa sao?”
“Đừng có dùng ánh mắt khinh bỉ đó nhìn tôi chứ.” Lâm Dật nói:
“Khi cô chưa chân chính trải qua một chuyện nào đó, cô không có tư cách đánh giá nó.”
Lương Nhược Hư đương nhiên không có hứng thú với những nơi thế này, hơn nữa với thân phận của cô ấy, đi những nơi thế này cũng không thích hợp.
Nhưng Trần Nghiên thì khác, thân phận hiện tại của cô ấy, chỉ là một người học tiến sĩ, không cần kiêng dè điều gì,
“Anh rể, chi phí của nơi này chắc không tiện nghi đâu nhỉ.”
“Đừng quan tâm đến tiền bạc, hôm nay đưa em đi thể nghiệm một chút thứ gọi là chủ nghĩa xã hội đặc sắc.”
“Đợi chút, anh rể, sao tự nhiên có nhiều bảo an tới đây vậy, hình như xông về phía chúng ta thì phải.”
“Đúng là đang xông về phía chúng ta đó.”
“Tại sao? Chẳng lẽ thân phận của chị em bại lộ rồi?”
“Không phải, bởi vì anh là hội viên đế vương ở đây.”
“Cung nghênh Lâm Tổng!”
Lương Nhược Hư:...
Lương Nhược Hư luôn ở trong xe chờ đợi đã giải quyết hết những việc mình phải làm thông qua điện thoại.
Nhìn đồng hồ, phát hiện hai người đã đi hơn 2 tiếng rồi.
“Hai người này làm gì mà đến giờ vẫn chưa ra?”
Cầm điện thoại lên, Lương Nược Hư gọi vào điện thoại của Trần Nghiên.
“Hai người làm cái gì đó, đã mấy giờ rồi còn chưa xong chuyện.”
“Chị ơi, chỗ này thoải mái lắm luôn, em với anh rể vừa ngâm nước nóng, lát nữa đi xoa bóp lần hai, đêm nay bọn em không về đâu, chị về nhà trước đi.”
“Không về nhà?!”
“Hay là chị cũng đến đi?” Trần Nghiên dò hỏi:
“Chị, chắc chị không biết, anh rể đến đây có mặt mũi cực kì, bọn họ sắp cung kính bọn em thành tổ tông luôn rồi.”
“Đúng là phục hai người mà.” Lương Nhược Hư nói: “Nói cho hai người biết, phải về nhà trước 12h.”
“Ừm... được rồi.”
Lương Nhược Hư cũng cạn lời luôn, đàn ông thích massage cũng thôi đi, sao đến cả Trần Nghiên cũng thích luôn mấy lời này rồi, đúng thật là.
Hơn 10 giờ tối, Lâm Dật và Trần Nghiên vô cùng thoải mái bước từ Hoa Thanh Trì ra.
Đến dưới lầu nhà Lương Nhược Hư, nhìn thấy các quầy bán đồ ăn vẫn hoạt động nhộn nhịp, lại làm thêm chút cật nướng than với vài ly rượu, uống đến say mơ mơ hồ hồ mới đi lên.
Nhà Lương Nhược Hư đơn giản mà tinh xảo, nhìn thấy hai người cả người toàn mùi rượu, trong nháy mắt có cảm giác sụp đổ.
“Hai người còn đi uống rượu?”
“Đúng đó, sau khi massage xong hơi đói nên xuống lầu uống chút.” Trần Nghiên thích thú hào hứng nói:
“Chị à chị không biết, ngâm nước nóng xong lại được mát xa, dễ chịu cực.”
“Đúng là phục hai người mà.”
Lương Nhược Hư ấn hai người vào nhà, hướng về phía Lâm Dật nói: “Anh cũng uống rượu rồi, hôm nay đừng đi nữa, ở lại đây đi.”
Lời nói Lương Nhược Hư không hề khách khí, trong ngữ điệu còn mang theo chút sự đương nhiên.
Không để cho Lâm Dật có cơ hội cự tuyệt.
“Được rồi.”
Sau khi thu dọn đơn giản một chút, Lương Nhược Hư và Trần Nghiên đến phòng ngủ chính, Lâm Dật ngủ ở phòng ngủ phụ.
Ánh mắt của Lâm Dật nhìn chằm chằm bất định vào thời gian trên điện thoại di động.
Mãi cho đến khi kim giờ, kim phút, kim giây đều cùng điểm tại 12 giờ, sự chờ mong trong mắt vỡ oà.
[Mở khóa nghề nghiệp mới]
[Trải nghiệm nghề nghiệp: Chủ cửa hàng cá nhân]
[Độ hoàn thành nghề nghiệp: 0%]
[Mời ký chủ nhận túi quà nghề nghiệp: thường 10 triệu nhân dân tệ, một chiếc xe 3 bánh thời thượng]
Ờm...
Nhìn thấy nghề nghiệp cần phải trải nghiệm.
Tâm tình của Lâm Dật phải mất rất lâu mới có thể bình tĩnh được.
Chủ cửa hàng cá nhân không có gì, một nghề nghiệp rất bình thường.
Thưởng 10 triệu tiền mặt cũng không có gì, đều là phần thưởng tiêu chuẩn của hệ thống.
Nhưng mà xe ba bánh thời thượng, sau lại thấy vô cùng chướng mắt như vậy.
Đã là cái xe ba bánh rồi, mày còn thời thượng cái gì chứ!
Mà cứ cho là thời thượng hơn nữa thì mày cũng chỉ là cái xe ba bánh thôi mà!
...
Bởi vì lý do có thêm Trần Nghiên, Lương Nhược Hư khó lắm mới có được một buổi sáng làm bữa sáng phong cách Tây u, đơn giản dễ làm, có thể miễn cưỡng ăn được.
Sau khi ăn cơm, Lâm Dật lái xe đến bệnh viện, Lương Nhược Hư phụ trách đưa Trần Nghiên đến sân bay.
“Anh rể, khi nào anh đến Yến Kinh chơi đi, để em làm chủ nhà cho hết mình.” Trước khi rời đi, Trần Nghiên nói.
“Cái này thì không chắc được, nhưng có thời gian sẽ đến.” Lâm Dật nói một câu cho có lệ.
“Vậy được, chúng ta đã hẹn rồi nhé.” Trần Nghiên nói: “Yến Kinh có nhiều trung tâm tắm rửa quy mô lớn ngang với Hoa Thanh Trì đó, đến lúc đó chúng ta cùng đi, em không dám đi một mình.”
“Được.”
“Hai người nhiêu đó là đủ rồi đó, cũng không biết mất mặt, đúng là phục hai người luôn.”
Lương Nhược Hư phun ra một câu sau đó đưa Trần Nghiên rời đi.
……
Bệnh viện Hoa Sơn, Phòng làm việc của phó viện trưởng.
Tào Gia Vượng châm thuốc, ngồi trên sô pha của phòng làm việc.
“Đã chạy đến phòng tôi hút thuốc rồi, xem ra tâm trạng cũng tốt nhỉ.”
Bởi vì không có người ngoài, hơn nữa quan hệ của hai người cũng rất thân thiết, Triệu Kiến Vĩ cũng không nghiêm túc như bình thường.
“Hôm nay tôi tới đây, là muốn báo cho ông một tin tốt.” Tào Gia Vượng cười ha hả nói.
“Chuyện gì lại khiến cho ông vui vẻ đến thế này.”
“Hôm qua không phải ông nói muốn đưa Lâm Dật tới phòng cấp cứu, sau đó từ từ khiến cậu ta bị thiệt thòi sao.”
“Ừm, văn kiện tôi đã chuẩn bị xong rồi, ký tên xong là có thể đưa qua bên nhân sự được.”
“Không cần nữa, tôi có cách đưa Lâm Dật đi, hơn nữa đã thành công rồi.”
“Ừm? Cách gì? Mau nói cho tôi nghe.” Triệu Kiến Vĩ nói.
“Vương Quang Hoành của hiệu thuốc lớn Thiên Trạch đã liên hệ với Lâm Dật rồi, mà cậu ta cũng đã đến chỗ hẹn rồi.” Tào Gia Vượng bắt chéo hai chân nói:
“Đêm hôm qua tôi đã gọi điện thoại cho Vương Quang Hoành, hắn đã nói rõ ràng cho tôi biết, đã lôi được Lâm Dật xuống nước rồi, giữa bọn họ còn ký một cái hợp đồng nữa, ảnh cũng đã gửi cho tôi rồi, ông nói xem với cái tội danh này có đủ để đuổi cậu ta đi chưa?”
------
Dịch: MBMH Translate