Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 437 - Chương 435. Gài Bẫy Chấp Hành Pháp Luật

Chương 435. Gài Bẫy Chấp Hành Pháp Luật
Chương 435. Gài Bẫy Chấp Hành Pháp Luật

Triệu Kiến Vỹ mắt sáng ngời: “Còn ký hợp đồng rồi? Trong đó viết thế nào? Mau cho tôi xem thử.”

“Đợi chút, để tôi gửi qua wechat cho ông.”

Tào Gia Vượng lấy điện thoại ra, gửi tấm ảnh hôm qua Vương Quang Hoành gửi cho mình gửi đến điện thoại của Triệu Kiến Vỹ.

Nhìn thấy nội dung trong bản hợp đồng, Triệu Kiến Vỹ cười toe toét.

“Chẳng lẽ cậu ta không biết, đây là loại chuyện không thể đưa ra ánh sáng sao? Vậy mà còn ký hợp đồng, đây không phải là tự nhảy vào hố lửa hả, đừng nói là đuổi cậu ta, dù chúng ta có thừa nước đục thả câu khó khi cậu ta cũng lãnh đủ rồi.”

Tào Gia Vượng lớn tiếng cười Haha.

“Bình thường thấy cậu ta cũng khá khôn khéo, không ngờ được lại ngu xuẩn như thế này, bây giờ chúng ta có đồ trong tay rồi, có thể trực tiếp kêu bảo vệ khoa mang cậu ta đi.”

“Chuyện thú vị như thế này, gọi bảo vệ khoa thì còn gì là thú vị nữa.” Triệu Kiến Vỹ ngậm điếu thuốc trong miệng cầm điện thoại lên.

“Bây giờ tôi báo cảnh sát, để người của đồn công an đến đây đưa cậu ta đi, tôi muốn cho tất cả mọi người biết được chuyện này, sau đó lấy cậu ta ra làm tấm gương xấu, thông cáo cho cả bệnh viện này biết, tôi muốn cậu ta mất hết danh dự, cả đời này cũng không ngóc đầu dậy nổi!”

“Anh Triệu, chẳng trách anh làm được phó viện trưởng, quả nhiên có bản lĩnh hơn cả tôi đấy.”

“Được rồi, đừng tâng bốc tôi như vậy nữa, hai chúng ta ai không biết ai chứ.” Triệu Kiến Vỹ nói:

“Ông đi gọi Lâm Dật đến đây, lát nữa để cảnh sát đem cậu ta đi.”

“Không thành vấn đề.”

Hai người phân chia công việc cho nhau, Tào Gia Vượng lấy điện thoại gọi cho khoa, người nhận điện thoại là Lưu Vĩnh Sinh, bảo hắn thông báo cho Lâm Dật đến văn phòng của Triệu Kiến Vỹ.

Mười phút sau, cửa phòng làm việc bị mở ra, Lâm Dật từ bên ngoài bước vào.

“Viện trưởng Triệu, ông tìm tôi?”

Vào phòng làm việc, Lâm Dật đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, lớn tiếng nói.

Triệu Kiến Vỹ tủm tỉm cười nhìn Lâm Dật.

“Bác sĩ Lâm, liên quan đến những hành vi của cậu, chẳng lẽ cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”

“Không phải chứ? Ông đã biết rồi cơ à?” Lâm Dật bất ngờ nói.

“Không sai, toàn bộ hành vi của cậu hôm qua tôi đã biết hết rồi. Hơn nữa đã lấy được đầy đủ chứng cứ xác thực, tôi hi vọng cậu đừng ngụy biện, nhanh chóng thừa nhận hành phi phạm tội của mình, để được xử lý khoan hồng.”

“Không đến mức đó chứ, chuyện này còn liên quan đến vi phạm pháp luật hả?”

“Bản thân cậu đã làm chuyện gì cậu còn không rõ sao?”

“Tôi chẳng qua là đi massage thôi mà, hơn nữa còn là kiểu massage chân chính ấy, chuyện này chắc không phạm pháp chứ nhỉ.”

“Cậu nói cái gì? Cậu đi massage?”

“Đúng đó, Hoa Thanh Trì, nhân viên số 18, tay nghề rất tốt, nhưng nghe nói cô ấy sắp kết hôn rồi, sau này sẽ về quê phát triển, có lẽ sau này không gặp được cô ấy nữa. Viện trưởng triệu và chủ nhiệm Tào nếu như muốn thử nghiệm một chút thì mau nắm bắt cơ hội đi, đừng nói tôi không nhắc nhở hai người.”

Bộp!

Triệu Kiến Vỹ vỗ bàn: “Lâm Dật, đã đến lúc này rồi, cậu đừng có giả ngây giả ngốc với tôi nữa, cậu cảm thấy có ý nghĩa sao!”

“Lời tôi nói đều là thật, sau lại thành giả ngây giả ngốc được.”

Lâm Dật sờ sờ túi quần của mình: “Hóa đơn tôi vẫn còn giữ lại, không tin hai người tự xem đi.”

“Tôi không nói chuyện này!”

“Vậy ông nói chuyện gì?”

“Hôm qua lúc 5 giờ chiều, ở Hoa Yến Lâu, cậu một mình đi gặp Vương Quang Hoành, ông chủ của tiệm thuốc Thiên Trạch, hơn nữa còn kí một bản hợp đồng bán thuốc, cậu còn để quy định thể lệ của bệnh viện vào trong mắt không hả! Loại người giống như cậu, căn bản không xứng làm bác sĩ của bệnh viện Hoa Sơn!”

“Không phải chứ, chuyện bí mật như vậy mà hai người cũng biết? Lô thuốc này của tôi còn chưa bán đi nữa mà.”

“Tôi nói cho cậu biết, đây là báo ứng, đến cả ông trời cũng không thể nhìn nổi những hành vi của cậu nên mới để chúng tôi đến thu phục cậu.”

“Hai người ăn không nói có, đừng hòng vu oan cho tôi, chiêu này quá tệ rồi.”

“Haha...”

Triệu Kiến Vỹ cười lạnh: “Cậu cảm thấy, nếu như không có chứng cứ chắc chắn, tôi dám nói những lời này với cậu sao?”

Triệu Kiến Vỹ lấy điện thoại của mình ra, đưa đến trước mặt Lâm Dật, bên trên đó là bản hợp đồng Lâm Dật kí với Vương Quang Hoành ngày hôm qua.

Lâm Dật hơi nghi ngờ, tấm ảnh này từ đâu ra?

Hôm qua vừa mới ký hợp đồng xong, Vương Quang Hoành đã bị bắt đi rồi, ai gửi tấm ảnh này cho ông ta?

Không lẽ là cố tình gài bẫy phạm pháp sao?

So sánh với tình huống trước mắt, đúng là cũng có khả năng này.

“Lâm Dật, cậu cũng đừng trách tôi vô tình, chuyện cậu làm là chuyện tối kị của bệnh viện, tôi không giữ cậu lại được nữa, cho nên nhận lệnh đi.” Tào Gia Vượng cười ha hả nói.

“Mà đúng là đáng tiếc thật đó, sau này không có cơ hội làm đồng nghiệp nữa rồi.”

“Không có gì đáng tiếc cả, bởi vì tôi căn bản cũng không muốn làm đồng nghiệp với hạng người như vậy.”

“Hà cớ gì phải vậy...”

Lộp cộp...

Lâm Dật còn chưa nói dứt câu, cửa phòng làm việc đã bị mở ra, có 4 cảnh sát từ bên ngoài tiến vào.

Cảnh sát đi đầu liếc nhìn Triệu Kiến Vỹ và Tào Gia Vượng, nói:

“Hai người là phó viện trưởng Triệu Kiến Vỹ và chủ nhiệm ngoại khoa tim Tào Gia Vượng của bệnh viện Hoa Sơn đúng không?”

“Không sai, là chúng tôi.”

Triệu Kiến Vỹ đứng dậy, từ phía sau bàn làm việc đi tới, đứng bên cạnh cảnh sát, chỉ về phía Lâm Dật nói:

“Đồng chí, người này chính là Lâm Dật, câu kết với ông chủ tiệm thuốc bên ngoài để bán thuốc và lấy chiết khấu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến quy định của bệnh viện chúng tôi, mong các đồng chí xử lý nghiêm minh để lấy cậu ta làm tấm gương, cũng là lời cảnh báo cho đông đảo các nhân viên y tế.”

Cảnh sát đi đầu liếc mắt nhìn Triệu Kiến Vỹ,

“Chắc chắn là phải cảnh cáo rồi, nhưng người cần bắt không phải cậu ấy mà là hai người.”

Cảnh sát dẫn đầu vung tay lên: “Bắt hai người này lại cho tôi!”

Triệu Kiến Vỹ và Tào Gia Vượng đều đơ luôn, không ai kịp phản ứng xem chuyện này là thế nào.

“Đồng chí, người phạm tội là Lâm Dật, anh bắt chúng tôi làm gì!”

“Bản thân phạm tội gì còn không rõ hay sao? Chẳng lẽ cần tôi nói cho hai người?”

Tim của hai người đập bịch bịch.

Hai người biết rất rõ bản thân hoàn toàn không trong sạch,

Nhưng mỗi vụ giao dịch đều không để người ngoài biết, bọn họ lấy chứng cứ gì bắt mình chứ?

“Đồng chí cảnh sát, tôi là phó viện trưởng hành chính của bệnh viện Hoa Sơn, dựa vào cấp bậc hành chính, tôi có thể coi như là phó phòng, tôi hi vọng mấy người có thể cho tôi một lời giải đáp, bởi vì mấy người căn bản không có tư cách bắt tôi!”

“Biết ngay ông sẽ nói như vậy, cho nên chúng tôi đã mang thứ đồ tương tự đến rồi.”

Người cảnh sát dẫn đầu lấy ra một tờ giấy: “Đấy là lệnh bắt do đích thân thị trưởng phê duyệt, bây giờ ông còn muốn nói gì nữa không?”

Nhìn thấy tờ lệnh bắt ấy, đầu Triệu Kiến Vỹ ong ong vang lên, chuyện này sao lại kinh động đến cả thị trưởng cơ chứ?

“Trước khi bắt tôi, có thể nào nói cho tôi biết có chuyện gì được không.” Triệu Kiến Vỹ bình tĩnh hỏi.

Ông ta muốn làm rõ chân tướng sự việc, sau đó mới liên hệ với người trong mạch quan hệ của mình, giúp đỡ mình thoát tội.

“Rất đơn giản, ông chủ hiệu thuốc Thiên Trạch – Vương Quang Hoành bị bắt rồi, còn về những giao dịch lén lút của hai người, chắc trong lòng hai người càng biết rõ hơn hết chứ.” Nam cảnh sát nhìn Triệu Kiến Vỹ nói:

“Tuy rằng người Vương Quang Hoành lên án chủ yếu là ba người Tào Gia Vượng, Lưu Vĩnh Sinh, Phạm Thuật Phương nhưng liên quan đến những hoạt động trong bóng tối của ông, chúng tôi cũng nắm giữ không ít, cho nên ông không cần ngụy biện nữa, nhanh đi theo chúng tôi đi.”

“Không thể nào, đêm qua tôi còn gọi điện thoại cho Vương Quang Hoành mà, sao có thể xảy ra chuyện được!”

“Lúc đó hắn đã bị bắt rồi, lúc hai người gọi điện thoại tôi cũng có mặt ở đó, hơn nữa bản hợp đồng kia cũng là ảnh tôi chụp gửi qua cho ông đó, bây giờ chắc đã rõ là chuyện gì rồi chứ.”

“Không, không thể nào...” Tào Gia Vượng trừng mắt nhìn chằm chằm, giống như bị ngu luôn rồi.

“Chúng tôi thừa nhận chúng tôi không trong sạch, nhưng Lâm Dật cũng vậy, đã ký hợp đồng rồi, dựa vào đâu mà các người không bắt cậu ta chứ.”

“Cuộc gặp mặt với Vương Quang Hoành hôm qua, là một vở kịch mà Lâm tiên sinh phối hợp diễn với chúng tôi, bây giờ các người còn thắc mắc gì nữa không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 435.
Bình Luận (0)
Comment