“Hóa ra là diễn kịch!”
Biểu cảm của hai người hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn hiểu chuyện sao lại thế này.
Chuyện này chính là một cái âm mưu mười phân vẹn mười!
Một âm mưu muốn đưa mình vào chỗ chết!
“Lâm Dật, đến cả loại chuyện này cậu cũng dám làm, cậu sẽ không được chết yên ổn đâu!” Triệu Kiến Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói.
“Nhiều năm như vậy trôi qua, người nguyền rủa tôi không phải một nghìn thì cũng là tám trăm, không phải tôi vẫn sống tốt đây sao?” Lâm dật thở dài.
“Đáng tiếc thật đó, tôi mới đến đây hơn một tuần đã không được gặp lại mấy người nữa, chậc chậc chậc, cũng có chút không nỡ đó.”
“Mày!”
“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, đi theo chúng tôi đi!”
Nói xong, cảnh sát đi đầu khách khí nhìn Lâm Dật một cái, nói:
“Lâm tiên sinh, việc này may mà có cậu, cảm ơn cậu đã tích cực phối hợp”
“Khách khí gì chứ, đây đều là chuyện tôi nên làm mà.” Lâm Dật nói:
“Vậy còn Lưu Vĩnh Sinh và Phạm Thuật Phương, mọi người cũng xử lý có phải không?”
“Ừm, bây giờ chúng tôi sẽ qua đó.”
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta cùng đi đi.”
“Được được được, bây giờ qua đó luôn!”
……
Bộ điều trị nội trú thứ tám, Ngoại khoa tim.
Bởi vì buổi chiều có ca giải phẫu, nên cả buổi sáng Lý Sở Hàm và Kiều Vân đều bận rộn, đến cả thời gian đi vệ sinh cũng gấp gáp.
“Anh Lâm rốt cuộc đi đâu rồi, sao mà vừa ra ngoài một cái đã biến mất vậy.” Kiều Hân nói.
Bởi vì ca giải phẫu buổi chiều Lâm Dật là trợ thủ, nếu anh không trở lại, sẽ phải tạm thời đổi người.
“Haha, chủ nhiệm Lý, mọi người không cần đợi Lâm Dật nữa, có lẽ cậu ta không thể quay lại được rồi.” Lưu Vĩnh Sinh đang ngồi trên bàn công tác cười một tràn dài rồi nói, mang theo bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác.
“Sao lại không quay lại, có ý gì?”
“Xem ra Lý chủ nhiệm cô vẫn chẳng hay biết gì, vậy thì tôi bắt buộc phải nói cho cô biết tiến trình của sự việc thôi.”
Cảm giác chuyện có chút không hợp lý, Kiều Hân liền dỏng tai lên nghe, muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
“Cô còn nhớ buổi chiều hôm qua, khoảng năm giờ gì đó, Lâm Dật xin phép cô trước khi rời đi không.”
“Còn nhớ.”
“Thật ra chiều hôm qua cậu ta đã đi gặp ông chủ của tiệm thuốc Thiên Trạch, về phần chuyện gì, chắc không cần tôi nói nhiều nữa, tôi đoán có lẽ giờ này cậu ta đã bị bắt đi rồi, ca phẫu thuật chiều nay cô nên thay người đi, nếu không sau này lại kéo dài thời gian.”
“Không thể nào.”
Lý Sở Hàm vẫn đang viết bệnh án, tay cầm bút cũng không hề dừng lại.
“Lâm Dật không thiếu chút tiền đó, câu nói của anh không thể thành lập được.”
Tình hình của Lâm Dật, Lý Sở Hàm nắm rất rõ, Trường đua quốc tế Trung Hải là của cậu ấy, còn có chiếc siêu xe hơn 60 triệu nữa.
Người giống như vậy, đến bệnh viện làm việc chẳng qua là để thỏa mãn sở thích của bản thân mà thôi.
Chút tiền hoa hồng đó của hiệu thuốc còn không đủ cho cậu ấy đổ xăng.
“Chủ nhiệm Lý, tôi biết quan hệ của cô và Lâm Dật rất tốt, nhưng chuyện chính là như vậy, nếu không sau lâu vậy cậu ấy chưa quay lại, chắc chắn là bị bắt đi rồi.”
Kiều Hân lo lắng đến ngồi cũng không yên, nhất thời không biết nên nghe ai mới tốt.
Đến cả chuối trên bàn cũng không có tâm trạng ăn.
“Tiếp tục làm việc đi, đừng nghe anh ấy nói bừa.”
Mặc dù không rõ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Lý Sở Hàm tuyệt đối không tin, Lâm Dật không thể nào đi kiếm chút tiền hoa hồng đó.
Quá nực cười rồi.
“Biết rồi, chủ nhiệm Lý.” Kiều hân nói: “Em cũng tin anh Lâm sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Tiểu Kiều, em cái gì cũng tốt, chỉ là quá đơn thuần.” Châu Tự Cường nói:
“Em đừng thấy Lâm Dật khẩu phật tâm xà, chẳng biết được sau lưng như thế nào đâu, ca phẫu thuật buổi chiều của mọi người không cần đợi cậu ta nữa, chắc chắn là không về được, chưa biết chừng mọi người còn bị cậu ta liên lụy phải làm biên bản nữa đó.”
“Anh Lâm!”
Ngay lúc tâm tình của Kiều Hân suy sụp bất ngờ nhìn thấy Lâm Dật từ bên ngoài tiến vào.
“Kích động như thế làm gì, làm như kiểu anh là xác chết sống dậy ấy.”
“Lâm, Lâm Dật, sao cậu còn quay về được.”
“Nói kiểu gì vậy, đây không phải là khoa ngoại tim mạch sao, sao tôi không thể về?”
“Đáng lẽ cậu phải...”
Ngay lúc Lưu Vĩnh Sinh không biết phải nói gì, bất ngờ nhìn thấy Triệu Kiến Vĩ, Tào Gia Vượng và mấy cảnh sát từ ngoài tiến vào.
Nhìn thấy cảnh sát đi theo sau hai người, Lưu Vĩnh Sinh nở nụ cười.
“Mấy người nhìn xem, tôi đã nói mà, cảnh sát đến rồi, chắc chắn là đến bắt Lâm Dật.”
Cảnh sát dẫn đầu liếc mắt nhìn Lưu Vĩnh Sinh và Phạm Thuật Phương một cái, nói:
“Hai người chính là Lưu Vĩnh Sinh và Phạm Thuật Phương nhỉ.”
“Là chúng tôi.”
“Vậy là được.” Nói xong câu này, cảnh sát dẫn đầu nhìn đồng nghiệp phía sau: “Bắt hai người này mang đi.”
“Ừm ừm?”
Hai người đều sửng sốt: “Đồng chí cảnh sát, chúng tôi chẳng làm gì cả, anh bắt chúng tôi làm gì chứ.”
“Đến cả hai người bọn họ cũng bị bắt rồi, cậu nói xem tại sao chúng tôi lại bắt cậu?”
“Cái gì! Viện trưởng Triệu và chủ nhiệm Tào bị bắt!”
Ánh mắt hai người trốn tránh, không còn mặt mũi nào để nhìn những người khác trong khoa nữa.
“Đúng vậy, hai người bọn họ đã bị bắt, hai người các người cũng đừng giả vờ vô tội nữa, bản thân phạm phải tội gì tự mình biết, đi theo chúng tôi một chuyến đi.”
Lời vừa nói ra, cả phòng ban đều ồ lên.
Một phó viện trưởng, một chủ nhiệm, hai phó chủ nhiệm vậy mà đều bị bắt rồi!
Thông tin này có phải quá bùng nổ rồi không?
Cả ngoại khoa tim bây giờ không phải chỉ còn lại duy nhất một mình chủ nhiệm Lý hay sao?
“Đồng chỉ cảnh sát, bên đó còn có một người, hắn tên Châu Tự Cường, là cháu trai của Tào Gia Vượng.” Lâm Dật giới thiệu.
“Cháu trai à.” Nam cảnh sát dẫn đầu cẩn thận quan sát Châu Tự Cường một chút.
Câu nói này của Lâm tiên sinh còn có hàm ý khác!
“Cũng đưa về điều tra luôn đi.”
Châu Tự Cường ngơ luôn, ở đây không có chuyện gì của mình, hoàn toàn không liên quan tí gì đến mình cả!
“Đồng chí cảnh sát, đừng nghe hắn nói linh tinh, hai người chúng tôi không có quan hệ gì cả, tôi không phải cháu trai của ông ấy, ông ấy cũng không phải cậu của tôi, mọi người phải nhìn rõ mọi việc, không được nghe hắn nói bậy!”
“Có phải nói bậy hay không tôi không biết, nhưng cậu phải biết rõ, lừa gạt công nhân viên chức, che dấu thông tin thật sự, tội sẽ nặng thêm một bậc đó.”
Bùm...
Châu Tự Cường hai mắt vô hồn ngã sụp trên mặt đất, dù cho ở đây không có chuyện của mình, đến lúc bị mang đi, bản thân có muốn quay về bệnh viện Hoa Sơn cũng là chuyện không thể nào nữa.
Trong ánh nhìn của rất đông bác sĩ và y tá, đám người Triệu Kiến Vỹ, Tào Gia Vượng bị đưa đi.
Có thể có người không phạm phải trách nhiệm hình sự, nhưng để phạm phải lỗi như vậy, sau này có muốn cũng không thể nào quay về bệnh viện làm bác sĩ nữa.
Mọi người cũng mơ hồ đoán được, rất có khả năng bên trên phải có tác động gì mới, nếu không cũng sẽ không đến mức này.
“Viện trưởng Miêu gọi tôi qua đó một chuyến, hai người về phòng ban đi, thu dọn tài liệu của ca phẫu thuật chiều nay một chút.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Dật nói: “Kiều Hân đi thôi, anh đưa em đi ăn chuối.”
“Ừm ừm.”
“Bác sĩ Lâm, chúng tôi cũng muốn ăn chuối, anh cũng đút cho chúng tôi đi.” Cô y tá trêu ghẹo.
Lâm Dật vẫn còn chút ấn tượng với cô, tên là Viên Tư Kỳ.
“Muốn ăn chuối thì mấy người tự mang đến đi.”
“Còn cần tự mang sao? Chẳng phải bác sĩ Lâm có rồi à.”
------
Dịch: MBMH Translate