Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 439 - Chương 437. Nghề Nghiệp Của Tôi Là Gì?

Chương 437. Nghề Nghiệp Của Tôi Là Gì?
Chương 437. Nghề Nghiệp Của Tôi Là Gì?

“Ừm…”

“Câu hỏi này của cô rất thâm thúy.”

Lâm Dật ra vẻ trầm tư nói:

“Chờ lúc nào cô trực ca đêm, chúng ta lại thảo luận kỹ càng về vấn đề này.”

“Bác sĩ Lâm, tối nay chúng ta đều trực ca đêm.”

Nhìn thấy bốn cô y tá đứng lên, Lâm Dật cảm giác thận có chút đau.

“Anh Lâm, hôm nay em cũng trực ca đêm.” Kiều n nhỏ giọng nói.

“Ừ…”

Làm bác sĩ hơi phí thận à!

“Đừng có gấp, loại chuyện cùng hưởng ân huệ này, các vị hoàng đế cổ đại còn phải nghĩ ra cách lật thẻ bài đấy, chúng ta cũng phải có chút cảm giác nghi thức chứ.”

Mấy cô y tá bị chọc cười ha ha không ngừng, eo cũng rung theo: “Vậy chúng tôi sẽ chờ bác sĩ Lâm.”

Khoảng một giờ, Lý Sở Hàm từ bên ngoài đi vào, nhìn lướt trong phòng thấy cũng tương đối đông đủ người, cô ta nói:

“Vừa rồi viện trưởng Miêu tìm tôi nói chuyện, từ hôm nay trở đi, tôi được thăng chức lên làm chủ nhiệm khoa ngoại tim mạch. Ngoài ra, Lâm Dật được thăng chức làm phó chủ nhiệm dự bị, nhưng phải trải qua kỳ khảo sát nửa năm, khi nào thông qua kỳ khảo sát mới có thể chính thức trở thành phó chủ nhiệm.”

Nói xong, Lý Sở Hàm nhìn về phía Kiều n: “Về sau cô không cần đến phòng cấp cứu nữa, ở tại phòng là được rồi.”

Mọi người cũng không cảm thấy bất ngờ gì với tin tức Lý Sở Hàm thông báo.

Chủ nhiệm và hai phó chủ nhiệm đều bị bắt, tất nhiên khoa ngoại tim mạch sẽ có sự điều động nhân sự với số lượng lớn.

Việc này đều nằm trong dự liệu của các cô.

Ngay cả khi Lâm Dật được đặt cách đề bạt làm phó chủ nhiệm, trong lòng của các cô đều có thể tiếp nhận.

Bởi vì mấy ngày trước, anh đã hoàn thành một ca giải phẫu có độ khó cực cao, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

“Hiện tại bộ phận chúng ta đang thiếu nhân sự, mọi người vất vả mấy ngày, rất nhanh sẽ điều động đến hai phó chủ nhiệm mới tiếp nhận công việc lúc trước của chủ nhiệm Lưu và chủ nhiệm Phạm. Mong mọi người đặt tâm trí vào công việc, đừng để tâm vấn đề này.”

“Biết rồi chủ nhiệm Lý.”

Kiều n đi đến trước mặt Lý Sở Hàm cười hì hì.

“Chủ nhiệm Lý, chúc mừng cô, cô được coi là chủ nhiệm trẻ tuổi nhất bệnh viện của chúng ta đấy.”

Lý Sở Hàm bình tĩnh gật đầu: “Cũng được coi là như vậy, nghề bác sĩ phụ thuộc vào trình độ chuyên môn, các người cố gắng thật tốt, tương lai cũng sẽ không thua kém.”

“Hiểu rồi chủ nhiệm Lý.”

“Tôi đề nghị chúng ta nên tìm một nơi để ăn mừng.” Kiều n nói.

“Việc này nói sau, làm tốt công việc trên tay trước đã.”

Bởi vì tính cách Lý Sở Hàm lạnh lùng đơn giản, đợt thăng chức này cũng không mang lại nhiều cảm xúc thăng trầm gì, mọi người bắt đầu tiếp tục bận rộn làm việc.

Buổi trưa, ba người Lâm Dật, Lý Sở Hàm và Kiều n ăn bữa cơm trưa đơn giản, bắt đầu chuẩn bị làm những khâu cuối cùng cho cuộc phẫu thuật buổi chiều.

Lý Sở Hàm cũng đặc cách cho Kiều n vào phòng phẫu thuật quan sát.

Nhưng cũng chỉ là quan sát, không có tư cách động thủ.

Nhưng đối với Kiều n mà nói, cô ấy mới đến không lâu mà có thể vào phòng phẫu thuật quan sát đã vô cùng vinh dự rồi.

Cơm nước giữa trưa xong xuôi, hai người tới phòng bệnh 804.

Trước khi bắt đầu những thủ thuật đó còn cần phải ký kết một số thỏa thuận cần thiết. Đây là quá trình nhất định phải có.

Trong phòng bệnh, ngoài hai vợ chồng Lưu Tĩnh Vĩ, chị của ông ta Lưu Tĩnh Vũ và chồng cũng ở đây, đều đang đợi ca phẫu thuật buổi chiều.

Sau khi đi vào, Lâm Dật nhìn bốn người một chút.

Anh nhìn thấy người nhà họ Lưu đều tâm lực tiều tụy, không có tinh thần gì.

Chỉ có Tạ Hiểu Đồng, vợ của Lưu Tĩnh Vĩ, cách ăn mặc trang điểm lộng lẫy giống như một con khổng tước khoe dáng.

“Trước khi phẫu thuật, tôi cần hỏi thăm một chút vấn đề, nhất định cần ông ký tên, chúng tôi mới làm phẫu thuật được.” Kiều n nhìn Lưu Tĩnh Vĩ nói.

“Được được, ngài nói đi bác sĩ.” Lưu Tĩnh Vĩ đứng dậy nói.

“Chủ nhiệm Lý Sở Hàm làm phẫu thuật cho bố của ông, ông có đồng ý hay không?”

“Đồng ý.”

“Bởi vì trong lúc phẫu thuật có nhiều nguy hiểm, nếu như xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì đó là hành vi tự nguyện của bệnh nhân và người nhà, không liên quan gì đến bệnh viện.”

“Không thành vấn đề.”

“Trong quá trình phẫu thuật có thể gây nên nhiều loại biến chứng, cho nên…”

Trong mười mấy phút tiếp theo, Kiều n hỏi thêm mười câu hỏi, Lưu Tĩnh Vĩ hết sức phối hợp đáp lại từng câu một, cũng chuẩn bị ký tên của mình.

“Em trai, đợi đã!”

Ngay lúc đặt bút định ký, Lưu Tĩnh Vũ lại gọi em trai của mình.

“Sao vậy chị?”

Lưu Tĩnh Vũ không trả lời mà nhìn Kiều n, nói:

“Bác sĩ Kiều, tôi muốn hỏi, tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật thật sự chỉ có 10% thôi sao?”

“10% đã là ước tính cẩn thận nhất. Nếu bao gồm những rủi ro chưa biết, tỷ lệ thành công cũng chỉ có 5%, điểm này chủ nhiệm Lý và các chuyên gia của các phòng khoa khác đã luận chứng nhiều lần rồi.”

“Nếu chúng tôi không muốn phẫu thuật nữa, bây giờ có thể chấm dứt không?”

“Đương nhiên có thể, nhưng những chi phí kiểm tra trước phẫu thuật đã tiêu hết, không thể nào hoàn lại được.”

“Cái này không quan trọng, chúng tôi không thiếu chút tiền này.”

“Cô đang nói cái gì đó!”

Tạ Hiểu Đồng nổi cơn giận dữ: “Đã bàn xong chuyện phẫu thuật rồi, dựa vào đâu không làm nữa. Cho dù chỉ có 5% cơ hội, tôi cũng muốn thử một chút, muốn thử tất cả biện pháp để cha sống thêm mấy năm.”

“Nhỡ đâu xảy ra sự cố gì, cha có khả năng không xuống được bàn mổ!”

“Cho dù không phẫu thuật, tương lai vẫn nguy hiểm, còn không bằng bây giờ liều một phen!” Tạ Hiểu Đồng nói:

“Vả lại, hôm qua tôi đã nói rồi, cô đã không còn là người nhà họ Lưu nữa, chuyện này không có quan hệ gì với cô. Hy vọng cô không nên nhúng tay vào việc cha phẫu thuật!”

“Cô!” Lưu Tĩnh Vũ tức đến mức lồng ngực không ngừng nhấp nhô.

Muốn phản bác lại nhưng không biết nên nói như thế nào.

“Anh còn ngây ra đó làm gì, còn không mau ký tên đi!”

Tạ Hiểu Đồng nói với Lưu Tĩnh Vĩ.

“Có nhiều người như vậy cô đừng la nữa, bây giờ tôi lập tức ký đây.”

Lưu Tĩnh Vĩ không dám phản bác lại Tạ Hiểu Đồng, cầm bút, ký tên của mình vào tờ những điều cần biết trước phẫu thuật.

Nhìn thấy Lưu Tĩnh Vĩ ký xong, Tạ Hiểu Đồng nói:

“Bác sĩ, mau tiến hành phẫu thuật cho cha của tôi đi, đừng chậm trễ thời gian.” Tạ Hiểu Đồng nói.

“Cuộc phẫu thuật sẽ lập tức bắt đầu, gia đình các người chuẩn bị sẵn sàng đi.”

“Chúng tôi đã làm tốt chuẩn bị, tùy thời đều có thể bắt đầu.”

Kiều n gật gật đầu, lập tức đi ra ngoài cùng Lâm Dật.

“Chút nữa em cũng phải vào phòng phẫu thuật, có cảm thấy hồi hộp không?” Nhàn rỗi nhàm chán, Lâm Dật hỏi.

“Có chút khẩn trương, nhưng anh Lâm, anh có phát hiện người nhà họ Lưu bọn họ có chút quái lạ không.”

“Có gì kỳ lạ chứ?”

“Anh nhìn cách ăn mặc của bọn họ cho thấy không hề thiếu tiền, nhưng phẫu thuật sắp bắt đầu mà lại không đưa phong bì cho chủ nhiệm Lý. Việc này thật quá kỳ lạ.”

“Lời này là có ý gì, tư tưởng này của em là gì đây.”

“Anh Lâm, anh đừng nóng giận, không phải em có ý đó.” Kiều n giải thích nói:

“Thông thường trước khi phẫu thuật, vì để cho bác sĩ chữa bệnh tốt hơn, người nhà sẽ tặng quà cho bác sĩ mổ chính để lấy lòng. Mặc dù chúng ta không đề xướng, chủ nhiệm Lý cũng sẽ không nhận, nhưng đây là việc thường thấy ở bệnh viện, anh cũng thừa nhận điều đó chứ.”

Lâm Dật gật gật đầu, đây đúng là hiện tượng không tốt trong bệnh viện, mà chuyện này cũng không phải chỉ là ví dụ.

“Cho dù chủ nhiệm Lý không muốn, nhưng trước khi phẫu thuật bọn họ không có chút thái độ nào, cái này thật thú vị.”

Mới đầu Lâm Dật cũng không coi trọng vấn đề này, nhưng nghe Kiều n nói chuyện, anh cũng cảm thấy có chút khác thường.

Nếu anh không có hệ thống, nếu anh không biết bác sĩ trong bệnh viện vào lúc gặp phải việc như thế này, chỉ sợ anh cũng nghĩ biện pháp đưa chút lễ.

Giống như lời Kiều n nói, khiến cho bác sĩ vui mới xem bệnh kỹ được.

Cho nên cách làm của bọn họ quả thật có chút khác thường.

“Thôi đi, em cũng đừng quan tâm đến chuyện này, làm tốt việc của bản thân là được rồi.”

“Anh Lâm, bây giờ để anh làm, em cũng không biết bản chất công việc của mình là bác sĩ hay là người chuyên phụ trách ăn chuối tiêu nữa.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 437.
Bình Luận (0)
Comment