Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 440 - Chương 438. Trạng Thái Nhàm Chán Lại Ngọt Ngào

Chương 438. Trạng Thái Nhàm Chán Lại Ngọt Ngào
Chương 438. Trạng Thái Nhàm Chán Lại Ngọt Ngào

“Ừm…”

“Bác sĩ là nghề chính, ăn chuối tiêu là việc kèm theo.”

“Hắc hắc, hiểu rồi.”

Một giờ chiều, bệnh nhân được đẩy vào phòng phẫu thuật, ca mổ cũng sắp bắt đầu.

Người nhà họ Lưu đều lo lắng chờ đợi ở bên ngoài.

Chỉ có mình Tạ Hiểu Đồng cầm điện thoại, thừa dịp Lưu Tĩnh Vĩ không chú ý, đi tới cầu thang.

Thấy không có ai chú ý tới mình, Tạ Hiểu Đồng đi xuống hai tầng.

Ở lối vào của cầu thang, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc hợp thời trang, tóc nhuộm vàng, đeo kính râm đứng đó.

Người đàn ông trẻ tuổi có dáng người khá cao, cho dù có đeo kính râm vẫn nhìn ra được anh ta đẹp trai hơn nhiều so với Lưu Tĩnh Vũ.

“Thân ái, sao anh lại tới đây, nếu bọn họ nhìn thấy sẽ rất phiền phức.”

Người đàn ông đeo kính râm ôm eo Tạ Hiểu Đồng: “Không phải em nói lão bất tử kia phải phẫu thuật sao, anh không nhịn được muốn đến xem một chút.”

Tạ Hiểu Đồng liếc nhìn lên lầu, phát hiện không có ai nhìn thấy, lập tức không giãy dụa ra.

“Bác sĩ nói xác suất phẫu thuật thành công chỉ có 5%, một khi xuất hiện rủi ro thì không thể ra khỏi phòng mổ được.”

“Xác định sẽ chết trong đó sao?”

“Gần như là vậy.” Tạ Hiểu Đồng nói:

“Hôm nay bác sĩ mổ chính là Lý Sở Hàm, bác sĩ khoa ngoại tốt nhất ở bệnh viện Hoa Sơn, cô ta cũng đã nói như vậy, chuyện rủi ro không thể bàn cãi nữa. Anh cứ ở đây chờ tin tức tốt đi, chỉ cần ông ta vừa chết, ngàn vạn tài sản nhà họ Lưu đều là của em. Sau đó em sẽ nghĩ biện pháp đuổi Lưu Tĩnh Vĩ ra khỏi nhà, mục đích của chúng ta cũng sẽ đạt được.”

“Em nói vậy anh cũng yên tâm rồi.”

Người đàn ông đeo kính râm vỗ vỗ mông Tạ Hiểu Đồng: “Em về trước đi, anh ở trong xe dưới lầu chờ tin tức tốt của em.”

“Ừ…”

Tạ Hiểu Đồng hôn một cái lên mặt người đàn ông đeo kính râm: “Yên tâm đi, chắc chắn không có vấn đề gì đâu. Qua thêm mấy tiếng nữa lão già kia sẽ chết, mọi thứ của nhà họ Lưu đều là của chúng ta.”

Sau khi tách ra, Tạ Hiểu Đồng sửa sang váy lại, sắc mặt tỏ ra không có việc gì đi về phòng phẫu thuật, trên mặt còn biểu hiện ra vẻ mặt vội vàng lo lắng.

Không để nhà họ Lưu nhìn ra sự lạ thường nào.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, ba giờ sau, đèn trước phòng phẫu thuật vụt tắt, ba người Lâm Dật, Lý Sở Hàm và Kiều n từ bên trong đi ra.

Nhìn thấy Lý Sở Hàm, Lưu Tĩnh Vĩ và Lưu Tĩnh Vũ lập tức bước lên nghênh đón.

“Bác sĩ, ca phẫu thuật như thế nào, cha của tôi thế nào rồi?”

“Yên tâm đi, ca mẫu thuật rất thành công.” Kiều n nói:

“Hơn nữa, chủ nhiệm Lý cũng đã nói, chỉ cần khôi phục tốt thì sống thêm mười năm cũng không thành vấn đề.”

“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”

Lưu Tĩnh Vĩ kích động quỳ trên mặt đất: “Cảm ơn chủ nhiệm Lý, cảm ơn chủ nhiệm Lý. Từ nay về sau ngài chính là đại ân nhân của nhà họ Lưu chúng tôi.”

“Đừng làm vậy, mau đứng dậy đi.”

Người nhà họ Lưu cảm động khóc ròng, Tạ Hiểu Đồng mơ màng sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cả người đều cảm thấy không khỏe.

Tại sao có thể như vậy, không phải chỉ có 5% khả năng thôi sao?

“Chủ nhiệm Lý, cô xác định chữa khỏi rồi sao? Không có xảy ra rủi ro gì sao?”

Lý Sở Hàm liếc nhìn Tạ Hiểu Đồng.

“Cô có ý gì? Chẳng lẽ cô hy vọng xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì sao?”

“Không không không, tôi không phải có ý này.” Tạ Hiểu Đồng giải thích nói: “Phẫu thuật thành công, tôi cũng rất vui, cảm ơn bác sĩ Lý.”

Lý Sở Hàm gật gật đầu: “Y tá sẽ đẩy bệnh nhân ra ngay, các người ở đây đợi đón là được rồi.”

“Được được được, cảm ơn bác sĩ Lý.”

Lưu Tĩnh Vĩ kích động ôm Tạ Hiểu Đồng hôn một cái.

“Vợ à, cảm ơn em. Nếu không phải em kiên trì làm phẫu thuật, nhất định chúng ta sẽ không làm rồi.”

Tạ Hiểu Đồng như khúc gỗ đứng nguyên tại chỗ.

Bây giờ không biết nên làm sao cho tốt.

Thu dọn xong, ba người về tới trong phòng, Lý Sở Hàm nói:

“Tối nay nếu không có việc gì hai người cũng đừng nên rời đi. Buổi tối đầu tiên sau phẫu thuật rất dễ xảy ra vấn đề, ở lại đây xem xét một chút.”

“Biết rồi chủ nhiệm Lý.”

Thu dọn hoàn tất đã là hơn 5 giờ chiều, Lâm Dật mua ít đồ, sau bữa ăn cầm điện thoại cùng Tô Cách chơi game.

Vẫn là mùi vị quen thuộc, vẫn là những pha ăn hành.

Nhưng ở bệnh viện công tác nhiều ngày như vậy, thấy nhiều loại bệnh nhân kỳ lạ, khả năng chịu đựng của Lâm Dật đối với Tô Cách cũng cao hơn nhiều.

“Cô bị bệnh thiểu năng à? Trò chơi này để cô đánh, thao tác của chó còn tốt hơn cô đấy.”

“Ai da, cậu đừng có mắng tôi nữa, thật ra tôi đã tiến bộ không ít rồi.” Tô Cách dõng dạc nói:

“Chúng ta chơi lại ván nữa đi, tôi đã tìm ra cách chơi tâm đắc rồi.”

“Tôi thấy cô đạt tới độ cao ăn hành mới thì có.”

Chẳng qua chỉ muốn giết thời gian, đối với chiến tích hay kỷ lục gì đó Lâm Dật cũng không phải thật sự quan tâm, chuẩn bị tiếp tục thi đấu.

Nhưng lúc này, Lương Nhược Hư điện thoại đến.

“Đang bận à?”

“Ừ.”

“Bận chuyện gì vậy?”

“Dẫn dắt em gái chơi game.”

“Cái này mà gọi là việc quan trọng đấy à.” Lương Nhược Hư nói:

“Hàng của sáu công ty dược lớn đã đạt khoản 40%, trong 60% còn lại một nửa là hàng có sẵn, ngày mai sẽ được đưa đến, 30% còn lại phải tốn một thời gian nữa để sản xuất, chẳng qua bên công ty dược đã thúc giục hải quan cho qua rồi.”

Nói đến đây, Lương Nhược Hư dừng lại mấy giây: “Nếu bên kia anh còn chuẩn bị gì khác, có thể bắt đầu chuẩn bị đi.”

“Được!”

Lâm Dật duỗi eo, bây giờ hàng đã đến rồi, thông báo cho Tào Tĩnh Thu chuẩn bị làm việc.

Còn chưa kịp gọi cho Tào Tĩnh Thu, Kỷ Khuynh Nhan đã gọi điện thoại đến.

“Bác sĩ Lâm, anh đang làm gì vậy?”

“Vừa ăn cơm xong, hôm nay trực ca đêm.” Lâm Dật nói: “Em ở đâu đấy, về nhà sao?”

“Ừ, đều cầm hết đồ về nhà làm. Anh không ở đây em cũng không dám tăng ca.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Em vốn cảm thấy tăng ca không sao cả, nhưng từ sau khi anh nói với em, em cảm thấy thật đúng là phải chú ý một chút. Em nghĩ kỹ rồi, lúc anh không ở đây, trước khi trời tối em sẽ về nhà, tuyệt đối không đi lúc trời tối.”

“Lúc anh không ở đó, trước khi trời tối em sẽ về nhà. Vậy anh ở đó, em sẽ không về nhà sao?”

“Lúc anh ở đây em có thể trở về nhà sao? Lần nào không bị anh kéo đến Cửu Châu Các.”

“Ha ha ha… Nói như vậy cũng không có gì sai.”

“Được rồi, không nói với anh nữa, em còn có việc phải làm đây.” Kỷ Khuynh Nhan nói: “Thừa dịp lúc thong thả ngủ thêm một chút, thức đêm nhớ chú ý thân thể.”

“Em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

“Ừ.”

Đa số thời điểm Lâm Dật nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan đều là như vậy.

Không có nội dung cụ thể gì, tất cả chỉ là nói chuyện phiếm, tâm sự chút việc vụn vặt sinh hoạt hàng ngày.

Mặc dù không có chất dinh dưỡng gì nhưng cuộc trò chuyện vẫn rất hứng thú.

Vừa cúp máy, điện thoại Lâm Dật lại vang lên, là Tô Cách gọi đến.

“Không phải nói là đấu ván nữa sao, sao không thấy cậu đâu cả?”

“Gấp cái cọng lông gì, tiếp tục mời tôi đi.”

Cúp điện thoại, hai người tiếp tục chơi game.

“Anh Lâm, dáng vẻ của anh thật giống như bề bộn nhiều việc.” Kiều n nhàm chán đang đọc truyện Conan: “Đều là con gái gọi điện thoại cho anh sao?”

“Con nít đừng nghe người ta nói chuyện.” Lâm Dật lột vỏ quả chuối tiêu trên bàn, đưa tới trước mặt Kiều n.

“Đến đây, ăn chuối tiêu cho mau lớn.”

“Ừ…”

Kiều n mơ hồ không nói rõ.

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 438.
Bình Luận (0)
Comment