"Có phải em ăn nhiều chuối tiêu rồi không?" Lâm Dật nói:
"Ngoài ra còn có bác sĩ phẫu thuật tim Kiều Hân người trông giống một cô gái dễ thương nhưng quá thông minh, thêm một chút tâm tư."
"Ừ ừ."
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, mọi người đều nghiêm túc một chút đi." Lý Sở Hàm nói.
"Chủ nhiệm Lý, anh Lâm, dựa trên kinh nghiệm nhiều năm theo dõi Conan của em, quả thật có khả năng xảy ra án mạng, chúng ta vẫn là báo cảnh sát đến điều tra một chút."
Nhìn thấy ba bác sĩ ngoại khoa đang nghiên cứu nguyên nhân cái chết của bệnh nhân..
Các cô gái vây xem, bỗng nhiên có cảm giác như đang xem một bộ phim điều tra tội phạm.
Chúng tôi là bác sĩ ngoại khoa mà?
Thám tử lừng danh!
"Mọi người không nên động vào bất cứ vật gì ở hiện trường nhiệm, đợi cảnh sát đến rồi lại nói." Kiều Hân nói đâu ra đấy.
Đây cũng là điều mà Lâm Dật muốn nói, nếu thực sự là sự cố máy móc thì bệnh viện phải chịu một phần trách nhiệm lớn.
Nhưng nếu như là do con người gây ra, bảo vệ hiện trường là việc quan trọng nhất.
Tuy nhiên, nếu như chuyện này thực sự là do có người làm ra, như vậy liền quá âm u rồi.
Bởi vì gần bệnh viện có đồn cảnh sát, không đến mười phút cảnh sát đã hỏa tốc tới nơi, cũng bắt đầu tiến hành khảo sát hiện trường.
"Nè nè nè, người nhà bệnh nhân, cô đang làm gì vậy!"
Viên Tư Kỳ kêu lên một tiếng thét kinh hãi khi cảnh sát đang tiến hành điều tra hiện trường, phá vỡ sự bình tĩnh.
Khi mọi người quay đầu lại, đều kinh ngạc nhìn thấy Tạ Hiểu Đồng chạy tới cửa cầu thang lối thoát hiểm!
"Cô đứng lại đó cho tôi!"
Nhìn thấy Tạ Hiểu Đồng có dấu hiệu bỏ trốn, cảnh sát rống lớn một tiếng, xông ra ngoài ngay lập tức!
Thấy tình hình không ổn, Tạ Hiểu Đồng mở cửa ngay cầu thang thoát hiểm chạy ra như điên!
"Tiểu Trương, cậu mang người phong tỏa hết các cửa của bệnh viện, lão Triệu, Tiểu Lưu, các cậu theo tôi đuổi theo!"
Sở trưởng ra lệnh một tiếng, cảnh sát trong phòng bệnh toàn bộ đều hành động đuổi theo hướng Tạ Hiểu Đồng chạy trốn!
Việc đã đến nước này, hầu như tất cả mọi người có mặt đều có thể đoán được Tạ Hiểu đồng chính là nghi phạm, nếu không cô ta đã không cần chạy rồi.
Sau hai mươi phút, Tạ Hiểu Đồng đã bị bắt trở về.
"Tạ Hiểu Đồng, cô tại sao phải làm như vậy!"
Chát!
Lưu Tĩnh Vũ tát một cái trên mặt cô ta, "Lưu gia chúng tôi có lỗi gì với cô chứ, cô thật sự đã hại chết cha tôi!"
Tạ Hiểu Đồng cúi đầu, tóc tai bù xù, trên mặt của cô ta không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn nữa.
Cho dù bị Lưu Tĩnh Vũ tát cô một cái, cô ta cũng không nói một chữ.
Có vẻ như cô ta đã chấp nhận số phận của mình.
Chỉ có Lưu Tĩnh Vĩ là sững sờ, anh ta không thể nào tưởng tượng được vợ của mình, sẽ làm ra chuyện như vậy.
Nhưng bây giờ, sự thật đã bày ra trước mặt, chính mình không tin cũng không được rồi.
"Chủ nhiệm Lý, thi thể nạn nhân sẽ được tạm thời bàn giao cho bệnh viện Hoa Sơn của cô để xử lý. Tôi đưa nghi phạm cùng người nhà nạn nhân về đồn trước."
"Được, chúng tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp."
Tròng vòng 20 phút sau, toàn bộ người có liên quan đều được đưa đi.
Thi thể của người chết cũng được đưa về nhà xác, chờ xử lý sau.
"Được rồi, mọi chuyện cũng đã được giải quyết, mọi người cũng đi về nghỉ ngơi đi. Đoán chừng ngày mai bệnh viện sẽ tìm chúng ta nói chuyện, đều có chuẩn bị tâm lý." Lý Sở Hàm nói.
Mọi người cũng hiểu mặc dù sự việc không liên quan gì đến bọn họ, nhưng dù sao cũng chuyện xảy ra trong ca phẫu thuật của bọn họ, bệnh viện đương nhiên sẽ hỏi tới.
"Lâm Dật, sau nửa đêm để Kiều Hân trực, cậu về phòng nghỉ ngơi đi."
"Khụ khụ khục... Không thành vấn đề."
"Cái kia chủ nhiệm Lý, cô đừng hiểu lầm. Máy điều hòa không khí trong bộ phận hoạt động không tốt, chúng tôi mới đem nút áo mở ra, không phải như cô nghĩ đâu."
"Tôi chỉ là để cho Lâm Dật và Kiều Hân thay đổi ca trực, mấy người không cần nghĩ nhiều như vậy."
Ngạch ...
Nhưng bộ dáng của cô rõ ràng là suy nghĩ rất nhiều nha!
Nửa đêm, Lâm Dật đi tới phòng nghỉ ngơi của Lý Sở Hàm.
Tuy nói là cô nam quả nữ, nhưng Lý Sở Hàm cũng không quan tâm, cũng không ai sẽ để tâm tới.
Dù sao đều mặc quần áo đây này.
Sáng sớm hôm sau, hai người ngủ thẳng tới hơn bảy giờ mới dậy.
Đơn giản rửa mặt một chút, ăn bữa sáng Kiều Hân mua, trạng thái coi như không tệ.
"Trưa hôm nay tôi đi phòng khám bệnh, hai người các cậu đi thăm khám phòng bệnh. Nếu là mệt thì trở về nghỉ ngơi, không mệt thì tới phòng khám bệnh tìm tôi." Lý Sở Hàm nói:
"Điện thoại di động phải luôn được mở, nói không chừng lúc nào bệnh viện sẽ tìm chúng ta nói chuyện."
"Vâng tôi biết rồi chủ nhiệm Lý." Kiều Hân nói.
Lý Sở Hàm gật đầu, sau đó ba người mỗi người đi một hướng.
Khi Lâm Dật cùng Kiều Hân kiểm tra phòng, một bệnh nhân tò mò kéo hai người lại, bát quái về chuyện tối ngày hôm qua.
Đối với sự việc này, Lâm Dật cùng Kiều Hân đều không thể trả lời.
Mặc dù kết quả mười phần chắc chắn, nhưng lúc nào kết quả điều tra vẫn chưa được rõ ràng vẫn là không nên nói lung tung ra bên ngoài.
Ứng phó xong người bệnh nhiều chuyện hỏi thăm, đã là hai giờ sau.
Cả hai người đều không nghỉ ngơi, đi tới phòng khám bệnh gặp Lý Sở Hàm.
Ra ngoài xem bệnh là điều có thể dễ học hỏi nhất, mặc dù cô buồn ngủ, nhưng Kiều Hân không muốn bỏ qua cơ hội.
Lâm Dật không quan tâm liệu anh có thể học được gì hay không, nhưng nhiệm vụ hệ thống được kích hoạt trong quá trình làm việc, cho nên không thể lười biếng được.
Trong quá trình chẩn đoán và chữa bệnh, Lâm Dật phát hiện Lý Sở Hàm mặc dù thờ ơ nhưng tính nhẫn nại của cô vô cùng tốt.
Đối mặt những người bệnh đã có tuổi, đều là không ngại phiền phức giảng giải, chính mình cũng nghe phiền, cô ấy vẫn bình tĩnh mà nói.
Đúng là lợi hại.
"Người kế tiếp, số 25."
Đưa một bệnh nhân đi ra, Kiều Hân đứng ở cửa ra vào nói.
Cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ mặc váy đỏ đi giày cao gót từ bên ngoài bước vào.
"Cái gì thế này, lại là anh."
Tiến vào không phải ai khác, chính là Triệu Văn.
Sau lần gặp gỡ đàm phán lần thứ hai, cô cảm thấy người hơi không được thoải mái, hôm nay không chịu nổi mới đi tới bệnh viện.
Nhìn thấy Lâm Dật, Triệu Văn cũng sửng sốt một hồi lâu.
Mất vài giây sau mới nhớ tới, trong cuộc họp đàm phán, Lương Nhược Hư đã giới thiệu qua thân phận của anh ta, nói anh ta bác sĩ tim mạch bên ngoài của mình.
Nhưng mình đến xem bệnh, còn có thể gặp phải anh ta, thật sự đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
"Hai người quen biết nhau sao?" Lý Sở Hàm bất ngờ hỏi.
"Quen biết, lúc Đại Bảo kiếm từng có gặp mặt một lần, thủ pháp tốt vô cùng."
"Lâm tiên sinh, mời anh chú ý tới lời nói của mình."
Biết tính nết của Lâm Dật, Triệu Văn cũng không tức giận, nhưng vẻ mặt có chút lạnh lùng.
"Tuy rằng tôi thua anh trong buổi đàm phán đó, nhưng trên thực tế, chúng tôi vẫn là người được lợi, cho nên mời anh thu hồi tư thế kiêu ngạo của mình đi."
"À, người được lợi?" Lâm Dật nói: "Các cô có lợi như thế nào?"
Triệu Văn thay đổi tư thế, trong ánh mắt mang theo sự khinh bỉ và coi thường.
"Có một chuyện có thể anh chưa biết, trước khi buổi đàm phán của chúng ta đổ vỡ. Ba bệnh viện hàng đầu và sáu công ty dược phẩm lớn của Trung Quốc đã ký những đơn đặt hàng khổng lồ, hơn nữa tất cả đều được ký sau khi giá được tăng lên."
"Hơn nữa những mặt hàng này, đã lục tục đến Trung Hải rồi. Cho dù tôi mất chút mặt mũi, nhưng vẫn như cũ kiếm được tiền."
"No No No."
Lâm Dật lắc lắc ngón tay chỉ, "Có một khái niệm cô không làm rõ rồi, đã đến hải quan và địa điểm giao hàng là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau."
"Anh có ý gì?" Triệu Văn nghi ngờ nói.
"Đừng có gấp hỏi tôi như vậy, đợi lát nữa cô sẽ biết thôi."
Leng keng leng keng ——
Vừa đúng lúc này,điện thoại di động của Triệu văn vang lên, là Mạnh Hải Thanh gọi điện thoại tới.
"Triệu tổng không xong rồi, hải quan nói hàng của chúng ta có vấn đề, tất cả lô hàng đều bị bọn họ tạm giữ lại rồi!"
------
Dịch: MBMH Translate