"Lâm Dật!"
Nhìn thấy Lâm Dật, nước mắt Kỷ Khuynh Nhan chảy xuống, chạy tới phía sau anh.
"Ôi, Lâm Dật, anh cũng rất trâu bò đấy, thật sự tìm được chỗ này a." Triệu Chính Dương cười ha hả nói: "Thế nào, anh nói không ai chúng ta rời đi được à, con mẹ nó anh cũng không nhìn lại một chút xem đây là địa bàn của ai!"
Ầm!
Lâm Dật không lên tiếng, một cước đá lên người Triệu Chính Dương!
Ngay cả một người luyện võ như Nghiêm Bưu cũng chịu không nổi một cước này của Lâm Dật, huống chi là Triệu Chính Dương!
Bàn ăn lớn, bị Triệu Chính Dương va ngã xuống, cùng lúc đó, Vương Ma Tử vỗ bàn đứng dậy.
"Lâm Dật, anh đứng có mà quá đáng, đừng cho là Vương Binh tôi không dám động vào anh! Trương Ngạo động thủ đi!"
"Các anh em, theo tôi cùng tiến lên!"
Bởi vì có vết xe đổ trước đó, Trương Ngạo cũng dám một mình tự động thủ, Lâm Dật từ trong ngực lấy ra một con dao mổ, chỉ vào Trương Ngạo nói:
"Anh mà dám xông lại đây, tôi liền đâm chết anh!"
Hít!
Nhìn lưỡi dao lạnh lẽo, Trương Ngạo hít vào một ngụm khí lạnh, chuyện xảy ra ở quán bar ngày hôm đó vẫn để lại trong lòng anh ta nỗi sợ hãi khôn nguôi!
Lá gan của người đàn ông này, so với bất kỳ ai đều lớn hơn.
Lời nói của anh ta cũng không phải uy hiếp, anh ta thật có thể làm được!
"Trương Ngạo, cậu thất thần làm gì chứ, nhanh mẹ nó động thủ đi!" Vương Binh rống to.
Hắn cũng là bây giờ mới biết, Lâm Dật đã phát động công kích đáng sợ như thế.
"Đjxmm~, ông hỏi một chút hắn dám động sao!"
Lâm Dật cầm dao phẫu thuật, nắm lấy cổ áo Vương Ma Tử, thật sự đâm mạnh vào bụng dưới của hắn!
A!
Kỷ Khuynh Nhan sợ hãi đến hét ầm lên, "Lâm, Lâm Dật chúng ta đi mau!"
"Chuyện này không liên quan đến em!"
Nhìn thấy trên người Vương Ma Tử bê bết máu, mọi người trong phòng bao đều thấy choáng váng, hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa thì co quắp trên mặt đất.
"Anh, anh lại dám động thủ với tôi!"
Vương Ma Tử ôm bụng của mình, run rẩy chỉ vào Lâm Dật.
Hắn hiện tại không thể tin được, Lâm Dật lại máu lạnh như vậy!
Lâm Dật ngồi xổm người xuống, giẫm lên cổ tay Vương Ma Tử, bình tĩnh mà lạnh lùng nói:
"Mày vừa nãy, chính là dùng cái tay này cầm tay của cô ấy."
"Tôi, tôi biết sai rồi, tôi nguyện ý giao địa bàn trên tay của tôi cho anh, van cầu anh ..."
"Cầu mẹ ngươi cái dep!"
Phốc tư!
Đao giải phẫu đâm xuyên qua bàn tay, Vương Ma Tử tiếng kêu thảm thiết, vang vọng toàn bộ Đức Huệ Lâu!
Nhìn thấy Vương Ma Tử ngất đi, Triệu Chính Dương và Phạm Khải Nam bị dọa sợ co quắp trên mặt đất, dùng cả tay và chân lùi về phía trong góc.
Rút dao phẫu thuật ra, Lâm Dật hướng về Triệu Chính Dương cùng Phạm Khải Nam đi tới.
Cầm lấy tóc Triệu Chính Dương, Lâm Dật đem hắn giữ tại trên mặt đất.
"Nói thật ra, người não tàn giống anh, tôi vẫn luôn không thèm để ý, vậy anh cứ muốn tìm đường chết, tại sao cứ nhất quyết muốn tìm tôi gây phiền phức, anh cảm thấy mình có thực lực chống lại tôi sao?"
"Lâm Dật, chúng ta có chuyện gì từ từ nói, thực lực Triệu gia chúng tôi anh cũng biết, nếu như anh dám động thủ với tôi, đối với anh cũng không có chỗ tốt." Triệu Chính Dương run rẩy nói:
"Tôi biết lần này là tôi không đúng, tôi có thể giúp anh đem chuyện của Vương Ma Tử đè xuống, việc này coi như là hòa, anh xem có được hay không? Tôi về sau cũng không dám trêu chọc anh nữa, van cầu anh cho tôi một cơ hội."
"Anh cho rằng tôi sẽ sợ mấy cái thứ chết tiệt đó à? Hay là anh cảm thấy có thể dùng thân phận đại công tử Triệu gia uy hiếp được tôi sao?"
"Không không không, tôi không có ý uy hiếp anh, tôi là thật sự biết sai rồi, muốn dùng biện pháp như thế để cứu vãn, van cầu anh cho tôi một cơ hội."
"Cơ hội đã cho anh rất nhiều lần rồi, ân oán giữa chúng ta cũng nên có một kết thúc."
Lâm Dật giẫm lên tay phải của Triệu Chính Dương, "Anh vừa nãy chính là dùng cái tay này động vào người cô ấy, vậy liền đem ngón này lưu lại."
Lâm Dật cầm dao giải phẫu, hướng về tay phải Triệu Chính Dương đâm tới.
"Dừng tay!"
Ngay khi Lâm Dật chuẩn bị đâm xuống, ngoài cửa vang lên một tiếng kinh hô.
Quay đầu lại vừa nhìn, phát hiện người đứng ở cửa ra vào là Lương Nhược Hư cùng với mấy người đàn ông trung niên.
Cùng lúc đó, Tần Hán cũng đi theo bên cạnh bọn họ.
"Lão Lâm, cậu đừng xúc động!"
Hiển nhiên, Tần Hán cũng biết rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Triệu Chính Dương và Vương Ma Tử có thân phận hoàn toàn khác nhau.
Nếu như Lâm Dật phế bỏ một tay của Triệu Chính Dương, Triệu gia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ trả thù!
Lâm Dật nhìn Lương Nhược Hư.
"Hôm nay tôi phải phế một tay của anh ta, ai cũng đừng hòng ngăn được tôi!"
Nói xong, dao phẫu thuật của Lâm Dật thẳng tắp đâm đi xuống!
A!
Tiếng hét của Triệu Chính Dương kêu thảm thiết, lại một lần nữa vang dội Đức Huệ Lâu.
Nhìn thấy Triệu Chính Dương đau đến nghiến răng, thân thể Lương Nhược Hư run rẩy, đây là người lần đầu tiên cô nhìn thấy một mặt hung ác như vậy của Lâm Dật.
Một khắc đó, anh ấy lại giống như một con sư tử muốn ăn thịt người, ai cũng không có cách nào ngăn cản anh ấy lại được.
Đứng ở phía sau Lương Nhược Hư, Mạc Hồng Sơn đều nhìn thấy tất cả những thứ này trong mắt.
Lúc trước chính mình còn cảm thấy, Lâm Dật chỉ là cùng với người đàn ông kia có phần rất giống nhau mà thôi.
Nhưng bây giờ, hai người đã không chỉ là rất giống rồi, cái loại dòng máu hung ác chảy trong người, quả thực là giống nhau như đúc!
Nhìn thấy Triệu Chính Dương cùng Vương Ma Tử, đều nằm ở trong vũng máu, Phạm Khải Nam bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch.
"Này, việc này không có quan hệ gì với tôi, anh không thể động thủ với tôi ..."
Lâm Dật đứng dậy đi tới, không phản ứng với lí do của Phạm Khải Nam.
"Anh vừa nãy không phải còn muốn lấy điện thoại quay video lại sao? "
"Không, không ta không có, anh nhìn lầm rồi ..."
"Anh cho là tôi mù à?"
Cũng theo cách đó, Lâm Dật lại đâm Phạm Khải Nam một dao, người sau theo tiếng hét ngã xuống đất, không còn bao nhiêu sức lực để vùng vẫy.
Bên trong phòng bao triệt để yên tĩnh lại, ngay cả Tần Hán cũng bị dọa sợ đến dám không nhúc nhích.
Lâm Dật hung ác như vậy, hoàn toàn ra khỏi dự liệu của anh ta.
Lần này, ân oán giữa bọn họ có muốn kết thúc cũng không được!
"Anh đi về trước, việc này tôi sẽ xử lý." Lương Nhược Hư nói.
Lâm Dật không đáp lại, mang theo Kỷ Khuynh Nhan rời đi.
Nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, Trong lòng Lương Nhược Hư đột nhiên có chút khó chịu.
Nếu như không phải là vì Kỷ Khuynh Nhan, anh ấy chắc sẽ không điên cuồng như thế.
Sau khi đi ra khỏi tòa Đức Huệ Lâu, hai người lái xe đến tập đoàn Triều Dương, một đường không nói chuyện, đi tới văn phòng làm việc của Kỷ Khuynh Nhan.
"Lâm Dật, anh có bị thương không?" Kỷ Khuynh Nhan rụt rè hỏi, bị Lâm Dật dọa sợ đến không dám nói chuyện lớn tiếng.
"Đầu óc của em là làm sao lớn lên, sao lại một mình đi gặp bọn họ hả!" Lâm Dật mắng.
"Người đàn ông tên Vương Binh kia nói, anh gọi người lái xe đụng phải thủ hạ của anh ta, em sợ anh ngồi tù, liền mang theo văn kiện đi tới đó."
"Anh con mẹ nó dám động đến người của anh ta, sẽ không sợ gánh trách nhiệm, em mù đi theo lẫn vào cái gì, em có biết chuyện hôm nay nguy hiểm tới mức nào không? Gặp chuyện cũng không biết đường gọi điện thoại cho anh à!"
"Em, em biết sai rồi, anh, anh đừng mắng em nữa, em về sau không như vậy nữa."
Kỷ Khuynh Nhan quệt miệng, khóc nức nở.
"Em đừng khóc nữa, sớm muộn cũng có một ngày bị em làm cho tức chết!"
"Em, em lần sau không như vậy nữa." Kỷ Khuynh Nhan mơ hồ không rõ nói.
"Anh che miệng làm gì?"
"Anh sợ nhịn không được, lại muốn mắng em."
------
Dịch: MBMH Translate