"Thật bó tay với cô."
"Đi đi đi, anh Lâm, chúng ta xuất phát, tìm chổ bán đồ bơi đi nào."
"Đi thôi, vừa khéo tôi biết một chổ."
Lúc trước anh làm shipper từng đi mua, nên giờ đến đó mua đồ bơi là phù hợp nhất.
"Đi thôi."
Lâm Dật cười ha hả lái xe, cạnh bên đường lớn là biển rộng, phong cảnh như vậy cũng khiến tâm trạng mọi người dường như rộng tựa biển khơi.
Đối với mấy thứ như đồ bơi, Lâm Dật luôn cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Từ mới biết đi, cho đến chín mươi chín tuổi, chỉ cần là nữ, hình như đều chẳng thể nào kháng cự.
Trong Thủy Thượng Nhạc Viên, có rất nhiều bác gái trung niên, mặc áo tắm đi tới đi lui chẳng chút ngại ngùng, quả thực đây đúng là một loại trang phục khiến người ta quên luôn cảm giác xấu hổ.
Mà ngược lại, chị em tốt của mấy mẫu đồ bơi, là nội y thì lại chẳng thể nào như vậy được.
Lại lần nữa đến cửa hàng kia, anh phát hiện ông chủ trước đây đã nghĩ rồi, giờ người bán là một phụ nữ trung niên, cũng chẳng biết có phải bị bắt trong vụ truy quét tội phạm khiêu dâm hay không.
"Chủ nhiệm Lý, em thấy bộ màu trắng kia được đó." Kiều Hân nói.
"Không được, hở hang quá, đổi bộ bình thường chút đi." Lý Sở Hàm lắc đầu từ chối.
"Nhưng em thấy anh Lâm sẽ thích mà."
"Anh ta thích không mặc gì đó." Lý Sở Hàm nói: "Mấy bộ đồ tắm này, cứ chọn đại một bộ là được rồi."
"Ách..."
Kiều Hân khựng lại, "Là do em còn nhỏ, hay là do chủ nhiệm Lý quá hiểu sinh hoạt đây."
Lâm Dật cũng cảm thấy, tính của Lý Sở Hàm khác xa so với mấy người bình thường.
Chẳng biết lúc ân ái, liệu cô ta có giống một người máy hay không đây, vừa vận động, vừa xem báo cáo y học?
Có thể lắm đấy.
"Em gái à, em chọn kiểu buộc dây này đi, tôn dáng lắm đó." Bà chủ tiệm chỉ vào một bộ đồ bơi màu xanh lá.
Lý Sở Hàm nhìn sang, thấy kiểu dáng cũng được, bèn gật đầu, "Vậy lấy cái này đi, lấy thêm một cái áo choàng bằng lụa nữa."
Kiều Hân cười cười, "Anh Lâm, đến lúc anh thể hiện rồi đó."
"Đừng quậy nữa, tôi mua đồ, sao lại bắt Lâm Dật trả tiền."
"Đương nhiên phải bắt anh Lâm trả tiền rồi, cái này gọi là phí quan sát đó." Kiều Hân cười ha ha, "Bọn em thì có thể cho anh Lâm xem miễn phí, nhưng chị là trưởng phòng mà, sao có thể như vậy được."
Hiếm thấy, trên mặt Lý Sở Hàm, lại lộ ra chút đỏ ửng khó mà phát hiện, rồi nhanh chóng biến mất tăm.
"enenen..."
Lâm Dật trầm ngâm vài giây, "Cô nói vậy, tôi hết sức tán thành."
Áo tắm không đắt lắm, chỉ mất 9 tệ, Lâm Dật quét mã trả tiền, sau đó lái xe trở lại bãi cát, tụ hợp với mọi người.
"Anh Lâm, phiền anh ra ngoài trước đi, tôi với chủ nhiệm Lý phải thay đồ tắm."
"Được thôi."
Lâm Dật mở cửa bước xuống xe, đứng bên ngoài chờ.
"Trời đất ơi? ! Chủ nhiệm Lý chị quả nhiên là thâm tàng bất lô mà!"
"Em nhỏ tiếng một chút."
"Đây cũng là vốn tự có mà." Kiều Hân cười hì hì nói: "Nhiều người con gái nhìn chằm chằm vào anh Lâm như vậy, chị cũng đâu thể yếu thế."
"Thật sự bó tay với cô nhóc như em đấy, toàn nghĩ linh tinh."
Mấy phút đồng hồ sau, Lý Sở Hàm cùng Kiều Hân, mặc đồ tắm, xuống xe.
Da của Lý Sở Hàm còn trắng hơn Lâm Dật nghĩ.
Tuy rằng chân không dài như Lương Nhược Hư, nhưng lại đầy đặn hơn, mà nhìn cũng to hơn.
"Anh Lâm, tôi với Chủ nhiệm Lý xong rồi, giờ đến anh đó."
"Mọi người đi trước đi, tôi thay đồ xong rồi qua."
"Không được, bọn tôi muốn ở đây xem." Kiều Hân nói: "Tôi muốn là người đầu tiên thấy dáng vóc của anh Lâm, cũng không biết có cơ bụng hay không."
"Cơ bụng gì chứ, đây là đường cái, hai chúng ta đứng đây hoài không hay đâu."
"Rồi rồi, nghe chủ nhiệm Lý hết."
Lúc này đây, tư duy kỳ hoặc của con gái liền hiện ra.
Mặc đồ tắm không thể đứng ở đường cái, nhưng lại có thể mặc ở bãi biển
"Anh Lâm, chúng tôi qua đó trước, anh nhanh lên nha."
"Được."
Lâm Dật trở lại xe, thay đổi một quần bơi cùng áo thun ba lỗ, mang dép lào, rồi bước về phía bãi biển
Mà lúc này, mọi người đã chuẩn bị xong đồ nướng mấy vật dụng khác, chỉ Lý Sở Hàm về liền bắt đầu ăn.
"Chủ nhiệm Vương, không ngờ nha, anh vậy mà không có bụng bia đó, nếu cố tập thêm chút nữa, không chừng còn có luôn cơ bụng?" Viên Tư Kỳ nói.
"Vốn là có đó, nhưng gần đây bận quá không thể ăn ngủ đúng giờ, cũng không thể đi tập thể hình, cho nên cơ bụng cũng mất rồi, nếu tôi đến phòng tập tập thêm một tháng, thì có cơ bụng liền ấy mà."
Vương Trạch nói với giọng trêu đùa.
"Trời ạ, mọi người xem kìa, chủ nhiệm Lý về rồi."
"Không phải chứ, lớn như vậy? Chúng ta đều bị chủ nhiệm Lý lừa rồi!"
"Khó trách người ta có thể làm chủ nhiệm đó, quả nhiên là hàng ngon hơn chúng ta."
Vương Trạch đang nướng thức ăn cũng phải quay sang, nhìn chằm chằm.
Vóc dáng này, cặp chân này, quá chuẩn rồi!
Lý Sở Hàm thật không sao hiểu nổi, có cô gái nào không có mấy thứ này, lúc kiểm tra cho bệnh nhân cũng gặp nhiều lần rồi, thì có gì phải ngạc nhiên chứ?
Lý Sở Hàm khoác áo choàng lên rồi nói: "Đừng nhìn nữa, lo ăn đi kìa."
Đám y tá trẻ cười xấu xa, "Ồ, chủ nhiệm Lâm đi đâu thế? Sao không thấy anh ấy."
"Tới kìa." Kiều Hân chỉ vào cách đó không xa Lâm Dật đang ở cách đó không xa nói.
"Sao lại thế này? Sao anh Lâm lại mặc áo ba lỗ chứ?"
"Đúng rồi, dáng đẹp thế mà không chịu lộ, tôi mới cup A*, còn mặt đồ tắm nửa nè." (size ngực)
"Chủ nhiệm Lâm keo quá đi, rõ ràng không muốn cho chúng ta xem."
"Mấy cô nhóc này, không chừa chút mặt mũi nào cho chủ nhiệm Lâm à, thiệt là." Vương Trạch nói.
"Bọn tôi làm gì chứ?"
"Mấy cô nhìn trên bãi biển này đi, ai cởi trần? Còn ai mặc khoác áo?"
Bọn Kiều Hân cùng Viên Tư Kỳ nhìn về phía bãi biển, phát hiện một hiện tượng trông có vẻ rất thú vị.
Kẻ cởi trần bước trên bãi biển, đều là mấy người trẻ tuổi.
Còn mặt áo khoác thì đều là ông chú trung niên.
"Giờ mấy cô biết rồi chứ, người có vóc dáng đẹp, có cơ bụng thì mới không ngại khoe ra, còn dáng xấu, nên mới lấy đồ che lại."
Lúc nói, Vương Trạch còn cố tình ưởng ngực, bất giác lại hóp bụng, cố để cho mảnh cơ bụng mơ hồ của mình, trông rõ ràng hơi đôi chút.
"Không thể nào, chủ nhiệm Lâm đâu có mập, chắc không có bụng bia đâu?" Viên Tư Kỳ nói.
"Cái này khó nói trước lắm, làm nghề bác sĩ, sinh hoạt nghĩ ngơi đều không theo quy luật, không có thời gian để rèn luyện thân thể đâu." Vương Trạch nói.
"Hơn nữa các cô cũng biết, đến bây giờ chủ nhiệm Lâm còn chạy chiếc Charade, chắc cũng chẳng dư tiền để tập thể hình, dáng người không tốt, cũng là chuyện đương nhiên thôi.
"Nhưng tôi vẫn không tin nỗi, vì anh Lâm nhìn có mập đâu."
"Vậy không phải đơn giản lắm sao, giờ chúng ta xông lên, lột áo anh Lâm ra, nhìn là biết ngay thôi."
"Ý kiến hay đó, lên lên lên, lột đồ anh Lâm ra đi!"
"Ha ha, kích thích, xông lên nào!"
------
Dịch: MBMH Translate