Lúc này, Lâm Dật nhìn bến tàu và trung tâm điều hành cách đó không xa.
Sau một hồi suy nghĩ, sau khi ăn một chút gì đó liền đi qua tìm Tất Tùng Giang, nói chuyện về giai đoạn hai của dự án.
Mặc dù bến cảng doanh nghiệp mở cửa đến khuya, nhưng những nhân viên như bọn họ thường tan tầm khi không còn việc gì làm.
Mặc dù anh cũng đã bước lên hàng ngũ tư bản, nhưng vẫn phải có chút lương tâm.
"Anh Lâm! Anh Lâm!"
Ngay khi Lâm Dật đang suy nghĩ về những chuyện này, anh đột nhiên nghe thấy giọng nói của Kiều Hân, còn thấy hơn mười y tá trẻ đang chạy về phía mình.
Trong lúc nhất thời, đã không phân rõ, đến cùng bên nào mới là sóng lớn.
"Các cô muốn làm gì?"
"Hắc hắc, chúng tôi muốn nhìn cơ bụng của anh một chút."
"Xem cơ bụng của tôi?! Cái này có gì đáng xem chứ."
"Ai nha, anh cũng đừng ngượng ngùng." Kiều Hân chào hỏi: "Nhanh nhanh lên, các chị em mau ra tay đi."
Mấy cô y tá nhỏ kia cùng Lâm Dật quan hệ còn có chút mới lạ, nếu như kêu các cô ấy đến cởi quần áo Lâm Dật thật là có chút không dám.
Nhưng Kiều Hân thì khác, quan hệ của hai người bọn họ rất tốt, có cô ấy dẫn đầu, dĩ nhiên là cái gì cũng không sợ rồi.
"Các cô vẫn là yên tĩnh chút, không thấy chủ nhiệm Lâm cũng không muốn lộ sao, các cô cũng đừng làm người khác khó chịu nữa." Vương Trạch Nhất nói.
"Tôi chỉ là muốn thỏa mãn tò mò trong lòng một chút thôi mà."
"Đều nói mắng người không vạch khuyết điểm, đánh người không vẽ mặt, tôi thấy là cô có ý muốn để chủ nhiệm Lâm xấu mặt đây mà." Vương Trạch Nhất nói:
"Nếu quả thật có thân hình tốt, không phải sẽ tự bản lộ ra sao, còn cần các cô động thủ sao?"
"Cho dù chủ nhiệm Lâm có bụng bự đi chăng nữa, chúng tôi cũng muốn xem, ai bảo Lâm chủ nhiệm lớn lên đẹp trai như vậy."
"Chậc chậc chậc, kỳ thật lúc tôi còn ở trong bộ phận này, tôi đã thèm nhỏ dãi thân thể của anh Lâm từ lâu rồi, hiện tại rốt cuộc cũng có cơ hội danh chính ngôn thuận nhìn một chút rồi."
Vương Trạch Nhất: ...
"Các chị em, xông lên, đem áo của anh Lâm lột ra."
Lâm Dật: ???
Nhìn trạng thái này của các cô ấy, sao có vẻ như ngay cả quần cũng sẽ không bỏ qua!
Lâm Dật chỉ mặc một cái áo màu trắng, ở trước mặt mười mấy người phụ nữ điên cuồng, ngay cả một hiệp anh đều không chống đỡ nổi.
Cho dù Lâm Dật không muốn cởi ra, sau đó cũng sẽ bị xé nát.
Ở một số thời điểm nhất định, áo thun cùng với tất chân, dường như có cùng chung một số phận.
Nhưng ở khoảnh khắc áo thun của Lâm Dật bị xé ra, mười mấy người phụ nữ đều sững sờ.
Cơ bụng tám múi với các đường góc cạnh sắc nét.
Rốn ở giữa tuyến nhân ngư.
Xương chậu phía trên hình chữ V tuyến nhân ngư.
Tất cả đều khiến Kiều Hân và những người khác đều cảm thấy choáng váng.
Trong khoảnh khắc đó, ngay cả khuôn mặt của Lý Sở Hàm cũng đều ửng đỏ đến mang tai.
Cô cũng tập thể hình, nhưng ở trong phòng thể hình cũng chưa từng thấy ai có được vóc dáng như này.
Rốt cuộc là làm sao mà luyện ra được nhỉ?
"Lâm, anh Lâm, vóc người của anh cũng quá tốt rồi." Nước miếng Kiều Hân chảy ròng.
"Đúng đó đúng đó, với dáng người tốt như vậy anh còn mặc quần áo làm gì." Viên Tư Kỳ nói.
"Nếu bạn trai của tôi có thân hình đẹp như vậy, mỗi ngày tôi sẽ không cho anh ấy mặc quần áo rồi." Tiểu hộ sĩ A nói.
"Tôi cũng không phải người cuồng lộ, lộ cái này làm gì."
"Nhưng trên bãi biển, tất cả những người đàn ông có vóc dáng đẹp đều phơi bày đó."
"Nếu tôi muốn phơi bày ra, tôi không chỉ phải so sánh với họ sao." Lâm Dật chỉ vào những người trên bãi biển nói, "Nhìn xem, có bao nhiêu người đã mặc quần áo rồi kìa."
Các cô gái quay đầu nhìn lại, "Có vẻ như thật đúng là bộ dáng này."
Vương Trạch Nhất lúng túng đứng tại chỗ, vóc dáng này đặc biệt là làm sao luyện được, trời ạ quá biến thái!
"Anh Lâm, em có thể sờ sờ qua được không."
"Vậy cô tự động thủ là được rồi, liếm môi làm gì."
"Tay và đầu lưỡi có khác biệt ư? Chúng đều là những cơ quan quan trọng của cơ thể con người, trong lĩnh vực y học, đầu lưỡi tiếp xúc cũng là mò."
"Hân Hân, con đường đi đến y học của em là càng đi càng rộng rồi nha."
"Được rồi, các cô cũng đừng hồ nháo nữa." Lý Sở Hàm nói: "Nhiều người nhìn như vậy, đừng cho bệnh viện phải mất mặt."
"Hắc hắc, được."
Dưới dù che nắng, mọi người cùng nhau tụ tập, sau khi tung tăng đến giờ, quả thật có chút đói bụng, trước tiên cần phải giải quyết vấn đề cơm trưa đã, đợi lát nữa còn có những tiết mục khác nữa.
"Kỳ Kỳ, cậu làm mắt hai mí ở đâu vậy? Tôi cũng muốn làm." Kiều Hân vừa ăn vừa hỏi.
"Làm ở Phẫu thuật thẩm mỹ Khang Bác." Viên Tư Kỳ nói:
"Lúc đầu, tôi muốn làm ở khoa phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện chúng ta, nhưng chủ nhiệm Lý nói khoa phẫu thuật thẩm mỹ của bệnh viện chúng ta trình độ chỉ ở mức bình thường nên tôi không làm ở đó."
"Lần sau tôi cũng sẽ xem qua." Kiều Hân nói: "Như vậy con mắt của tôi nhìn sẽ trong lớn hơn chút."
"Thẩm mỹ Khang Bác quả thật không tệ, ở Trung Hải cũng rất nổi tiếng, nhưng chính là giá cả có chút cao, đúng là đen tối mà." Viên Tư Kỳ nói:
"Hơn nữa tôi cảm thấy, việc làm mắt hai mí này, không có nội dung kỹ thuật gì, lấy trình độ của chủ nhiệm Lý cùng với trình độ của chủ nhiệm Lâm, sau khi học những kiến thức này, về sau tự mình mở bệnh viện thẩm mỹ, khẳng định so với bệnh viện Hoa Sơn kiếm được nhiều tiền hơn ấy chứ."
"Thiệt hay giả? Về sau tôi đổi sang làm cái đó thử?!"
"Thật sự không có nội dung kỹ thuật gì." Vì cứu vãn cảm giác về sự tồn tại của mình, Vương Trạch NHất xen vào nói:
"Tôi cũng có biết đến kiến thức của phương diện này, độ khó của làm đẹp nằm ở sự kiểm soát của thẩm mỹ phổ biến. Cũng giống như các nhà thiết kế, nếu cô gặp vấn đề trong lĩnh vực này, có thể tham khảo ý kiến của tôi."
"Anh Lâm, anh duyệt qua vô số mỹ nữ, thẩm mỹ khẳng định không sai."
Vương Trạch Nhất: ...
Tôi mới là người chuyên nghiệp nhất ở đây, chuyện này cô hỏi anh ta làm gì!
Hơn nữa ván cờ này không chỉ có là một mình tích góp lên, vẫn là tự bản thân mất tiền, dựa vào cái gì anh ta trở thành nhân vật chính!
Này mẹ nó!
"Chủ nhiệm Vương."
Nghe được Viên Tư Kỳ đang gọi mình, Vương Trạch Nhất nghiêm mặt lên, mỉm cười nói:
"Cô có phải muốn hỏi tôi về vấn đề làm đẹp và thẩm mỹ không? Cô cứ hỏi đi."
"Không phải, thịt bò trên dĩa của chủ nhiệm Lâm hết rồi, anh có thể nướng thêm một dĩa nữa không."
Vương Trạch Nhất:...
Con mẹ nó cô đang đùa tôi à!
"Cái gì gọi là duyệt qua vô số mỹ nữ, tôi là người đứng đắn nha, chỉ là có chút lòng thương người mà thôi."
"Ừ, lòng thương người." Kiều Hân đụng về người Lâm Dật , "Anh Lâm, có một tỷ tỷ tới đưa cơm cho anh ngày hôm đó, em nghĩ đôi mắt của cô ấy đẹp đến nỗi làm em ghen tỵ muốn khóc luôn á."
"Cô ấy lớn lên đã tự nhiên như thế, chứ không phải là làm phẫu thuật." Lâm Dật nói: "Nhưng nếu như em có ý nghĩ tới vấn đề này, anh có thể giúp em làm một cái tương tự."
"Anh Lâm anh còn biết làm thẩm mỹ nữa ư?"
"Tôi có cái gì mà không hiểu chứ?" Lâm Dật nói: "Chuyện cắt mắt hai mí như vậy, một chút nội dung kỹ thuật đều không có, trang thiết bị trong khoa chúng ta sẵn có muốn làm thì làm thôi."
Nghe nói như thế, đôi mắt một mí của vài cô gái như bừng sáng, ai cũng không nghĩ tới Lâm Dật còn có bản lãnh như vậy.
"Chủ nhiệm Lâm, ngoại trừ cắt mắt hai mí, anh còn làm những dự án thẩm mỹ làm đẹp nào khác không?"
"Tất nhiên là có rồi." Lâm Dật nói: "Nhưng cắt mắt hai mí, là ít nội dung kỹ thuật nhất, cho nên tỷ lệ thành công cao nhất."
"Vậy chúng tôi không muốn cắt mắt hai mí nữa."
"Các cô muốn làm gì?"
"Nâng ngực!"
Lâm Dật:...
Các cô thực sự là lái xe rất vững!
------
Dịch: MBMH Translate