Yên lặng!
Cả phòng họp lặng ngắt như tờ, mọi người không ai dám lên tiếng.
"Anh Vũ!"
Mọi người thoáng sửng sờ, vài người kịp phản ứng bèn đi qua đỡ người thanh niên tóc màu xám tro dậy.
"Đệch~, con mẹ mày dám đánh Lý Tuấn Vũ tao à, tao không tha cho mày đâu!"
Lý Tuấn Vũ tức giận mắng một tiếng, rồi vớ lấy cái ghế định đánh lên người Lâm Dật!
"Tổng giám đốc Lâm cẩn thận!" Tất Tùng Giang hoảng sợ kêu.
"Cẩn thận cái rắm, Đcmm!"
Lý Tuấn Vũ cầm lấy cái ghế đập tới, Lâm Dật nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát.
Cùng lúc đó, Lâm Dật đưa chân, đá lên bụng hắn, tên đó liền kêu thảm một tiếng rồi bay luôn ra ngoài.
Cũng may là đồng bọn của hắn đang đứng phía sau kịp thời đở được.
Chứ nếu đập thẳng lên tường, biết đâu chừng sẽ nôn ra máu luôn.
"Có mấy đồng tiền dơ bẩn, còn ra vẻ ta đây, bọn mày tới nhầm chổ rồi đấy." Lâm Dật nói ra: "Mau xin lỗi nhân viên của tao đi."
"Xin lỗi mẹ mày ấy, mày chờ đó cho tao, mày đừng hòng xây được bến cảng này."
Lâm Dật không kiên nhẫn vỗ vỗ tay.
"Tính tình của mấy loại người như mày tao hiểu hết mà, đánh không lại thì bắt đầu kêu người đến, cũng may tao đang rãnh, mau gọi người đi, được đứa nào hay đứa đó."
"Được, coi như mày giỏi đấy, tao gọi liền nè."
Lý Tuấn Vũ cầm di động, cũng không biết đang gọi cho ai.
"Anh Nguyên, anh đang ở đâu đấy."
"Tôi đến bến cảng rồi, mấy cậu còn lằng nhà lằng nhằng cái gì thế, xong thủ tục chưa?"
"Xảy ra chút chuyện, nhân viên công tác của họ nói thủ tục của chúng ta không hợp lệ, nên em với họ mới xảy ra tranh chấp, giờ người phụ trách của họ còn đánh luôn em, anh Nguyên anh mau đến đây đi."
"Một tên phụ trách bến cảng quèn mà dám đánh mấy người các cậu à? Không muốn làm ăn nữa sao?"
"Cái đám này đang ra vẻ đó, còn kêu em gọi người đến, căn bản không coi chúng ta ra gì."
"Móa, cậu nói cho nó biết, tôi là Cao Tông Nguyên, hỏi nó có biết tôi không."
"Dạ, anh Nguyên."
Lý Tuấn Vũ để di động qua một bên, rồi lớn giọng nói với Lâm Dật:
"Tao cho mày biết, anh của tao là Cao Tông Nguyên, nếu mày không biết anh ấy, thì khỏi làm ăn đi."
"Ừ hử? Là người của Lão Cao à?"
"Là Cao Tông Nguyên của cơ khí Long Đằng ấy à?" Tất Tùng Giang vội vàng hỏi.
"Xem như mày có chút kiến thức, biết rõ lai lịch của anh tao, giờ sợ rồi à?"
Tất Tùng Giang đen mặt, bước qua đứng cạnh Lâm Dật rồi nói khẽ:
"Tổng giám đốc Lâm, cơ khí Long Đằng không phải dễ chọc đâu, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, thôi bỏ qua đi."
"Ai không dễ chọc hả?"
"Nhà bọn họ là hãng cơ khí Long Đằng, hãng sản xuất dây kéo lớn nhất thế giới, được dùng chủ yếu trong sản xuất tàu chở hàng và máy móc dùng trong công trình, vì vậy về mặt vận tải trên biển, bọn họ có mối quan hệ rất lớn, chúng ta mở bến cảng, không nên đụng đến mấy kẻ thuộc lĩnh vực này."
"Đừng cố ép mấy lời vô dụng đó nữa, nhanh bảo nó xin lỗi tao đi, nếu không thì ngay ngài may, bến cảng này phải đóng cửa đấy!"
Đám người đứng sau Lý Tuấn Vũ đều nở nụ cười khinh thường, chờ Lâm Dật cúi đầu xin lỗi.
"Nói với anh mày, tao là Lâm Dật, hỏi anh ta có biết tao hay không."
"Mày đùa với tao à? Mày là cái thá gì, đáng để anh tao biết à?"
"Đm, Lý Tuấn Vũ con mẹ nó cậu làm cái gì vậy, mau mở loa ngoài đi!"
Tuy chưa mở loa ngoài, nhưng tiếng của Cao Tông Nguyên cũng đủ lớn, mọi người trong phòng đều nghe rõ.
Lý Tuấn Vũ theo lời dặn dò của Cao Tông Nguyên, lập tức mở loa ngoài.
"Anh Nguyên, em mở loa ngoài rồi đó, có gì anh nói đi."
"Anh Lâm, sao anh lại ở cảng Vọng Giang?"
Vừa dứt câu, ai nấy đều bối rối.
Anh Nguyên gọi người này là anh?
"Bọn đần này là bạn của anh à?"
"Tôi rãnh quá nên có mở một câu lạc bộ du thuyền, để lúc không có việc gì làm thì có thể ra biển chơi, bọn họ đều là người của câu lạc bộ."
Cao Tông Nguyên nói ra: "Anh Lâm, sao anh lại ở bến cảng Vọng Giang này?"
"Đây là sản nghiệp của tôi, anh nói xem tại sao tôi lại không ở đây được."
"C M N, không phải chứ, bến cảng Vọng Giang là của anh à?"
"Mua lâu rồi, chỉ là mọi người không biết thôi."
"Thiệt trâu bò mà!" Cao Tông Nguyên nói: "Việc là do mấy anh em bọn tôi sai, để tôi qua đó nhắc nhở bọn chúng."
"Được rồi, đừng gióng trống khua chiêng, họ là người của anh, tôi sẽ không truy cứu." Lâm Dật nói.
"Bến cảng Vọng Giang là địa bàn của tôi, sau này muốn chơi cứ đến đây là được."
Nếu đây không phải là người của Cao Tông Nguyên, thì Lâm Dật nhất định đã xử lý bọn người này rồi.
Nhưng bởi vì liên quan đến Cao Tông Nguyên, nên thôi bỏ qua đi, nói thế nào cũng không nên đánh thẳng vào mặt anh em mình.
"Cảm ơn anh Lâm."
"Tôi đi trước, ra biển nhớ chú ý an toàn."
"Được."
Nói vài câu đơn giản, Lâm Dật dẫn theo Tất Tùng Giang, quay người rời đi.
Sau khi ra cửa, Lâm Dật nhìn người phụ nữ trung niên rồi nói:
"Chị Vương, người tôi giúp cô dạy dỗ rồi đấy, việc này coi như nể mặt tôi, đừng truy cứu."
"Tổng giám đốc Lâm, anh tuyệt đối đừng nói mấy lời như vậy, tôi chỉ là một người nhân viên nho nhỏ, không chịu nổi đâu."
"Có cái gì mà nổi hay không chứ, ai cũng như ai thôi." Lâm Dật nhìn Tất Tùng Giang rồi nói, "Không cần đưa tôi về đâu, anh sắp xếp cho chị Vương nghỉ phép ba ngày, về nghỉ cho khỏe rồi làm tiết."
"Vâng, tổng giám đốc Lâm."
Lâm Dật gật đầu rồi quay người ly khai.
Lúc này, trong phòng họp, không khí lặng ngắt như tờ, tựa như thời gian đã ngừng lại.
"Anh Nguyên, anh, cái người tên Lâm Dật đó, trâu bò lắm à?"
"Đâu chỉ là trâu bò thôi đâu, cậu tìm khắp Trung Hải cũng không ra người nào trâu bò như anh ta đâu, hôm nay anh ta không đập chết bọn cậu là hên lắm rồi đó."
Lý Tuấn Vũ bị dọa đến run rẩy, "Thiệt hay giả vậy? Hắn ta với anh Nguyên ai lợi hại hơn?"
"Giỏi hơn tôi nhiều." Cao Tông Nguyên nói:
"Hai hôm nay ở Trung Hải xảy ra chuyện gì, chắc bọn mày cũng biết rồi chứ."
"Anh nói là vụ Triệu Chính Dương cùng Phạm Khải Nam bị đâm ấy à?" Lý Tuấn Vũ nói.
"Hình như Triệu Chính Dương bị đứt một tay, Phạm Khải Nam thì đứt ruột."
"Đúng, Triệu Chính Dương cùng Phạm Khải Nam là bị anh Lâm đâm đấy, nếu không phải có người đến kịp, thì Triệu Chính Dương đã chết trong tay anh ta rồi." Cao Tông Nguyên nói ra:
"Đến người như Triệu Chính Dương cùng Phạm Khải Nam, mà anh Lâm còn dám đâm, thì lũ tôm tép mấy cậu có đáng là gì, nếu chọc anh ta giận, thì nghĩ xem anh ta có dám giết cậu không?"
Nghe vậy, Lý Tuấn Vũ cùng đám bạn đều giật mình.
Vậy lúc nãy, mình có phải đã thoát một kiếp rồi không?
"Được rồi, mấy cậu thành thật một chút, giờ tôi qua đó dẫn mọi người đi xin lỗi anh Lâm, ráng mà nói mấy lời dễ nghe một chút, sau đó mời rượu, coi như chấm dứt chuyện này."
"Được được được, bọn em ở đây chờ anh."
. . .
Cùng lúc đó, Lâm Dật trở lại chổ nướng đồ ăn, mấy người Kiều Hân đã chơi một lúc lâu trên bãi cát.
Tuy rằng kích cỡ không to, nhưng chỉ cần vận động đủ mạnh, thì vẫn có thể lắc lắc mà. (đoạn này chắc chỉ bộ ngực của mấy người Kiều Hân)
"Anh Lâm, anh đi đâu đấy, chủ nhiệm Vương đã đặt tàu rồi, đợi lát nữa theo bạn của anh ta tới sẽ cùng ra biển nhé."
"Tôi trở về vừa kịp lúc nhỉ."
"Chủ nhiệm Lâm, bọn tôi đem đồ hơi nhiều, nếu lát nữa kéo đi hết thì rất dễ mất, thế nào cũng phải chừa lại một người để coi chừng." Vương Trạch nói.
"Vậy phải cảm ơn chủ nhiệm Vương rồi, ra tiền chở bọn tôi đi chơi, còn muốn chủ động ở lại giữ đồ, thật đúng là người tốt." Lâm Dật cười nói.
"Nếu so ra, tôi còn thua nhiều lắm, hơi thiếu phong độ mất rồi."
------
Dịch: MBMH Translate