"Ừ hử?"
Vương Trạch Nhất thoáng buồn bực, con mẹ nó tôi muốn anh ta ở lại!
Chứ có phải tôi đâu!
"Chuyện này thì, chủ nhiệm Lâm, hình như anh hiểu lầm rồi đấy, tôi đâu có nói muốn ở lại giữ đồ đâu. . ."
"Chủ nhiệm Vương, anh đúng thật là người tốt, chúng tôi mặc áo tắm không thể đem theo điện thoại để bên người vừa vặn anh ở trên bờ canh giúp chúng tôi.” Kiều Hân nói.
"Cảm ơn chủ nhiệm Vương, sau này lúc anh phẩu thuật, em nhất định dốc hết sức phối hợp với anh nha." Viên Tư Kỳ nói.
"Chủ nhiệm Vương giỏi quá, vừa bỏ tiền thuê tàu, mà mình lại không chơi, cả phòng này không ai hơn anh được đâu." Hộ sĩ A nói.
"Có người giữ đồ rồi, tôi cũng bỏ điện thoại ở đây nhé." Lý Sở Hàm nói.
Thấy mấy cô nàng ai nấy đều đưa điện thoại qua, Vương Trạch Nhất dường như bị ép đến choáng váng.
Tôi nói mình ở lại giữ đồ hồi nào chứ?
Tôi trả tiền thuê tàu, vậy mà cuối cùng lại không được chơi?
Lúc này, Vương Trạch Nhất bất giác lại thấy như mình đang bị cắm sừng, hơn nữa còn là còn là kẻ trả tiền phòng ấy chứ.
"Chuyện này, thật ra tôi không để ý lắm đâu, nhưng lần này đi với bạn tôi, nếu không có tôi đi cùng thì mọi người làm sao chơi chứ."
"Việc này không phiền chủ nhiệm Vương lo lắng đâu, tôi có thể dẫn mấy cô ấy đi mà."
"Ừ ừ, bọn tôi theo anh Lâm là được mà, chủ nhiệm Vương không cần lo lắng đâu." Kiều Hân nói.
"Khụ khụ khụ. . ."
Vương Trạch Nhất cố tình ho vài tiếng, "Chuyện này, có lẽ mọi người còn chưa biết, mấy người bạn của tôi ấy, về ngoại hình hay kinh tế đều tốt hết, hơn nữa đa số còn độc thân, nên tôi định nhân cơ hội này giới thiệu để mấy cô làm quen, giờ nếu tôi ở đây thì ai giới thiệu chứ."
Nghe vậy, mấy cô bé y tá đều có chút kích động.
Vậy là có một cơ hội tốt để thoát khỏi vụ này rồi.
"Thật là vừa nhắc cái gì là cái đó tới, bạn tôi đến rồi kìa."
Mấy cô bé y tá liền quay sang nhìn theo hướng Vương Trạch Nhất.
Lâm Dật cũng quay sang nhìn rồi thầm tự nhủ: "Bọn lão Cao cũng đến rồi à?"
Lý Sở Hàm thấy có nhiều người đến liền lấy khăn lụa che người, rồi lủi ra phía sau Lâm Dật.
"Mấy anh này, tuy không đẹp trai bằng chủ nhiệm Lâm, nhưng trông cũng khá lắm nha." Viên Tư Kỳ nói.
"Bộ dạng coi được đó, nhưng nhìn cách ăn mặc của họ kìa, chắc chắn là con nhà giàu có, chúng ta không với tới nổi đâu, vẫn là ngoan ngoãn quỳ liếm anh Lâm đi."
"Nói cũng đúng." Viên Tư Kỳ nói: "Nhưng họ tới đây làm gì? Tới gặp chúng ta à?"
"Đương nhiên rồi." Vương Trạch Nhất vừa cười vừa nói: "Người đi đầu tên Lý Tuấn Vũ, là một trong những người đứng đầu, cũng là bạn tốt của tôi đấy."
"Nhưng sao anh ta còn đem theo rượu? Chẳng lẽ muốn đến đây uống hay sao?
"Chắc là đến mời rượu, văn hóa của kẻ giàu, mấy cô không hiểu được đâu, lát nữa cứ làm theo lời tôi nói là được." Vương Trạch Nhất nói.
"Hóa ra là vậy."
Vương Trạch Nhất thấy Lý Tuấn Vũ đi tới, liền tươi cười nghênh đón.
"Lão Lý, tôi định lát nữa qua đó tìm anh, sao anh lại dẫn người sang đây thế, làm tôi hơi ngượng đấy."
Lý Tuấn Vũ cũng có chút lờ mờ, hắn quả thực có hẹn với Vương Trạch Nhất cùng ra ngoài chơi, dù sao bên cạnh Vương Trạch Nhất có nhiều gái đẹp thế này, dẫn theo cũng tốt.
Nhưng ai ngờ rằng, Vương Trạch Nhất lại đi cùng Lâm Dật.
Chào Lý Tuấn Vũ xong, Vương Trạch Nhất liền xoay người bắt đầu giới thiệu:
"Để tôi giới thiệu với mọi người, đây là bạn tôi, tổng giám đốc công ty sản xuất Phúc Hâm tại Trung Hải, giá trị lên đến 2 tỷ đấy!"
Nghe thấy con số 2 tỷ, ngoại trừ Lý Sở Hàm, mấy cô gái ở đây đều sửng sốt.
Đối với mấy cô nàng này, đây đã là con số trên trời.
Tại vòng giao tiếp của các cô, triệu phú thì đã là đỉnh lắm rồi.
Nay lại xuất hiện con số 2 tỷ, có hơi khó tiếp nhận, còn phải từ từ thích ứng.
Nhưng Lý Sở Hàm lại chẳng hề quan tâm đến, trường đua xe quốc tế Trung Hải là của Lâm Dật đấy.
2 tỷ chắc chưa đủ để xây.
"Chị dâu, cô cũng ở đây à."
Thấy Lý Sở Hàm, Cao Tông Nguyên liền tươi cười chào đón.
Hình ảnh Lý Sở Hàm lái xe đua ở trường đua dạo trước, vẫn còn hiện rõ trong tâm trí của anh ta.
Một tiếng này chị dâu, khiến Lý Sở Hàm cảm thấy ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như thế này, đành bối rối đứng yên một chổ, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Mấy người khác cũng bối rối y như vậy.
Chuyện này, chuyện này là sao đây?
Người đàn ông này gọi Lý Sở Hàm là chị dâu?
Anh của anh ta là ai thế?
Chủ nhiệm Lý còn chưa kết hôn mà!
"Lão Lý, bạn anh bị gì vậy." Vương Trạch Nhất cười lớn:
"Tôi với chủ nhiệm Lý vẫn chưa có gì đâu, sao lại gọi là chị dâu chứ, làm tôi cũng thấy ngượng đó nha."
Cao Tông Nguyên nhìn Vương Trạch Nhất, "Con mẹ nó mày ở đâu ra vậy? Việc này liên quan gì đến mày?"
Vương Trạch Nhất lại lần nữa bị mắng đến ngu người, lúng ta lúng túng.
"Nếu như không phải vì tôi, thì sao anh lại gọi chủ nhiệm Lý là chị dâu chứ? Trừ tôi ra, mấy người có biết ai đâu."
"Mày là cái thá gì chứ, bớt tự thiếp vàng lên mặt đi."
Cao Tông Nguyên mắng một câu, rồi quay qua nói với Lâm Dật:
"Anh Lâm, chuyện vừa rồi, là bọn họ không đúng, tôi kêu bọn họ đến tạ lỗi với anh này."
Thấy cách xưng hô của Cao Tông Nguyên với Lâm Dật, mọi người giờ mới biết, hóa ra anh Lâm cùng chủ nhiệm Lý, đã sớm minh tu sạn đạo* lén lút thành đôi rồi!
Nhưng xin lỗi chuyện này là sao đây?
Lý Tuấn Vũ bưng ly rượu tới: "Anh Lâm, là tôi có mắt như mù, xin anh đừng chấp."
Lâm Dật vẫy tay tỏ vẻ không sao cả, "Mọi người đều là anh em của lão Cao, anh ta là anh em tốt của tôi, thì cũng xem như người của mình, không đánh nhau thì không quen biết, rượu thì thôi đi, mọi việc bỏ qua hết."
"Cảm ơn anh Lâm, cám ơn anh Lâm."
Lý Tuấn Vũ cùng đám người đang đứng phía sao, vội vả cúi đầu với Lâm Dật, cứ như vừa được tha bổng.
"Lão Lý, chuyện này là sao? Sao mấy anh lại phải xin lỗi anh ta." Vương Trạch Nhất ngu ngơ hỏi.
"Vừa rồi bọn tôi chọc giận anh Lâm, nên giờ phải đến xin lỗi."
"Anh ta chỉ là Phó chủ nhiệm dự bị thôi mà, dù có đắc tội, thì với thân phận của anh ta cũng đâu cần như vậy chứ."
"Con mẹ nó anh im đi!"
Lý Tuấn Vũ rống lên, khiến Vương Trạch Nhất cùng mấy người khác đều bối rối.
Bọn họ không phải là bạn thân à, sao còn mắng?
"Anh điên rồi à?" Lý Tuấn Vũ mắng:
"Tôi mặc kệ anh Lâm còn có thân phận gì, nhưng tôi nói cho anh biết, bến cảng Vọng Giang này chính là sản nghiệp của anh Lâm, đây là lão đại trong tứ thiếu gia vùng Trung Hải, dám nói xấu anh Lâm, có tin tôi đập anh luôn không!"
Hí...iiiiiit ——
Nghe đến đây, ai nấy đều hít một luồng khí lạnh!
"Anh, anh nói sao! Bến cảng Vọng Giang là của anh ta à?"
Lý Tuấn Vũ nhíu mày, "Bằng không thì sao đây? Anh cho là tôi đang giỡn với anh à?"
Trên đầu của Kiều Hân cùng mấy người y tá khác đều là những ngôi sao nhỏ.
Lẽ nào anh Lâm còn đang che giấu một thân phận khác?
Nội dung trong phim thần tượng giờ lại xảy ra bên cạnh mình sao?
Một đại thiếu gia nhà giàu, chán chê cảnh giàu sang phú quý, vì muốn hoàn thành ước mơ của mình, nên đã lén gia đình học nghành y, rồi sau đó lớn tiếng bảo rằng, đây cuộc sống mà mình mơ ước, rồi tiêu sái bỏ nhà trốn đi? !
Dựa theo nội dung trong mấy phim thần tượng, đợi sau khi thân phận của anh bị lộ, người bên cạnh cũng sẽ nhanh chóng phát triển theo.
Nghĩ vậy, Kiều Hân cùng hơn mười cô y tá trẻ, đều choáng váng.
Tuy không thể xem như nữ chính, nhưng làm vai phụ cũng được mà!
Không thể không nói, tư duy và sức tưởng tượng của mấy cô gái, quả thật quá trâu bò!
Cho mấy cô một nhân vật nam chính, liền có thể trong vài giây, liên tưởng ra một bộ phim não tàn dài tập.
Thử hỏi tất cả mọi người.
Còn! Ai! Hơn được!
------
Dịch: MBMH Translate