“Cậu ta, cậu ta có tiền đến mức đó ư!”
“Giá trị con người của anh Lâm không phải thứ cậu có thể tưởng tượng được, bố cậu chỉ là phó cục, sau này bớt giả vờ lại, ở trước mặt anh Lâm thì khiêm tốn chút.”
Trước mặt Lâm Dật, Vương Trạch Nhất rất kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt người như Lý Tuấn Vũ, Vương Trạch Nhất không dám nhiều lời.
“Được rồi được rồi, đừng nói gì khác nữa.” Lâm Dật dửng dưng phất phất tay: “Mấy cậu định ra biển chơi còn gì, đưa cả đồng nghiệp của tôi đi cùng đi, ngày nào cũng ở bệnh viện ngột ngạt, hôm nay thả lỏng nghỉ ngơi chút.”
“Anh Lâm, nội dung của hoạt động hôm nay là cả câu lạc bộ cùng nhau ra biển chơi, nhưng chị dâu và bạn của anh đều ở đây, chúng em cũng không tính chơi như vậy nữa, chi bằng đi tìm chiếc du thuyền lớn hơn, để tất cả những người này cùng đi, như vậy chơi mới thú vị.” Cao Tông Nguyên nói.
“Mẹ nó, cậu đã định chôn sống chiếc du thuyền ở bến tàu của chúng tôi rồi.” Lâm Dật cười mắng.
“Chủ yếu là chiếc du thuyền mới nhập khẩu ở bến cảng Vọng Giang nhìn tươm tất quá, vốn là em với anh Tần nghiên cứu, ngày nào đó mở buổi party áo tắm, mang chiếc thuyền kia ra chơi, bây giờ thì tốt rồi, bến cảng Vọng Giang là của nhà chúng ta, sau này có chơi cũng tiện.”
“Được, đợi đó, để tôi đi gọi cho Tất Tùng Giang một cuộc điện thoại, mang chiếc du thuyền kia ra.”
“Được!”
Sau đó, Lâm Dật gọi cho Tất Tùng Giang một cuộc điện thoại, nói chuyện mang du thuyền đến.
“Lâm tổng, mặc dù vừa nãy anh nói không dùng thuyền nhưng chúng tôi vẫn luôn có chuẩn bị, bây giờ tôi sẽ bảo người lái ra.”
“Được.”
Mười phút sau, mọi người nghe thấy tiếng còi, sau đó liền nhìn thấy, chiếc du thuyền dài hơn 30m ở phía xa xa, chậm rãi lái về hướng bên này.”
“Chủ nhiệm Lâm, không lẽ chiếc du thuyền đó chính là du thuyền mà chúng ta sắp ngồi sao?”
“Chính là nó, hình như mới mua gần đây, nhưng cụ thể là bao tiền thì tôi quên rồi, chúng ta ở đây có khoảng hơn 30 người, lên đó chơi chắc chắn là đủ.”
“Như vậy thì xa hoa quá rồi, lúc mới tới đây tôi nhìn thấy cũng chỉ dám mơ mộng trong lòng, không ngờ lại được lên đó chơi thật.”
“Chẳng lẽ cậu quên rồi hả, anh Lâm là phú nhị đại siêu cấp đó, chẳng qua là đi một chiếc thuyền thôi mà, chắc chắn sẽ làm thỏa mãn chúng ta.”
“Hì hì, cảm ơn anh Lâm.”
“Anh Lâm, chúng ta đi thôi, thuyền đã tới đây rồi, bắt đầu vui vẻ!”
“Ừm, đi.”
“Chủ nhiệm Vương, không phải anh ở lại trông coi đồ hả?”
Nhìn thấy Vương Trạch Nhất cũng đi theo lên đó, Kiều Hân hỏi.
“Tôi cũng đâu có nói là ở lại trông coi đồ đâu, đều là do mấy người nói mà.”
Mặc dù bị Lý Tuấn Vũ mắng một chút, nhưng Vương Trạch Nhất vẫn muốn tranh thủ ở gần Lý Sở Hàm.
“Lão Vương, anh đừng có lên đây nữa, ở đó trong coi túi đi, nếu không anh đi cũng xấu hổ thôi.” Lý Tuấn Vũ nói.
“Được, được rồi.” Vương Trạch Nhất xấu hổ không thôi.
“Chủ nhiệm Vương, vậy thì cảm ơn anh nha.”
“Chủ nhiệm Vương chúng tôi đi chơi đây, đợi lát nữa quay về cho anh xem ảnh.”
Vương Trạch Nhất đen mặt lại.
Cho dù cô đem ảnh chụp về thì có ích lợi gì chứ.
Nhìn theo bóng dáng mọi người rời đi, Vương Trạch Nhất vừa nghĩ vừa tủi.
Nhưng cũng hết cách rồi, đến cả người như Lý Tuấn Vũ ở trước mặt Lâm Dật cũng phải quỳ gối khom lưng, bản thân muốn tranh giành với anh ta căn bản là không thể.
Rất nhanh, cả đoàn người đều lên du thuyền.
Nhìn thấy chiếc du thuyền trang trí xa hoa, Kiều Hân và mấy cô y tá đều kinh ngạc cười toe toét, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Dù sao thì cũng là lần đầu tiên đến nơi này.
Lên đến du thuyền, đám người Lý Tuấn Vũ lấy hết hoa quả, đồ ăn thức uống ra.
Mặc dù ở dưới đã ăn không ít, nhưng trên du thuyền cũng cần mấy thứ này để điều tiết không khí.
“Cậu thân với Vương Trạch Nhất lắm hả?” Trên du thuyền, Lâm Dật tiện miệng hỏi Lý Tuấn Vũ ở kế bên.
“Cũng không phải thân lắm, có đi chơi cùng nhau mấy lần.” Lý Tuấn Vũ nói: “Bố của cậu ta là phó cục giám sát dược, trong tay có tí quyền lực, nhưng hình như sắp lùi về rồi.:
“Phó cục giám sát dược?” Lâm Dật thầm nói một câu, mấy ngày trước lúc đàm phán, đại biểu đàm phán của Trung Hải hình như là chức vị này.”
“Không lẽ bố của cậu ta tên Vương Duyên Hưng.”
“Hả? Sao anh Lâm lại biết?”
“Lúc trước có nghe người ta nói qua, tiện nên hỏi thôi.” Lâm Dật vỗ vỗ bả vai của Lý Tuấn Vũ: “Được rồi, không có gì đâu, đi chơi đi.”
“Anh Lâm, chuyện lúc ban ngày là do em không đúng, anh tuyệt đối đừng để bụng nhé.” Trước khi rời đi, Lý Tuấn Vũ còn không quên giải thích với Lâm Dật.
“Chỉ là vài chuyện vụn vặt thôi.”
Lý Tuấn Vũ cười hì hì, về lại du thuyền, chui vào đám nữ y tá, kể vài câu chuyện cười chọc cho bọn họ vui.
Lúc này, Cao Tông Nguyên đi tới trước mặt Lâm Dật, cười nói:
“Anh Lâm, nếu để anh Tần biết được, hai chúng ta mang theo nhiều y tá đi vui vẻ như vậy, có khi anh ấy phải hỏi thăm đến 18 đời tổ tông nhà chúng ta mất, cho nên phải giấu diếm chút.”
“Nhưng tôi thấy, chuyện này sớm muộn cũng biết thôi.”
“Vậy phải làm sao?”
“Còn làm sao được nữa, bây giờ gửi video nói cho cậu ấy, mặc dù cậu ấy không đến, chúng ta cũng phải cho cậu ấy cảm nhận một chút không khí vui vẻ ở đây.”
Lâm Dật lôi điện thoại ra, gọi video wechat cho Tần Hán.
“Lão Lâm, tìm tôi có chuyện gì không.” Tần Hán ngồi trong xe, đang hút thuốc, trang bức nói.
“Nhìn biểu tình này của anh, hình như đi chơi vui lắm.”
“Gần đây mới quen được mấy em gái, buổi tối hẹn tôi đi bar, tôi biết cậu rất thèm nhưng hết cách rồi, các em không nhiều, tôi chỉ có thể hưởng một mình.” Tần Hán giả vờ thở dài nói: “Không phải anh đây keo kiệt, thật sự là các em quá nóng bỏng rồi, không cách nào chia sẻ cho cậu.”
“Không phải chỉ là mấy em gái thôi sao, tôi không quan tâm.”
Lâm Dật quay điện thoại vào phía du thuyền: “Chỗ chúng tôi cũng có, hơn nữa số lượng không ít.”
“Đm, sau toàn mặc đồ tắm vậy, mấy người đang ở đâu.”
Lâm Dật cầm điện thoại quay bốn phía xung quanh du thuyền một vòng.
“Tôi với lão Cao rảnh rỗi nên gọi vài em gái tới, ra biển mở một buổi party áo tắm, hơn nữa mấy em gái này còn toàn là y tá trong bệnh viện hết, còn mang cả đồng phục tới cơ.”
“Đm, hai con rùa nhà các cậu, ra biển mở party áo tắm mà lại không gọi tôi!”
“Như nhau thôi, không phải huynh đệ đây keo kiệt, thật sự mấy em gái này nóng bỏng quá mà.”
Nói xong Lâm Dật tắt điện thoại, Cao Tông Nguyên cười nói:
“Anh Lâm, cái kiểu trang bức xong bỏ chạy như này kích thích thật đó.”
“Quan trọng chính là loại cảm giác này.”
“Anh Lâm, hình như trên thuyền có thiết bị lặn, hay là xuống dưới chơi chút đi.” Cao Tông Nguyên nháy mắt nói “Đây là cơ hội tuyệt hảo để thúc đẩy tình cảm đó.”
“Thúc hay không thúc đẩy tình cảm cũng chẳng sao hết, tôi vốn là người thích lặn.”
“Nếu đã như vậy, anh đưa em lặn cùng đi.”
“Cút đi.”
Nhìn quanh bốn phía, Lâm Dật phát hiện Lý Sở Hàm đang đứng ở bên cạnh rào chắn.
Gió biển thổi loạn mái tóc dài mềm mại của cô, ánh mắt nhìn thẳng về sóng biển cuồn cuộn, miệng khẽ cong cong ý cười, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
“Chủ nhiệm Lý, có muốn xuống dưới chơi chút không?”
“Xuống dưới chơi?”
“Trên thuyền có chuẩn bị thiết bị lặn đó.”
“Nhưng tôi chỉ biết bơi thôi, không biết lặn.”
“Không sao, tôi đưa cô đi.”
“Như vậy không hay lắm đâu, đem theo một người anh sẽ mệt, tôi cứ ở đây ngắm biển là được rồi.”
“Trời ơi chị dâu à, trên thuyền đều là người nhà mình cả, có gì mà ngại chứ, em đã chuẩn bị đồ cho hai người hết rồi, mấy cái thứ đội đầu này không hề khó mặc, mấy phút là xong ngay.”
Lâm Dật âm thầm dơ ngón cái.
Thần phù trợ.
Không thể lay chuyển được sự nhiệt tình của Cao Nguyên Tông, Lý Sở Hàm mang theo thiết bị lặn bên mình, sau khi chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, vô cùng căng thẳng nhìn Lâm Dật.
“Tôi thật sự không biết lặng.”
“Đã nói tôi đưa cô đi rồi mà, sợ gì chứ.”
Lâm Dật ôm lấy eo Lý Sở Hàm, hai người cùng nhảy vào trong nước.
A...
Vừa vào trong nước, Lý Sở Hàm đã bị dọa hét ầm lên.
Ngay lúc này, Lâm Dật phát hiện ra Lý Sở Hàm hình như cũng nữ tính hơn một chút.
Gặp phải thứ xa lạ không quen, cũng sẽ sợ hãi.
Lý Sở Hàm căng thẳng ôm lấy Lâm Dật, hai người chặt chẽ sát lại gần nhau.
Hành động như vậy khiến cho Lý Sở Hàm cảm thấy an tâm hơn, dần dần cũng lớn gan hơn, cũng không bám chặt quá như vậy nữa.
Dòng nước biện hơi lạnh chảy xuôi qua làn da, cả đàn cả lũ cá biển đủ loại màu sắc, tạo nên một thế giới biển kỳ ảo.
Thế giới dưới biển mà Lý Sở Hàm chưa từng biết, vừa xa lạ cũng vừa mới mẻ, sau khi thích ứng với hoàn cảnh mới, bắt đầu nhìn bốn phía xung quanh, thưởng thức vẻ đẹp khác với thường ngày này.
Chỉ một tay bám lấy Lâm Dật, Lý sở Hàm chỉ chỉ vào đám san hô mới lạ phía dưới.
Dụng ý không cần nói cũng biết, cô muốn Lâm Dật đưa cô xuống dưới xem.
Lâm Dật cũng không do dự, mang theo Lý Sở Hàm tiếp tục lặn xuống, chuẩn bị đưa cô đi xem những san hô có hình dạng khác nhau.
Mà trong suốt cả quá trình, Lâm Dật từ trong mắt Lý Sở Hàm có thể thấy được không còn thần thái lạnh lùng như bình thường nữa, càng thêm vui vẻ phấn khích giống như một cô bé.
Lâm Dật phát hiện, Lý Sở Hàm không phải trời sinh đã có tính cách như vậy.
Chỉ là trong lòng cô vẫn còn một cánh cửa đang gắt gao đống lại, chưa từng mở ra.
Nửa tiếng sau, thiết bị lặn phát ra nhắc nhở, dưỡng khí chỉ còn đủ dùng 10 phút, nhắc nhở hai người nên quay trở về.
Vốn dĩ Lâm Dật còn muốn đưa Lý Sở Hàm chơi thêm mấy phút nữa, vì khoảng cách này với mặt biển không xa, một phút là có thể lên tới nơi.
Nhưng Lý Sở Hàm không chịu, dù sao cũng là ở dưới nước, vẫn nên cẩn thận chút thì tốt hơn.
Nhưng ngay lúc Lâm Dật đưa Lý Sở Hàm nổi lên, bỗng nhiên cảm nhận được sự căng thẳng ở cánh tay, phát hiện ra Lý Sở Hàm sắc mặt căng thẳng nhìn mình, giống như gặp phải chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.
Lâm Dật dùng ánh mắt hỏi, Lý Sở Hàm căng thẳng chỉ vào áo tắm của mình.
Lâm Dật phát hiện, áo tắm của Lý Sở Hàm thế mà lại mở ra rồi!
------
Dịch: MBMH Translate