Lúc này Lâm Dật nhớ lại.
Buổi trưa lúc mua áo tắm, Lý Sở Hàm không chọn lựa gì, tùy tiện lấy một cái có dây cài rồi rời đi.
Hai người lặn ở dưới nước lâu như vậy, rất có thể là do tác động của nước biển đã cởi bung dây cài của áo tắm ra rồi.
Lý Sở Hàm biểu cảm căng thẳng, dùng tay giữ lấy áo tắm của mình, mà trong cả quá trình như vậy không thể tránh được việc tay chân luống cuống.
Nhưng vô cùng may mắn là, áo tắm không bị nước cuốn đi, nếu không thì thật là để lộ cảnh xuân mất.
Lâm Dật ý bảo Lý Sở Hàm bình tình, sau đó chầm chậm một mình lặn xuống, một tay ôm lấy eo của cô, giúp cô cài lại dây áo tắm.
Lý Sở Hàm căng thẳng đến phát run, ôm eo gì đó cũng thôi đi, nhưng tư thế này đã bắt đầu khiến cho đại não của cô choáng váng, mặt đỏ như lửa đốt.
Rất nhanh, Lâm Dật đã cài được dây áo ngực, tâm trạng lo lắng của Lý Sở Hàm cũng khôi phục lại như thường.
Khoảng 5 phút sau, hai người đã trở về mặt nước.
“Anh Lâm, trên thuyền còn có mấy thiết bị lặn nữa, có cần tiếp tục không?” Cao Tông Nguyên đứng ở trên boong tàu cười ha ha nói.
“Không, không cần đâu.” Lý Sở Hàm nói bằng giọng rất nhỏ, chỉ mình Lâm Dật mới có thể nghe thấy.
“Không chơi nữa, lên đó ngồi thôi.”
Hai người lên thuyền, vừa nghĩ đến chuyện lúc nãy, lòng Lý Sở Hàm vẫn còn sợ hãi, đến cả mặt cũng đỏ lên.
Đây là lần đầu bản thân tiếp xúc thân mật với người khác giới đến như vậy.
Người theo chủ nghĩa không kết hôn như cô, trước nay chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
“Chủ nhiệm Lý, sao mặt của chị đỏ lên vậy?” Kiều Hân vừa ăn khoai tây chiên vừa hỏi.
“Cô ấy lần đầu lặn, hơi căng thẳng cho nên đỏ mặt đó.” Lâm Dật giải thích dùm.
“Hóa ra là như vậy.” Kiều Hân cũng không nghĩ nhiều, sau đó kéo Lý Sở Hàm vào trong du thuyền, cùng những người khác chơi ma sói.
Đến buổi tối khoảng 8 giờ, trời đã hoàn toàn đen kịt.
“Bọn họ có người buổi tối phải về trực ban, bây giờ quay về thôi.” Lâm Dật nói với Cao Tông Nguyên.
“Tôi thấy thời gian cũng tầm tầm rồi, hôm nay dừng ở đây thôi, lần sau có thời gian lại hẹn tiếp.”
“Được.”
Tuy rằng buổi tối còn phải trực ban, nhưng mấy cô y tá đối với chuyến đi chơi lần này vô cùng vừa lòng, xem như một chuyến đi không tệ.
Khi du thuyền về đến bến cảng, hai nhóm người cũng tách nhau ra.
“Đêm nay có sắp xếp gì không?” Lâm Dật thuận miệng hỏi.
Cao Tông Nguyên lấy điện thoại ra: “Haha, anh Tần đã khủng bố điện thoại đến cháy máy rồi, để xong việc em đi tìm anh ấy, có khi đến lúc gặp mặt em bị anh ấy chém chết luôn cũng nên.”
“Đi đi, lễ thanh minh tôi sẽ thắp hương cho cậu, haha...”
Hai người trêu chọc nhau vài câu, hai tốp người cũng cứ thế phân biệt rời đi.
Sau đó, Lâm Dật đưa mấy người Lý Sở Hàm trở về địa điểm trước khi tập hợp.
Bởi vì phải trông chừng đồ, Vương Trạch Nhất vẫn luôn thủ ở chỗ này, không có một mình bỏ về trước.
“Chủ nhiệm Lý, mọi người về rồi.”
Nhìn thấy đám người Lý Sở Hàm quay về, Vương Trạch Nhất nghênh đón, chủ động chào hỏi.
“Chủ nhiệm Vương, anh không biết chứ, anh Lâm gọi đến một cái du thuyền cực kỳ xa hoa, chúng tôi coi như được trải nghiệm vai nữ phụ của phim thần tượng một lần rồi đó.”
Vương Trạch Nhất sắc mặt trầm xuống, tôi vốn không hề muốn nghe mấy lời này biết chưa hả!
“Hơn nữa anh Lâm và chủ nhiệm Lý còn đi lặn nước, hai người ôm eo nhau nhảy xuống, tôi ghen tị muốn chết luôn, cũng muốn để anh Lâm ôm như vậy một chút.” Kiều Hân nói.
Lâm Dật không nhịn được bật cười, em đang muốn chọc Vương Trạch Nhất tức chết hả?
“Chuyện đó, đi lặn đúng thật là rất vui, hơn nữa tôi cũng rất giỏi, nếu như chủ nhiệm Lý muốn chơi, lần sau tôi đưa cô đi.” Vương Trạch Nhất nói không hề ngượng ngùng.
“Tôi xin nhận lòng tốt của chủ nhiệm Vương, lần sau nếu như muốn chơi, tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm Lâm.”
“Hả??”
Lâm Dật ngơ người, bởi vì anh không nghĩ đến, Lý Sở Hàm lại nói như vậy.
Đây có phải là đại biểu cho cái gì không?
“Ờm...”
Không khí có chút lạnh, Vương Trạch Nhất đã không biết phải nói gì nữa.
“Ớ? Tình huống gì thế này?” Kiều Hân kinh ngạc nói.
“Sao nào, kinh ngạc thế làm gì chứ.” Lâm Dật hỏi.
“Anh Lâm, em còn định hỏi anh làm sao đó.”
“Anh không làm sao cả, mọi thứ đều rất bình thường còn gì.”
“Anh thì đúng là bình thường, nhưng chủ nhiệm Lý không được bình thường cho lắm.”
“Chị?” Lý Sở hàm bất ngờ nói:
“Chị làm sao mà bất bình thường cơ.”
“Chủ nhiệm Lý, dây áo tắm của chị là em buộc cho, em vẫn còn nhớ lúc đó em buộc cho chị nơ hình con bướm, nhưng bây giờ một bên là nơ con bướm, bên còn lại thắt cổ chó, thế này là như nào chứ? Chẳng nhẽ trong quá trình bơi có cởi ra sao?”
“Thật hay đùa vậy?”
Mấy cô ý tá như ong vỡ tổ chạy lại sau lưng Lý Sở Hàm vây xem, phát hiện ra đúng như lời Kiều Hân nói.
Một bên được thắt hình cánh bướm tinh tế đẹp đẽ, bên còn lại bị thắt cổ chó, với tính cách của chủ nhiệm Lý, chắc hẳn sẽ không buộc dây áo tắm thành ra như này đâu.
“Không đúng, em còn nhớ trước khi cùng anh Lâm lặn xuống, hai bên áo tắm của chủ nhiệm Lý đều thắt thành hình cánh bướm, mà sau khi hai người bọn họ lặn trở về vẫn luôn chơi ma sói cùng chúng ta trên du thuyền, vốn dĩ không có chạm vào dây áo tắm, như này là như nào chứ?”
Kiều Hân vòng một tay trước ngực, tay còn lại vuốt vuốt cằm.
“Dây buộc áo tắm bị thay đổi là do chủ nhiệm Lý tự mình cởi, hay là có người khác cởi thay?”
“Mà trong suốt quá trình này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện kì quái gì? Tất cả manh mối đều trở nên không minh bạch, nhưng người nhìn ra chân tướng lại là một mỹ nữ có vẻ đơn thuần ngốc nghếch, trên thực tế quả là...”
Bộp!
Lâm Dật cốc đầu Kiều Hân.
“Em đừng có chơi trò trinh thám ở đây nữa.”
“Anh Lâm, anh nhẹ tay thôi nhẹ tay thôi, đau quá.”
“Tôi biết có chuyện gì rồi.” Viên Tư Kỳ nói:
“Chắc chắn là lúc lặn chủ nhiệm Lâm và chủ nhiệm Lý đã cởi dây áo tắm ra.”
“Tư thế cơ thể này đúng thật là kích thích nha!” Kiều Hân nói.
“Ở trong phòng ban, chủ nhiệm Lâm và chủ nhiệm Lý là những người có kĩ thuật tinh vi, không ngờ trong chuyện này cũng đỉnh cao như vậy, đúng là gừng càng già càng cay, lần này đúng là tiếp thu được thêm kiến thức rồi.”
“Đúng đó đúng đó, bất tri bất giác lại tiếp thu được thêm kiến thức kì quái rồi.”
“Được rồi, mấy đứa đừng có nói bậy nữa, không phải như mấy đứa nghĩ đâu.” Lý Sở Hàm giải thích:
“Là bởi vì ở dưới nước, dưỡng khí không đủ cho nên chị mới cài loạn lên như vậy, mấy đứa ai mà dám nói bậy nữa thì tháng này chấm công chị cho chúng mày thành D hết.”
“Vâng vâng vâng, bọn em không nói nữa.”
Kiều Hân và mấy y tá đều không nói nữa, cũng lộ ra vẻ mặt chúng em biết hết.
“Được rồi, buổi tối không có ca thì lái xe về nhà, có ca đêm thì ngồi xe chị đến bệnh viện.”
“Đúng đúng đúng, đêm này là ca đêm của tôi và chủ nhiệm Lý, một người có thể ngồi xe của hai chúng tôi về.” Vương Trạch Nhất dã tâm vẫn chưa dứt nói.
“Chủ nhiệm Vương, anh thủ ở đây cả buổi chiều cũng mệt rồi, về nhà nghỉ ngơi đi, tôi bảo Lâm Dật trực ca đêm thay anh.” Lý Sở Hàm nói.
------
Dịch: MBMH Translate