“Hả?”
Vương Trạch Nhất biểu tình gấp gáp: “Chủ nhiệm Lý tôi không mệt, đêm nay có thể trực cùng cô được.”
“Không sao, ca đêm thôi mà, có gì không được đâu.” Lý Sở Hàm nói: “Đêm nay chấm công cũng coi như của anh.”
“Chủ nhiệm Lý, đây không phải chuyện có chấm công hay không, mà thật sự là tôi không mệt.” Vương Trạch Nhất đứng thẳng lưng nói:
“Lúc mọi người đi chơi, tôi ở đây ngủ một giấc dài, đều là vì để trực ca đêm đó, đừng nói là hai chúng ta cùng trực ca đêm, dù cho là mình tôi trực cũng được, chủ nhiệm Lý không cần phải lo.”
“Chủ nhiệm Lý, hay là thế này đi, ra ngoài chơi lâu như vậy có lẽ cô cũng mệt rồi, nếu như chủ nhiệm Vương đã có thể một mình ứng phó thì chị về nhà nghỉ ngơi đi.” Kiều Hân nói:
“Tôi thấy vậy cũng được đó, dù sao thì mấy ngày hôm nay trong khoa cũng không bận, chủ nhiệm Vương còn ngủ cả buổi chiều rồi, xử lý mấy bệnh nhân có lẽ cũng không vấn đề gì.”
Lý Sở Hàm hơi cau mày: “Chủ nhiệm Vương, một mình anh có thể xử lý được không?”
“Chuyện này...”
Vương Trạch Nhất trong lòng thầm muốn chết, đm mấy người dám chơi tôi!
“Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mình tôi có thể xử lý, nhưng chẳng sợ dốc lòng chỉ sợ chẳng may, một mình tôi cứ cảm thấy thiếu chút hứng thú.”
Đương nhiên, Vương Trạch Nhất không thể dễ dàng buông tha, vẫn nỗ lực tìm lý do giữ Lý Sở Hàm ở lại.
“Huống hồ tôi còn là người mới tới, cũng không rõ tình hình bệnh nhân lắm, cho nên...”
“Vậy cứ làm theo cách ban đầu đi, anh về nhà nghỉ ngơi, đêm nay tôi với Lâm Dật cùng nhau trực ban.”
“Những ai có ca đêm thì chúng ta lên xe của Lâm Dật, nhanh về nhận ca nữa, đừng để chị Mã đợi sốt ruột.” Viên Tư Kỳ nói.
“Được luôn.”
Ba cô y tá đáp lại một tiếng, sôi nổi hướng tới xe của Lâm Dật.
“Chủ nhiệm Lâm, chút nữa anh hẵng lên xe, đợi chúng tôi thay đồ đã.”
“Được. Đi thôi.”
Nhìn thấy có người dẫn đầu rời đi, Lý Sở Hàm cũng hô một tiếng: “Đi thôi, những người còn lại đi theo thôi.”
“Vâng.”
Những y tá còn lại có ca đêm lên xe của Lý Sở Hàm, bởi vì đều là phụ nữ cho nên không thay đồ cũng không sao.
Những người còn lại mở xe của mình ra, chở những người không cần trực đêm về nhà.
Nhưng trước khi rời đi, Kiều Hân đứng ở bên cạnh Lâm Dật, lặng lẽ nói:
“Anh Lâm, chúng em đã giúp anh xử lý Vương Trạch Nhất rồi, có thể cưa đổ được chủ nhiệm Lý hay không chỉ có thể xem năng lực của anh thôi.”
“Lần sau mấy đứa gây sức ép ít thôi, nếu như sau này còn làm như vậy nữa, sẽ có một ngày Vương Trạch Nhất giết chết mấy đứa đó.”
“Chủ yếu là người như anh ta không hề biết thân biết phận tẹo nào, khả năng của bản thân cũng không biết, vậy mà dám dành chủ nhiệm Lý với anh, đúng thật là.”
“Vậy thì cũng phải nhẹ nhàng chút.” Lâm Dật cười nói: “Nhỡ xuất huyết não rồi thì làm sao đây.”
“Yên tâm, em là fan lâu năm của Conan, có thể né tránh trách nhiệm mà không để lại dấu vết, tóm lại nhiệm vụ của anh là cua đổ chủ nhiệm Lý, còn những yêu ma quỷ quái khác, em thu phục hộ anh.”
“Nhận!” Lâm Dật nói:
“Ngày mai anh mua ít chuối nhập khẩu đút em ăn.”
“Không cần, em thích ăn hàng trong nước cơ, bởi vì hàng trong nước ngọt.”
“Được.”
Mấy phút sau, đám người lần lượt rời đi, chỉ còn thừa lại Vương Trạch Nhất một mình đứng nguyên vị trí.
“Sao, sao lại còn thừa lại mỗi mình tôi vậy?”
Lái xe về tới bệnh viện, những y tá trực ca đêm đi cùng nhau, để Lâm Dật và Lý Sở Hàm đơn độc đi một bên.
“Chủ nhiệm Lâm, anh không cảm thấy hôm nay thời tiết hơi lạnh hả?” Y tá đi phía xa hỏi.
“Lạnh?” Lâm Dật nói: “Tôi thấy mấy cô có chuyện gì đúng không?”
“Trực đêm rất vất vả đó, nếu như có thể uống một ly cafe Starbuck thì tốt.”
“Được rồi, đợi chút, lát nữa tôi đặt đồ ăn đêm cho mấy cô.”
“Hehe, chủ nhiệm Lâm, đường đêm trơn lắm, anh phải để ý chủ nhiệm Lý đó, nếu như ngã thì không hay đâu.”
“Đi đi đi, đi trực ban hết đi.” Lý Sở Hàm xấu hổ nói, ra vẻ chọc cười đuổi hết các y tá đi.
“Hai chúng ta cũng quay lại thôi, xem tình hình của bệnh nhân.”
“OK.” Lâm Dật gật đầu.
Hai người trở về phòng khoa, giao ca với Trịnh Tân Giang xong thì đi đến từng phòng bệnh, phát hiện bệnh nhân đều ổn mới trở về phòng khoa nghỉ ngơi.
Trong lúc đó, Lâm Dật còn đặt cafe và đồ ngọt để lát nữa ăn đêm.
“Lãnh đạo, đang yên đang lành sao anh lại gọi tôi về đây vậy?” Lâm Dật nói:
“Tôi hơi ghét cái tên Vương Trạch Nhất kia cho nên giữ anh lại luôn.”
“Vậy ca đêm sau này thì sao?” Lâm Dật nói: “Dựa theo trình tự thay phiên công việc của khoa chúng ta, hình như cô cũng phải trực đêm cùng Vương Trạch Nhất.”
“Đến lúc đó tính tiếp đi.” Lý Sở Hàm nói: “Mặc dù nhìn anh ta không vừa mắt lắm, nhưng vấn đề của tôi cũng không lớn.”
“Cô là chủ nhiệm của khoa mà, thay đổi trình tự trực đêm là được rồi, sau này hai chúng ta cùng nhau trực.”
“Anh có thể không?” Lý Sở Hàm hỏi.”
“Chuyện này có gì không thể chứ.”
“Ừm, vậy để tôi đổi lại, sau này hai chúng ta cùng nhau trực ca đêm.”
“Cứ quyết vậy đi.”
Không lâu sau, cà phê và đồ ngọt mà Lâm Dật đặt đã tới nơi.
“Chủ nhiệm Lâm, chúng tôi tới lấy đồ ăn đêm đây.” Mấy cô y tá nói.
“Đợi chút, ăn đêm thì có thể ăn, nhưng mấy cô biết đêm nay phải làm thế nào không?”
“Ờm... biết chứ, kiểm tra phòng bệnh mà chúng tôi phụ trách, chỉ cần bệnh nhân không chết thì cứ kéo dài đến sáng mai xử lý, tránh làm phiền thời gian nghỉ ngơi của mọi người.”
“Mấy người không thích ngủ, đêm đến thích lượn lờ ở hành lang, lát nữa tôi cho liều thuốc an thần.”
“Chỗ chúng tôi có bịt tai, ca đêm sẽ phát cho mỗi người một cái, đảm bảo đêm đến như người điếc vậy, bất kể âm thanh của anh với Lý chủ nhiệm lớn cỡ nào chúng tôi cũng không nghe thấy.”
“Không tồi, chẳng trách mấy cô có thể làm y tá ở bệnh viện Hoa Sơn. Xem ra đều là những người ưu tú!” Lâm Dật nói.
“Được nhiên rồi, mặc dù trình độ nghiệp vụ của chúng tôi không tốt cho lắm, nhưng bản lĩnh nhìn mặt đoán ý hơi bị tốt đó nha.”
“Lại đây lại đây, mau đến lấy đồ ăn đêm với cà phê.”
Sau khi lấy đồ xong, mấy cô y tá cũng không ở lại phòng khoa lâu, đều rời đi.
“Vừa nãy anh nói gì vậy.” Lý Sở Hàm nói: “Đêm đến phải trông nom chút, không thể... đây là cái gì?”
Lý Sở Hàm mới nói được một nửa đột nhiên im bặt, bởi vì cô nhìn thấy thứ đồ Lâm Dật đưa cho mình và đồ đưa cho những người khác không giống nhau.”
“Không phải cô thích ăn bánh quế hoa hả, đặt cho cô đó.”
“Cảm, cảm ơn.”
Lý Sở Hàm ngượng ngùng tiếp nhận, không hiểu sao nhịp tim cũng đập nhanh hơn.
“Đều là người của mình, khách khí làm gì.”
Nhận lấy bánh quế hoa Lâm Dật mua cho mình, Lý Sở Hàm có chút khó xử, không biết làm sao.
“Anh, nếu như anh mệt quá thì ngủ đi, một mình tôi trông coi cũng được.”
“Mới mấy giờ mà đã ngủ chứ.” Lâm Dật phất phất tay, “Cô ở lại đây đi, tôi đi tìm mấy y tá khác làm chuyện xấu.”
“Lâm Dật...”
Ngay lúc Lâm Dật chuẩn bị đẩy cửa rời đi, Lý Sở Hàm từ phía sau gọi anh lại.
“Sao đó? Còn chuyện gì sao?”
“Lúc lặn, anh, anh không nhìn thấy gì đó chứ.”
------
Dịch: MBMH Translate