"Ách..."
Lâm Dật không ngờ Lý Sở Hàm lại hỏi chuyện này.
Qua lâu như vậy rồi, lẽ nào còn để ý?
"Dưới nước tối lắm, dù tôi muốn nhìn thì cũng chẳng thấy gì đâu."
"À, vậy không sao, anh cứ đi chơi đi."
"Tôi đi đây."
Lâm Dật đi rồi, Lý Sở Hàm cũng tìm thấy một quyển sách, là luận văn y học lúc trước còn giữ lại, định đọc để giết thời gian.
Mới đọc được một đoạn, cả người cô nhưng cứng đờ trên ghế.
Tuy dưới nước hơi tối, nhưng trên tàu lặn vẫn có đèn mà!
Nghĩ vậy, Lý Sở Hàm lại bắt đầu khẩn trương, nhưng cũng ngượng ngùng chẳng dám hỏi lại.
Cô khẽ mím môi, lặng lẽ cầm một mẩu bánh quế được đặt bên cạnh, vừa xem luận văn trên máy tính vừa nghĩ đâu đâu.
Trời vừa rạng sáng, lúc Lý Sở Hàm về phòng, phát hiện Lâm Dật nằm trên giường ngáy o..o... rồi.
Lý Sở Hàm lấy mền lông từ trong tủ ra, đắp lên người anh, rồi mới nhẹ nhàng nằm xuống.
Sáng ngày hôm sau, lúc Vương Trạch Nhất đến làm việc, tình cờ thấy hai người đang bước ra khỏi phòng nghỉ, bầu không khí có chút gì đó vừa lúng túng lại vừa kỳ hoặc.
"YAA.A.A.., anh Lâm, chủ nhiệm Lý, mới dậy à." Kiều Hân nói.
"Hôm qua chơi hơi khuya, cũng may không bị ai làm phiền nên tôi ngủ luôn đến giờ."
"He he, anh cùng chủ nhiệm Lý chơi vui là OK rồi."
"Được rồi, làm việc tiếp đi, tôi về trước."
"Ừ ừ."
Lâm Dật cùng Lý Sở Hàm, thay quần áo rồi rời khỏi bệnh viện.
"Cô đi ăn sáng không?" Lúc xuống thang máy, Lâm Dật thuận miệng hỏi.
"Cậu muốn ăn gì?"
"Kiều Hân nói bánh bao bên tiệm Lý Tứ ăn rất ngon, tôi định qua đó thử."
"Vậy cùng đi đi."
"Tới liền."
Reng reng reng ——
Hai người vừa xuống thang máy, điện thoại của Lâm Dật liền reo lên, là Triệu Kỳ gọi tới.
"Hiệu trưởng Triệu tìm tôi có việc gì à?"
Lâm Dật ngẫm nghĩ một chút, mình rời trường đã được một khoảng thời gian dài, mà hình như cũng lâu lắm chưa từng gọi cho Triệu Kỳ.
Lần này gọi, chắc là có việc.
"Cũng không có gì lớn lao lắm đâu, chỉ là muốn hỏi thầy Lâm dạo này có rãnh không, tranh thủ ghé trường một chút? Tôi có chuẩn bị ít trà ngon, cậu cứ mang về dùng thử."
Người khôn ngoan như Triệu Kỳ, dù có việc cũng sẽ không nói thẳng, ông làm hành chính nhiều năm như vậy, đã sớm tu luyện thành tinh mất rồi.
"Vậy được thôi, thầy rãnh lúc nào, tôi sẽ qua lúc đó."
Lâm Dật đoán được, Triệu Kỳ nhất định là có việc, cũng không thể làm mất mặt người ta.
"Vậy chiều mai đi, lúc đó cậu rãnh không?"
"OK, trưa mai tôi ăn cơm xong sẽ sang chổ thầy."
"Cậu không cần đi ăn một mình đâu, cứ qua đây để tôi sắp xếp cho, thuận tiện ngồi ôn chuyện luôn."
"Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy, chiều mai tôi qua đó gặp thầy."
"Quyết định vậy đi, chiều mai gặp."
Trò chuyện vài câu, Lâm Dật cúp điện thoại, Lý Sở Hàm đứng cạnh bèn khẽ hỏi, "Chiều mai cậu bận à?"
Lâm Dật gật đầu, "Có người hẹn tôi đi uống trà chiều, mà bên bệnh viện chắc cũng không có việc gì đâu nhỉ."
"Không có việc gì đâu, ngày mốt mới có ca giải phẫu, nếu cậu có việc thì cứ làm đi, chổ này để tôi lo là được."
"OK."
Hai người sóng vai bước ra ngoài, mới vừa đi đến cửa, liền nghe có người đang kêu ầm lên:
"Đại a đầu, đại a đầu."
Lâm Dật định phớt lờ, nhưng lại phát hiện Lý Sở Hàm thoáng giật mình.
Anh quay sang, liền thấy ba người ăn mặc xuề xòa đang chạy qua chổ mình.
Trong đó có hai người lớn tuổi, một người khác còn khá trẻ, tuổi chừng ba mươi, ngoài việc mang đến một cảm giác xa lạ, còn có giọng nói đậm chất địa phương, xem ra chắc là người vùng ngoài.
"Chú Ngụy, sao mọi người lại đến đây."
Lâm Dật thấy Lý Sở Hàm chào ba người kia, liền hiểu ra.
Có lẽ đó là bà con của cô ấy.
"Còn có gì ngoài chuyện khám bệnh chứ, định tới đây tìm con, ai dè vừa đến cửa là gặp rồi." Người đàn ông trung niên đĩnh đạc nói.
Người đàn ông trung niên đó tên là Ngụy Nhị Trụ, đứng bên cạnh là vợ ông, Lữ Vinh Hoa, cùng đứa con Ngụy Đại Cường.
"Đại a đầu, nghe nói con ở bệnh viện này ăn nên làm ra lắm à, chắc cũng nhờ cậy được chứ." Lữ Vinh Hoa nói.
Lý Sở Hàm vuốt tóc, "Mấy chủ nhiệm khoa của bệnh viện này con cũng có quen biết, mọi người muốn khám bệnh gì, để con giới thiệu vài bác sĩ giỏi."
"Không cần không cần, tìm con là đủ rồi." Lữ Vinh Hoa nói ra.
"Chú Ngụy của con nói, mấy hôm nay tim của ông ấy khó chịu lắm, hơn nữa huyết áp cũng tăng, thím có nghe cha con nói, con là bên tim mạch, vậy gặp con là được rồi, à mà giờ con là chủ nhiệm hay phó chủ nhiệm vậy?"
"Chủ nhiệm ạ." Lý Sở Hàm đáp.
"Vậy thì tốt rồi." Ngụy Nhị Trụ vỗ đùi, "Lúc tới chúng ta còn lo lắm đó, sợ con chỉ là phó chủ nhiệm, giờ tốt rồi, con khám cho chú đi."
Lâm Dật chau mày, nói kiểu này là sao đây?
Phó chủ nhiệm bộ không có tư cách xem bệnh cho mấy người à?
Hơn nữa, dù họ có là bà con của Lý Sở Hàm, thì muốn khám cũng phải làm đúng quy trình, sao có thể coi như bệnh viện này do họ mở như vậy được?
"Hôm qua con trực đêm nên hôm nay nghĩ, con giới thiệu phó chủ nhiệm khoa này cho mọi người nhé, trình độ của ông ấy rất cao, không thua con đâu, hơn nữa cũng có kinh nghiệm, lát nữa con sẽ gọi cho ông ấy, mọi người cứ đến đó là được."
"Đừng mà, phó chủ nhiệm đâu có giỏi bằng chủ nhiệm chính chứ, thôi con cứ khám đi, mấy người khác không đáng tin đâu." Ngụy Nhị Trụ nói.
"Ông nói đúng rồi đó, vị bác sĩ mà chủ nhiệm định sắp xếp chính là chủ nhiệm Trịnh đó." Lâm Dật nói.
"Chủ nhiệm chính? Mới nãy đại a đầu đâu có nói vậy, con bé bảo nó mới là chủ nhiệm chính mà? Bộ một phòng trong khoa có tới hai chủ nhiệm chính à?"
"Đúng vậy, sếp của tôi là chủ nhiệm chính, nhưng trong phòng của bọn tôi còn có một chủ nhiệm Trịnh, để cho ông ấy khám cho mấy người là được mà."
(* Ở đây chơi chữ giữa chủ nhiệm chính và chủ nhiệm Trịnh vì ‘chính’ hay ‘Trịnh’ trong tiếng Trung đều đọc là zhēng)
"A?" Người nhà họ Ngụy bị Lâm Dật xoay đến mức bối rối, bọn họ tuy chưa từng đi học, nhưng cũng biết nguyên tắc mỗi một nơi, chỉ có một lãnh đạo.
Nếu hai lãnh đạo cùng quản lý, vậy không phải lộn xộn hết sao?
"Lâm Dật thôi được rồi."
Lý Sở Hàm hiểu ý Lâm Dật, nhưng cứ nói qua nói lại thế này cũng không hay lắm.
"Người anh ta nói là chủ nhiệm Trịnh, là họ Trịnh, không phải là chức vị chính."
"Hóa ra là vậy." Ngụy Nhị Trụ nói: "Đại a đầu, lính của con sao cứ nói linh tinh thế, làm chú chóng cả mặt, con về nhớ dạy dỗ lại đó, lãnh đạo đang nói chuyện, đâu đến lượt lính quèn xen vào chứ."
Lý Sở Hàm nhìn Lâm Dật với ý xin lỗi, mong anh đừng so đo
Đối với mấy chuyện xấu xa thế này, Lâm Dật tự nhiên chẳng để tâm.
Chẳng qua là cảm thấy mấy người này, đầu óc có chút đần độn, không biết thân biết phận.
"Chú Ngụy, mọi người không phải muốn khám bệnh sao, giờ đi ngay đi, lát nữa đông lắm." Lý Sở Hàm nói.
"Nãy nói rồi mà, bọn chú không muốn để phó chủ nhiệm khám." Ngụy Nhị Trụ nói
"Sao vậy, làm việc trong thành phố rồi, liền không nhận mấy người bà con nghèo khổ này à? Tìm con nhờ xem bệnh, cũng định từ chối luôn đúng không?"
------
Dịch: MBMH Translate