“Thật hay giả vậy?” Người phụ nữ trung niên mặc váy nói.
“Nhưng hôm nay chủ nhiệm Lý không khám bệnh, có thích hợp không?”
“Mấy người vào khẳng định không được, nhưng tôi nhìn con bé lớn lên, lời tôi nói sẽ có tác dụng.” Ngụy Nhị Trụ nói: “Cứ ở đây đợi đi, tôi giúp mấy người sắp xếp.”
“Ôi giời ơi, vậy thì thật sự cảm ơn anh rồi.”
“Khách khí cái gì, đều là chuyện nhỏ.”
Nghe cuộc nói chuyện của hai người họ, những người bệnh khác đang đứng trước của phòng khám lần lượt bước về phía Ngụy Nhị Trụ.
“Ông chú này, chúng tôi cũng muốn tìm chủ nhiệm Lý khám bệnh, nhưng hôm nay không lấy được số phiếu khám của cô ấy, ông có thể nghĩ cách, cũng để chủ nhiệm Lý khám bệnh giúp chúng tôi được không.”
Trông thấy đám người thành phố đang xếp hàng này, ai ai ăn mặc cũng tươi trẻ sáng sủa, sau cùng ánh mắt cầu cứu đều hướng về mình, lưng của Ngụy Nhị Trụ cũng đứng thẳng lên.
“Không vấn đề, chỉ cần tôi vào nói một tiếng thì có thể để mấy người đều được khám bệnh, nhưng mọi người phải xếp hàng, vào từng người một.”
“Chuyện đó không sao cả, nào nào nào, chúng ta lập tức xếp hàng, đợi ông chú này xem xong thì đến lượt chúng ta.”
Bởi vì một câu nói của bản thân, đám người thành phố này đều ngoan ngoãn xếp hàng, Ngụy Nhị Trụ vô cùng mãn nguyện.
Tuy rằng bản thân ông ta là người nông thôn, chẳng có mấy đồng tiền, nhưng bọn họ cũng đều phải ngoan ngoãn nghe lời.
Nghĩ vậy, người nhà họ Ngụy đứng thẳng lưng, bước vào trong phòng khám của Lý Sở Hàm.
Nhưng sắc mặt của Lý Sở Hàm còn khó coi hơn lúc nãy.
Chuyện xảy ra ở bên ngoài, vừa rồi cô ta đều nghe thấy hết.
Để bọn họ gây ra chuyện như vậy, tất cả rối loạn hết lên rồi!
Còn thật sự đúng như những gì Lâm Dật nói luôn.
Những người này cũng quá được đằng chân leo lên đằng đầu rồi.
Nhìn thấy Lý Sở Hàm, biểu cảm của Ngụy Nhị Trụ vẫn rất nghiêm nghị, giống như đã nắm được thóp của Lý Sở Hàm vậy.
“Đại nha đầu, phí phiếu khám của vị bác sĩ cháu giới thiệu cho bác cũng quá đắt rồi, thế mà dám lấy của bác 84 tệ, ở bệnh viện trong huyện, phí phiếu khám của viện trưởng cũng chỉ có 11 tệ.”
“Phiếu khám của cháu là 146 tệ, bác thấy khám bên nào thích hợp hơn?”
Ngụy Nhị Trụ không nói lên lời, biểu cảm có chút ngượng ngùng, nếu mà như thế thì phí khám 84 tệ vẫn thích hợp hơn.
“Được rồi bố bọn trẻ, trước hết khám bệnh đã, những chuyện khác để sau nói tiếp.” Lã Vinh Hoa nói.
“Đúng đúng đúng, khám bệnh trước.” Ngụy Nhị Trụ ngồi xuống ghế, đưa cánh tay của mình ra.
“Đại nha đầu, hãy khám cho bác đi.”
“Chỗ của cháu là tây y, không phải là đông y, không cần phải bắt mạch.” Lý Sở Hàm nói.
“Trước hết kể về bệnh tình của bác đi, chỗ nào không khỏe, có phản ứng gì?”
“Bác cảm thấy chỗ tim không được khỏe, có lúc đến cả tay và cổ cùng đau nhức, vô cùng khó chịu.”
Lý Sở Hàm cầm thẻ ý tế lên, vừa đánh lên máy tính, vừa nói:
“Triệu chứng này có chút giống đau thắt lồng ngực cấp tính, trước hết lên tầng 4 chụp x-quang tim phổi và đo điện tâm đồ, cháu xem tình trạng cụ thể thế nào, sau đó mới sắp xếp phương án điều trị tiếp theo.”
Nói xong, Lý Sở Hàm đưa lại thẻ y tế, chuẩn bị kêu bọn họ đi làm kiểm tra.
“Đại nha đầu, bác cầm thứ này, trực tiếp khám bệnh được không?”
“Được, đi đi, bây giờ người không đông, rất nhanh thì sẽ có kết quả.”
“Có cần phải nhắc tên cháu ra không?”
Lý Sở Hàm cau mày, cuối cùng vẫn viết một mẩu giấy: “Bác cầm cái này qua đó, bọn họ sẽ kiểm tra cẩn thận cho bác.”
Bởi vì trên thẻ y tế ghi tên của Trịnh Tân Giang, vì vậy Lý Sở Hàm mới có hành động như này.
“Được được được, bây giờ bác qua đó ngay.”
Ba người bọn họ vừa đẩy cửa ra ngoài, lập tức nghe tiếng Ngụy Nhị Trụ nói: “Mọi người đợi chút, bệnh của tôi lập tức khám xong rồi, sau khi tôi khám xong thì để mọi người vào.”
“Vâng vâng vâng, không gấp đâu.” Người xếp hàng vô cùng cảm kích nói.
Mấy phút sau, người nhà họ Ngụy lại vội vàng chạy trở về.
“Đại nha đầu, chuyện này là thế nào, bọn ta đi làm điện tâm đồ, tại sao vị bác sĩ đó còn đòi bác đưa ra biên lai vậy?” Ngụy Nhị Trụ thản nhiên nói: “Vả lại bác hỏi qua rồi, làm điện tâm đồ và chụp x-quang tim phổi, toàn bộ phải cần 500 tệ, thế này quá đắt rồi.”
“Tuy rằng cháu là chủ nhiệm của bệnh viện này, nhưng bệnh viện này không phải của nhà cháu, cháu phải làm việc theo quy định của bệnh viện, mất tiền là điều bắt buộc.” Lý Sở Hàm nói tiếp:
“Vừa rồi cháu viết cho bác mẩu giấy đó là đã vượt quá giới hạn của cháu rồi, những việc khác cháu thật sự không xử lý được.”
“Vậy ý của cháu là bác đến tìm cháu khám bệnh, còn phải mất tiền chứ gì?” Ngụy Nhị Trụ lớn tiếng nói lý lẽ.
“Không thế thì sao nữa? Bác đi đâu khám bệnh mà không mất tiền?”
“Vậy thì bác không chụp x-quang nữa, cháu bắt mạch cho bác đi.”
Ngụy Nhị Trụ lại giơ cánh tay ra: “Bác sĩ của bệnh viện đông y, người ta chỉ bắt mạch thì có thể biết bác bị bệnh gì, cũng không giống các cháu rắc rối như này.”
“Cháu đã nói rồi, chỗ cháu là tây y, không phải đông y, bác muốn bắt mạch khám bệnh thì đến nhầm chỗ rồi.”
“Cháu không phải là chủ nhiệm khoa sao, chẳng nhẽ không có máy móc thì không khám nổi bệnh? Vậy thì công việc bác sĩ của các cháu cũng quá không có chất lượng kỹ thuật rồi, nếu như người khác có thể xem hiểu phim chụp x-quang, không phải cũng có thể làm bác sĩ rồi sao.”
Lý Sở Hàm hít sâu một hơi, miễn cưỡng kìm nén cảm xúc thiếu kiên nhẫn vào trong lòng.
Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Dật mở miệng nói.
“Bác nói như vậy cũng có lý, loại bệnh đau thắt ngực này, cũng không tính là bệnh nặng gì, kết quả xấu nhất chỉ là chết mà thôi, chẳng có gì to tát cả, bác trở về tự mình điều trị là được, như vậy còn tiết kiệm được tiền.”
“Một tên lính quèn như cậu, ở đây có chỗ cho cậu nói sao.”
Ngụy Nhị Trụ mất kiên nhẫn phẩy phẩy tay: “Bác không chụp hình nữa, cháu lấy trong bệnh viện cho bác ít thuốc, bác về nhà uống là được rồi.”
“Con lấy cho bác ít thuốc?”
“Bệnh viện không phải là có tiệm thuốc riêng sao, cháu là bác sĩ ở đây, thuốc uống chắc được lấy miễn phí, cháu cứ lấy cho bác ít là được, chuyện này không làm khó cháu chứ.”
“Thuốc của bệnh viện đều là bán cho bên ngoài, không thể tùy tiện lấy được.”
“Đến thuốc cũng không thể tùy ý lấy?” Ngụy Nhị Trụ rõ ràng không tin: “Cháu lừa bác chắc, thằng nhóc Lưu Nhị ở trên thị trấn, nó làm việc ở nhà máy thuốc lá trong thành phố, người ta còn có quy định có thể tùy ý hút thuốc lá.”
“Còn cả thằng con trai của lão béo Tôn Đại, nó làm việc trong nhà máy rượu ở huyện cũng được uống rượu trắng tự do.”
“Cháu là bác sĩ, lấy thuốc của bệnh viện, đó không phải là điều đương nhiên sao.”
Lý Sở Hàm đã bị lời ngôn luận kỳ quái này làm cho sụp đổ rồi.
Những người này sao mà không có một chút nhận thức bình thường cơ chứ?
Nhưng vào lúc này, Lâm Dật cứu khổ cứu nạn lại một lần nữa ra mặt.
“Bác không phải vừa nói đó sao, thuốc lá trong nhà máy thuốc lá có thể tùy ý hút, rượu trong nhà máy rượu có thể tùy ý uống, thuốc của bệnh viện chúng cháu, cũng là có thể tùy ý uống.”
“Cháu xem đi, tiểu binh dưới tay của cháu nói sự thật rồi, vừa rồi là cháu muốn lừa bác, không muốn lấy cho bác có phải không.”
“Trước tiên bác đừng vội, lãnh đạo của cháu không có lừa bác, thuốc của bệnh viện chúng cháu có thể tùy ý uống, nhưng không thể lấy nó ra ngoài, có cần cháu lấy giúp cho bác chút thuốc chết không đau, bây giờ uống luôn không?”
------
Dịch: MBMH Translate