“Anh ăn nói kiểu gì vậy.” Ngụy Đại Cường nói.
“Không biết nói chuyện thì đừng có nói, ở đây không ai bảo anh bị câm cả.”
“Mấy người nói chuyện với Lâm Dật khách sáo một chút.” Lý Sở Hàm lạnh lùng nói.
Lâm Dật vỗ lên vai cô ta, sau đó nói với người nhà họ Ngụy:
“Nếu như mấy người muốn khám bệnh thì làm theo căn dặn của cấp trên tôi, trước tiên đi kiểm tra chụp phim, còn nếu như không muốn khám thì cửa ở đằng kia, mau đi đi, đừng có làm mất thời gian ăn cơm của chúng tôi.”
“Nếu mất tiền thì ai thèm đến chỗ mấy người khám bệnh.” Ngụy Nhị Trụ nói:
“Nhưng vừa nãy tôi đã nói với mọi người bên ngoài kia rồi, bây giờ chúng tôi không khám nữa, cháu xem trước bệnh cho bọn họ đi.”
Lâm Dật nhún nhún vai: “Ông không phải đã nói rồi sao, là tự ông đồng ý, vậy thì ông tự đi mà khám, lãnh đạo của tôi không có thừa hơi đâu mà khám.”
“Đại nha đầu, cháu có ý gì, chẳng nhẽ ở chỗ cháu, đến chút nể mặt bác cũng không có sao?”
“Không có.”
“Được! Tôi xem như đã nhìn rõ cháu rồi, đến họ hàng cũng không nhận, sau này chúng ta không có quan hệ gì với nhau nữa!”
Lâm Dật một lần nữa sững người, những người này đúng là không có giới hạn.
Lý Sở Hàm thở phào một hơi thật mạnh.
“Cuối cùng cũng đuổi được đám người này đi rồi.”
“Ngay lúc đầu tôi đã bảo cô đừng có bận tâm đến mấy người này, là cô không nghe, bây giờ hối hận rồi chứ.”
“Ừm, sau này tôi sẽ không bận tâm những chuyện như vậy nữa.” Lý Sở Hàm nói: “Đi thôi, bây giờ đi ăn cơm, cậu cũng đói rồi.”
“Đói từ lâu rồi.”
“Thế thì tôi mời cậu ăn sáng.”
“Ok!”
Hai người từ phòng khám đi ra, những người đứng bên ngoài đều xô đẩy đi về phía Lý Sở Hàm, mong muốn được cô ta khám bệnh cho mình.
Đối mặt với việc này, Lý Sở Hàm có chút bất lực, đúng lúc này, Lâm Dật bước ra nói:
“Mọi người lấy phiếu khám của bác sĩ nào thì khám bác sĩ đó, nếu không chế độ quy định của bệnh viện sẽ loạn hết, nếu như chủ nhiệm Lý bị đuổi việc thì sau này mọi người ai cũng đừng hòng khám được bệnh.”
Nghe thấy lời nói này, mọi người phân tán ra, lần lượt gật đầu đồng ý.
Bọn họ vẫn rất công nhận năng lực của Lý Sở Hàm, đương nhiên không muốn cô ấy bị đuổi việc.
Giải quyết xong rắc rối, hai người đi về phía bãi đỗ xe.
Nhưng ngoài ý muốn lại nhìn thấy Ngụy Đại Cường đang ngồi xổm bên cạnh xe của Lý Sở Hàm, không biết đang làm cái gì.
“Anh đang làm cái gì thế!”
Lý Sở Hàm là người yêu xe, nhìn thấy Ngụy Đại Cường lén lén lút lút bên cạnh xe của mình, tâm trạng có chút không kiềm chế nổi.
Trông thấy Lâm Dật và Lý Sở Hàm đi đến, biểu cảm của Ngụy Đại Cường có chút căng thẳng, vội vàng đứng dậy, vắt chân bỏ chạy.
“Cô ở đây, tôi đuổi theo xem sao!”
Dặn dò một câu xong, Lâm Dật đuổi theo hướng bỏ chạy của Ngụy Đại Cường.
Mặc dù Ngụy Đại Cường ngày ngày bận công việc đồng áng, nhìn thì mạnh khỏe hơn Lâm Dật rất nhiều.
Nhưng về tốc độ và sức bền, so với Lâm Dật thì kém cỏi không chỉ một chút.
Chỉ vài chục mét anh đã đuổi kịp Ngụy Đại Cường, một cú đá ra, khiến cho anh ta ngã lăn xuống đất!
“Làm chuyện xấu rồi còn muốn bỏ chạy, nhìn trông chẳng ra dáng gì, nghĩ đơn giản thật.”
“Cậu muốn làm cái gì, mau thả con trai tôi ra!” Ngụy Nhị Trụ tóm lấy cánh tay của Lâm Dật, nói.
“Kêu bọn họ cút xa chút, đừng có thấy nể mặt mà không biết xấu hổ!”
“Bố, không có việc gì, không phải sợ, chỉ là cái xe Civic rách mà thôi, không thể so sánh được với xe Mercedes-Benz, BMW, có bị bắt cũng không phải sợ, bồi thường cho bọn họ 200 tệ là cũng đủ tiền sơn lại rồi.”
Vừa nãy ra khỏi phòng khám, Ngụy Đại Cường không nhịn được cục tức này.
Bởi vì từ trước đến giờ mỗi khi Lý Sở Hàm về thôn, tình cờ nhìn thấy xe của Lý Sở Hàm, anh ta đã muốn dùng cách này để báo thù Lý Sở Hàm.
Nhưng anh ta không ngờ đến sẽ bị bắt tại trận.
Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Lâm Dật tóm Ngụy Đại Cường quay trở lại.
Lúc này Lâm Dật mới nhìn thấy, xe của Lý Sở Hàm bị cào xước hai đường thật sâu.
Không chỉ có thế, lốp xe, trục bánh xe còn có phanh côn, cũng đều bị cào xước thành vết tích.
Mặc dù không ảnh hưởng gì đến tính năng lái xe, nhưng về phương diện mỹ quan, sẽ bị giảm rất nhiều.
Giống như khuôn mặt tuyệt sắc của mỹ nữ bị rạch một nhát vậy.
Điều này khiến người ta không thể chấp nhận được, đặc biệt là với người yêu xe như Lý Sở Hàm.
“Không tồi mà, thủ pháp còn khá là chuyên nghiệp, chắc là hay làm chuyện này hả.” Lâm Dật cũng không gấp gáp gì, xe bị cào xước thì vẫn có thể sửa được, vả lại người cũng đã bắt được rồi, kêu bọn họ đền tiền là chính đáng.
“Chỉ là một chiếc Civic rách nát mà thôi, cho dù anh bắt được tôi thì có thể làm sao, mấy trăm tệ ông đây đền được.” Ngụy Đại Cường hét lên.
“Đến thành phố này tung hoành mấy năm, có chút năng lực là quên gốc rễ, hôm nay tôi sẽ trút cơn giận dữ này!”
“Mặc dù thương hiệu là Honda, mẫu mã gần giống với Civic, nhưng giá của chiếc xe này thì lại khác nhau.”
“Có gì mà không giống nhau, đừng có nói với tôi là mẫu mới của năm nay, cho dù nó là mẫu mã mới, cũng chỉ là chiếc Civic rách nát mà thôi.” Ngụy Đại Cường nói.
Lúc này, Ngụy Nhị Trụ lấy từ trong túi quần ra 500 tệ, đập bốp lên mui xe.
“Đây là tiền bồi thường cho cháu, cầm lấy mà tiêu!”
“Ha ha...”
Ngụy Đại Cường không biết nói gì, dẫn đến tiếng cười nhạo của đám đông xung quanh, làm cho anh ta ngơ ngác.
“Có gì mà đáng cười!”
“Anh bạn nhỏ, đây không phải là Civic thông thường, đây được gọi là Type R Civic, trong nước đã bán tới 80 nghìn tệ rồi.” Một người đàn ông trung niên nói.
“Hơn nữa chiếc xe này còn dùng bộ phanh côn và khung bánh xe của Mercedes AMG, một bộ ít nhất cũng tầm 39 nghìn tệ, chỉ riêng bốn bộ khung bánh xe và phanh côn cũng đủ để mua một chiếc Civic rồi.”
Sững người…
Nghe xong những lời này, trong đầu của người nhà họ Ngụy ù đi.
Dựa theo những lời kia thì chiếc xe này phải có giá 100 nghìn tệ à!
Lâm Dật nhìn Lý Sở Hàm hỏi: “Nếu sửa xe thì phải mất bao tiền?”
“Ít nhất cũng phải mười nghìn tệ.” Lý Sở Hàm thành thật trả lời.
“Các người cũng nghe thấy rồi đó, phí sửa xe ít nhất cũng phải mười nghìn tệ, tiền mặt hay là quẹt thẻ? Đền nhà hay là bán đất?”
Sắc mặt của ba người nhà họ Ngụy trắng bệch: “Cái xe nhỏ như vậy làm sao có thể đắt như thế!”
“Các người cho rằng đây là xe kéo, vừa to vừa không đáng tiền sao?”
“Các người lừa gạt người, người đàn ông đó khẳng định là ‘cò mồi’ do các người tìm đến!”
“Chúng tôi không quen biết anh ta, ‘cò mồi’ được cái quái gì?”
“Anh cứ ở đây mà diễn kịch, tôi muốn báo cảnh sát, mấy người lừa đảo!” Ngụy Nhị Trụ hét lớn tiếng.
“Được thôi, ông nói muốn gọi cảnh sát thì gọi cảnh sát đi, hôm nay tôi bất chấp luôn, chơi với mấy người đến cùng.”
Ngụy Nhị Trụ lấy điện thoại ra, giận dữ nói: “Con trai, không sợ, bọn họ lừa gạt người đó, bây giờ bố gọi cảnh sát, đợi cảnh sát đến rồi, khẳng định sẽ giúp chúng ta đòi lại công bằng.”
“Con không sợ chút nào, chỉ là chiếc xe Civic rách nát lại còn muốn lấy ra lừa gạt con sao?” Ngụy Đại Cường khinh thường nói.
“Mấy người cũng không nghe ngóng xem, xe chạy trong huyện chúng tôi, có xe nào mà tôi không gọi được tên hiệu, đừng có nghĩ như thế này đã lừa được tôi!”
“Vâng vâng vâng, anh giỏi rồi, chúng tôi sợ quá, nhanh tay gọi cảnh sát đến đi.” Lâm Dật cố nhịn cười để nói.
“Không phải giục, bố tôi đang gọi điện thoại rồi, cảnh sát sẽ xem xét thiệt hại, không phải mấy người nói bao nhiêu tiền là bấy nhiêu tiền!”
“Không tồi không tồi, còn biết xác nhận thiệt hại nữa cơ, đúng là đáng kinh ngạc.”
Đồng thời lúc đó, Ngụy Nhị Trụ gọi điện thoại báo cảnh sát.
“Cảnh sát phải không, tôi muốn báo án, ở đây có lừa đảo!”
------
Dịch: MBMH Translate