“Chúng tôi không cẩn thận cào xước xe của người khác, chính là chiếc xe hơn mười nghìn tệ, thế mà lại bắt chúng tôi bồi thường mười nghìn tệ, điều này thật quá đáng!”
“Hiện tại chúng tôi đang ở bãi đỗ xe của bệnh viện Hoa Sơn.”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi đợi ở đây, sẽ không phá hoại hiện trường.”
Tắt điện thoại, Ngụy Nhị Trụ hét to:
“Mọi người đứng xa chút, cảnh sát nói rồi, phải giữ nguyên hiện trường!”
“Được được được, ông bảo giữ nguyên thì giữ nguyên.” Lâm Dật dở khóc dở cười đứng sang bên cạnh.
Người xưa có câu, vật cực tất phản.
(*)Vật cực tất phản: ám chỉ khi sự vật phát triển đến cực điểm trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Bây giờ xem ra, nó thực sự là ý này đây.
Mẹ nó ngu ngốc đến đáng yêu thế này!
Vì đồn cảnh sát ở ngay bên cạnh bệnh viện Hoa Sơn, không cần đến 10 phút cảnh sát đã đến.
Đồng thời cũng gọi thêm một người cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở gần đó, kiểm định thiệt hại của xe, bọn họ mới là chuyên gia.
Nhìn thấy cảnh sát đến, Ngụy Nhị Trụ vui vẻ đi đến, kêu trời kêu đất:
“Đồng chí cảnh sát, anh phải làm chủ cho người dân chúng tôi.”
“Trước tiên không phải vội, tôi xem xe hỏng.” Cảnh sát nói: “Tôi cũng lần đầu tiên nghe thấy, làm xước một chiếc xe Civic mà dám đòi tận mười nghìn tệ, như vậy cũng quá trắng trợn rồi!”
“Đúng đúng đúng, con trai tôi cũng không phải cố tình.” Ngụy Nhị Trụ nói:
“Ngay từ đầu tôi bảo đền bù cho bọn họ 500 tệ, nhưng mở miệng ra là đòi mười nghìn tệ, rõ ràng là bắt nạt chúng tôi!”
“Được, không vội, bây giờ tôi đi kiểm tra thiệt hại, rồi trả lại công bằng cho mấy người.”
Người nhà họ Ngụy đắc ý, lại còn kiêu ngạo nhìn Lý Sở Hàm và Lâm Dật một cái.
“Tôi nói cho mấy người biết, đây gọi là vứt dưa hấu nhặt hạt vừng, ở trong thành phố lăn lộn bao năm như vậy, thực sự là vô ích.”
“Vâng vâng vâng, ông người lớn tuổi chỉ dạy đúng.” Lâm Dật cười nói.
Đi qua đám đông người cảnh sát nhìn thấy xe Civic Type R của Lý Sở Hàm!
Phanh côn của AMG !
Trục bánh xe của AMG!
Phía sau chỉnh thay ống xả Ferrari và đuôi carbon.
Bộ đồ này thay lắp toàn bộ, không có 30 nghìn tệ, cơ bản không thể nào làm được!
Người cảnh sát cũng không nói lên lời!
Trời ơi, đây mà là chiếc Civic à!
Cái đám ngu ngốc này!
“Đồng chí cảnh sát, anh cũng nhìn thấy đó, chỉ là chiếc xe Civic, thế mà dám đòi chúng tôi mười nghìn tệ, thật là quá đáng!”
“Anh là chuyên gia, bây giờ định cho một cái giá, chúng tôi khẳng định sẽ đền theo lời anh nói, chút tiền đền bù này chúng tôi có thể lấy ra được.”
“Nếu như thái độ của các ông thành khẩn thế này, vậy dễ làm việc rồi.” Cảnh sát nói.
“Xe tổn thất khoảng 12 nghìn tệ đến 14 nghìn tệ, dự theo tình hình của các ông thì đền bù 12 nghìn tệ đi.”
“Cái gì?”
“Đền bù 12 nghìn tệ?” Người nhà họ Ngụy đều ngơ hết ra: “Đồng chí cảnh sát, chỉ là một chiếc xe Civic, sao lại phải bồi thường nhiều tiền đến vậy!”
“Hiện trường bao nhiêu người như thế này, chẳng nhẽ không ai bảo với ông, đây là xe Civic Type R nhập khẩu à?” Cảnh sát không nói lên lời:
“Cả xe cộng thêm phần thay đổi lắp đặt cũng khoảng tầm 110 nghìn tệ, cào xước như thế này, dựa theo đúng quy định giám định thiệt hại, thì ít nhất cũng phải bồi thường 12 nghìn tệ, kêu các ông đền 10 nghìn tệ tuyệt đối không xem là nhiều.”
Nghe xong câu trả lời này, người nhà họ Ngụy đều run rẩy, cảm giác giống như trời đang sập xuống vậy.
Mười nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ, vơ vét hết cả nhà thì mới có thể đền bù được cho bọn họ.
“Các ông đừng tưởng bồi thường xong 10 nghìn tệ là có thể xong chuyện, nhìn vết cào xước trên xe, rõ ràng là con trai ông cố tình làm, hành vi này còn phải gánh chịu trách nhiệm trước pháp luật.” Người cảnh sát nói.
“Vậy thì vừa hay rồi, đồng chí cảnh sát cùng anh đến đây, anh phụ trách nói họ khâm phục, còn mấy anh cảnh sát ở phía sau thì phụ trách bắt họ mang đi, đơn giản là hoàn hảo.” Lâm Dật nói.
Hai đồng chí cảnh sát tóm lấy cổ tay Ngụy Đại Cường, còng tay anh ta lại.
“Đi cùng chúng tôi một chuyến thôi.”
“Đừng bắt tôi, cầu xin các anh đừng bắt tôi.” Ngụy Đại Cường vùng vẫy nói: “Chúng tôi quen biết nhau, anh cho tôi đi cầu xin niệm tình.”
“Đi thôi lãnh đạo, chúng ta đi ăn sáng, nếu đợi thêm chút nữa thì không đến kịp đồ nóng hổi rồi.”
Lâm Dật không cho Lý Sở Hàm cơ hội trả lời, trực tiếp kéo cô ấy đi.
Anh tin chắc cảnh sát sẽ xử lý tốt chuyện này, tránh trường hợp Lý Sở Hàm lại mềm lòng.
“Làm như vậy có phải là không tốt lắm không?”
Ra khỏi đám đông, Lý Sở Hàm mới vuốt lại mái tóc nói.
Cô không nghĩ để cảnh sát bắt người, chỉ cần bồi thường là được.
“Loại người giống sâu bọ như thế này, không cắn người khác ghê tởm người khác, cô mà không một lần ấn chết bọn họ, nói không chừng đến lúc nào đó, sẽ lại nhảy ra làm ghê tởm cô thôi.”
“Tôi không quan tâm nữa, anh nói xử lý như thế nào thì xử lý như thế.” Lý Sở Hàm gật đầu nói.
“Chuyện chiếc xe cô cũng không cần phải lo lắng, chút nữa cô đưa chìa khóa cho tôi, có thời gian tôi kêu người lái đi sửa chữa giúp cô, chỗ nào có thể sửa thì sửa một thể, đảm bảo so với ban đầu càng tốt hơn, không nhìn thấy vết tích gì.”
“Đây, chìa khóa xe ở đây.”
“Tối qua nhà tôi, cô tìm một chiếc xe mà lái.”
“Vậy quá phiền phức rồi, hàng ngày tôi bắt xe đi là được.”
“Xe ở nhà tôi, về tốc độ, so với loại Type R của cô còn nhanh hơn, chẳng nhẽ cô không muốn thử xem sao à?”
Lý Sở Hàm mím nhẹ đôi môi, có một chút ái ngại nói: “Muốn.”
“Thế không phải là được rồi sao.”
“Nhưng tôi chỉ lái lúc rảnh thôi, xe của anh quá bắt mắt, khi lái đi làm sẽ thu hút sự chú ý.”
“Cái này cô tự quyết định.”
Lý Sở Hàm không giống bản thân mình, ngoài giờ đi làm, bình thường cũng sẽ lái xe đi vòng quanh.
Nếu như không có thì cũng bất tiện.
Nói xong chuyện về xe cộ, hai người đi đến quán bánh bao Lý Tứ ở trước cổng ăn bánh bao.
Đến khi ăn xong bữa sáng quay về, bãi đỗ xe đã khôi phục lại yên lặng, xe của Lý Sở Hàm vẫn đỗ ở chỗ đó, Lâm Dật cũng không muốn động vào vội, có thời gian rảnh thì bảo Chu Hải Đào điều người lái xe đi sửa.
Lái xe về đến Cửu Châu Các.
Nhìn thấy cảnh quan ở bên trong, Lý Sở Hàm tò mò ngắm nhìn một lúc.
Nhưng cô ấy cũng không giống người khác biểu hiện quá khoa trương, giấu cảm xúc nén lại trong lòng, từ từ tiêu hóa.
Nhìn thấy xe của Lâm Dật, ánh mắt của Lý Sở Hàm sáng lên.
Gara xe của Lâm Dật, có cảm giác khiến cho người khác ngậm ngùi quan sát.
Những chiếc xe này quá xa hoa rồi.
“Hay là cô lái Lykan đi, đều là màu đỏ, rất hợp với cô.”
Lý Sở Hàm trầm ngâm một lúc: “Tôi muốn thử chiếc Koenigsegg Agera RS đó được không?”
“Có gì mà không được, muốn lái chiếc nào thì cô tự chọn.” Lâm Dật nói: “Nhưng giá của chiếc Lykan đắt hơn.”
“Nhưng huyết thống của Koenigsegg càng thuần khiết, hệ thống treo và động cơ tốt hơn.”
Ờ…
Lâm Dật bỗng nhiên có cảm giác như người nghiệp dư.
Tại sao nói về cấp độ chuyên nghiệp cứ luôn bị Lý Sở Hàm áp chế vậy!
“Cô muốn lái cái nào thì lái cái đó.”
Lâm Dật dẫn Lý Sở Hàm vào trong nhà, tìm thấy chìa khóa của chiếc Koenigsegg, giao vào tay của cô ấy.
“Nhà anh có chút bừa bộn, tôi giúp anh thu dọn một chút.” Lý Sở Hàm nói.
“Đừng đừng đừng, tôi bảo cô đến, không phải là để thu dọn nhà cho tôi.”
“Ồ ồ!”
Lâm Dật giúp đỡ cô ấy rất nhiều, Lý Sở Hàm cũng chỉ muốn cảm ơn anh.
Nhưng bởi vì chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc không cân bằng, cho nên Lý Sở Hàm không nghĩ ra cách khác để báo đáp Lâm Dật.
Chỉ có thể dùng phương pháp nhìn rất ngu ngốc này.
Reng reng reng!
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Lý Sở Hàm vang lên, hiện lên trên là số điện thoại lạ.
Lý Sở Hàm cũng không nghĩ nhiều, tiện tay ấn nghe máy, nói không chừng rất có thể là bệnh nhân của mình.
“Mày làm cái gì vậy! Chỉ là cào xước một chút lên xe của mày, thế mà lại bắt Ngụy lão nhị đền bù mười nghìn tệ, mày muốn tao về sau sống như thế nào ở cái thôn này!”
------
Dịch: MBMH Translate