Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 475 - Chương 473. Phụ Nữ Vì Người Mình Thích Mà Trang Điểm

Chương 473. Phụ Nữ Vì Người Mình Thích Mà Trang Điểm
Chương 473. Phụ Nữ Vì Người Mình Thích Mà Trang Điểm

Mặc dù không có mở loa ngoài, nhưng tiếng rống trong điện thoại còn lớn hơn khi mở loa ngoài.

Lâm Dật ở cách đó không xa nghe được rõ ràng.

Nghe thấy tiếng rống trong điện thoại khiến giọng nói của Lý Sở Hàm có chút chật vật, biết được người bên kia là ai, vẻ mặt và giọng nói của cô ta trở nên lạnh nhạt hơn.

"Ông muốn cái gì."

Cô ta không muốn Lâm Dật biết chuyện gì đó.

Cô ta muốn xóa bỏ những kỉ niệm và ký ức trong quá khứ của mình hết sức có thể, nhưng cô ta không bao giờ nghĩ rằng nó lại từ từ được tiết lộ trong tình huống như thế này.

"Bọn họ phá xe của tôi thì bồi thường không phải là chuyện đương nhiên sao."

"Cái gì mà đương nhiên, mỗi năm cô kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng chỉ dùng chút tiền của mình để sửa chữa mà thôi, vậy mà cô còn đòi mười vạn của người ta, cô còn có chút lương tâm nào không!"

"Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến ông. Từ nay về sau ông đừng liên lạc với tôi nữa. Tôi không nợ các người bất cứ thứ gì."

"Vậy sau này cô cũng đừng trở về! Đừng đi tảo mộ ở sau núi nữa!"

Bên kia tức giận cúp điện thoại, mà Lý Sở Hàm vẫn lạnh lùng đứng đó, không biết cô ta đang suy nghĩ điều gì.

“Uống một tách trà nhuận khí đi.” Lâm Dật nói.

"Cảm ơn."

Hai người ngồi trên sô pha, Lâm Dật thản nhiên hỏi: "Là ai gọi điện thoại cho cô vậy?"

“Cha tôi.” Lý Sở Hàm không chút che giấu nói:

"Từ khi mẹ tôi qua đời, tôi đã rời khỏi cái nhà đó. Chỉ khi làm lễ cúng mộ cho mẹ tôi thì tôi mới trở về. Nhưng tôi cũng không có trở về nhà, sau khi tế lễ tôi sẽ rời đi."

"Thượng Hải có nhiều nghĩa trang công cộng như vậy, tại sao cô không nghĩ tới việc chuyển đi?"

"Tôi chỉ là bác sĩ, làm sao tôi có khả năng đó? Không ai để tôi động tay vào đâu."

"Cái này cũng đơn giản mà, quê của cô ở đâu? Khi nào làm lễ cúng mộ cho dì, tôi sẽ cùng cô trở về, tôi nhất định sẽ giúp cô chuyển mộ về đây."

“Ở thị trấn Bắc Kiều bên dưới Dương Thành.” Lý Sở Hàm nói: “Nhưng thị trấn của chúng tôi là một thị trấn nghèo nàn. Cậu thật sự muốn quay lại đó với tôi sao?”

"Còn hỏi thật hay giả sao? Tôi cũng không phải đến thị trấn Bắc Kiều của cô ở rể."

"Cảm ơn."

Đây là lần đầu tiên hình ảnh của Lâm Dật trong mắt Lý Sở Hàm lại rung động như vậy, sáng ngời như con ngươi của Khưu Thủy.

Nó giống như một viên đá rơi xuống nước, những gợn sóng xuất hiện dâng trào với ánh sáng mờ ảo.

"Vì sao lúc nào cô cũng nói cảm ơn? Không cảm thấy phiền sao?"

"Vậy thì tôi nên nói điều gì mới tốt đây."

"Cô đừng nói lung tung nữa, cứ tự nhiên là được."

"Cậu đã giúp tôi nhiều như vậy, tôi không đáp lại cái gì trong lòng sẽ cảm thấy có lỗi."

"Vậy thì cô hãy nghĩ đến chuyện khác."

"Tôi không có kế hoạch kết hôn và sinh con. Nếu cậu muốn có con, tôi có thể giúp cậu chăm em bé, tôi cũng có thể giúp cậu dọn dẹp nhà cửa. Chỉ cần cậu cần, miễn là tôi làm được, thì không có vấn đề gì đâu."

“Tôi làm sao có thể bằng lòng để cho cô làm việc này.” Lâm Dật sờ sờ mái tóc mềm mại của Lý Sở Hàm, “Chuyện này chúng ta sẽ nói sau.”

"Đã biết."

Buổi trưa, hai người dùng bữa ở Cửu Châu Các, sau đó Lý Sở Hàm lái xe về nhà.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật vẫn đi làm như thường lệ.

Ngay khi Lâm Dật đến văn phòng đã nghe thấy tiếng cảm thán của Kiều Hân.

"Chủ nhiệm Lý, chị trang điểm sao!"

"Nói vớ vẩn gì đó, tôi chưa bao giờ trang điểm."

“Khẳn định là có trang điểm rồi!” Kiều Hân nói: “Màu son bóng này hình như là của Givenchy. Dù rất nhẹ nhàng nhưng em vẫn có thể nhìn thấy được”.

Lâm Dật liếc nhìn Lý Sở Hàm, tựa hồ thật sự có trang điểm một chút.

Kiều Hân đúng là không phải thổi phòng quả thực là fan cứng của Conan, quan sát kỹ lưỡng từng chi tiết như vậy.

"Chị Hân, chị đừng nói nữa. Nếu chị làm chủ nhiệm Lý cảm thấy xấu hổ trước chủ nhiệm Lâm, chị ấy nhất định sẽ đưa chị đi sung quân." Viên Tư Kỳ nói.

"Này thôi, vậy thì tôi sẽ không nói nữa, phụ nữ vì người mình thích mà trang điểm không phải sao."

"Xem ra ảnh hưởng của sự cố thắt nơ vẫn còn rất nghiêm trọng, bởi vì trước đây chủ nhiệm Lý chưa từng trang điểm."

"Dừng lại, dừng lại, chúng ta đừng nói nhảm nữa, nếu không thật sự sẽ bị sung quân đó."

Lý Sở Hàm nghiêm khắc nói: "Hai người đều có điểm D chấm công trong tháng này."

"Cái gì?!"

Kiều Hân và Viên Tư Kỳ muốn khóc không ra nước mắt.

“Anh Lâm, anh hãy giúp chúng em cầu xin chị ấy đi, nếu chúng em bị điểm D trong tháng này, chúng em sẽ không thể sống sót qua tháng này đâu.” Kiều Hân nói.

“Cô ấy đã cho hai cô điểm D, đương nhiên là không thể thay đổi.” Lâm Dật nói: “Tính xem các cô đã mất bao nhiêu tiền. Khi nào được thanh toán tiền lương, tôi sẽ bổ sung thêm cho các cô.”

"Có thật không?"

"Chỉ vài ngàn thôi mà."

“Được rồi, cậu còn bù tiền làm gì?” Lý Sở Hàm nói: “Tôi sẽ điều chỉnh điểm A cho bọn họ.”

"Chậc chậc chậc, xem này, chủ nhiệm Lý miễn cưỡng vì tiết kiệm tiền cho anh Lâm."

"Có vẻ vui nhỉ, cho cô điểm D chắc cô cũng không phàn nàn đâu!"

“Này, điều em nói không phải đều là vì hai người hay sao.” Kiều Hân nói:

"Chỉ là đáng tiếc, sau này em sẽ không được ăn chuối do anh Lâm đút nữa."

"Loại chuyện này cô nghĩ cũng đừng nghĩ tới nữa” Viên Tư Kỳ nói: “Về sau chuối của anh Lâm chỉ có thể cho chủ nhiệm Lý ăn.”

Lâm Dật trong tiềm thức liếc mắt nhìn Lý Sở Hàm.

Trước đây anh không hề nhìn ra rằng đôi môi mỏng của cô ấy đẹp hơn sau khi thoa son bóng.

Lý Sở Hàm cũng nhìn lại Lâm Dật, trong lòng nói: "Anh ta thật sự muốn cho mình ăn?"

Vì không muốn nghe những điều vô nghĩa của Kiều Hân nữa, Lý Sở Hàm đã tự mình đi ra ngoài dạo vòng quanh.

Nữ chính đi rồi, mọi người trong khoa cũng bận rộn.

Ling Ling Ling ----

Di động của Lâm Dật lúc này lại vang lên, anh còn tưởng rằng là Triệu Kỳ gọi điện thoại tới, nhắc nhở anh buổi chiều đi uống trà.

Anh không ngờ đó là một số điện thoại lạ.

"Xin chào? Chủ nhiệm Lâm, tôi là Miêu viện trưởng Miêu Quốc Phong."

"À……"

Lâm Dật dừng một giây, anh không nghĩ ra tại sao Miêu Quốc Phong lại gọi mình vào lúc này.

"Có chuyện gì vậy?"

"Tôi thật sự có chuyện muốn nói chuyện riêng với ngài, bây giờ ngài đến phòng làm việc của tôi có tiện không?"

"Ngài?"

Xưng hô kính trọng thế này khiến Lâm Dật bối rối.

Lý Sở Hàm cũng chưa bao giờ sử dụng từ ngữ kính trọng như vậy, ông ta còn là một viện trưởng đàng hoàng, ông ta có phải là quá khách sáo rồi không?

"Được thôi, tôi sẽ tới đó ngay."

"Được rồi, tôi sẽ đợi ngài trong văn phòng."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dật đút hai tay vào túi quần, đi đến văn phòng của Miêu Quốc Phong.

Trong phòng yên tĩnh trở lại, cảnh tượng vừa rồi đã bị Vương Trạch Nhất nhìn thấy hết.

Nhưng anh ta cũng biết nếu muốn khiêu chiến Lâm Dật, anh ta hoàn toàn không có cơ hội.

Chỉ là vẫn còn một vấn đề mà anh không bao giờ hiểu được.

Lâm Dật giàu có như vậy, tại sao vẫn đến bệnh viện làm bác sĩ?

Có thật là con nhà giàu theo đuổi ước mơ giống như trong phim thần tượng không?

Có điểm không đúng lắm?

Vương Trạch Nhất giận dữ quay đầu bước đi, anh ta biết mình đang ở thế bị động, nhưng anh ta vẫn còn cơ hội.

Chính là dùng quan hệ gia tộc tìm lãnh đạo bệnh viện yêu cầu bọn họ trục xuất Lâm Dật!

Bằng cách này, anh ta có thể gần quan được ban lộc!

Nghĩ vậy, Vương Trạch Nhất xoay người đi về phía văn phòng của Đoàn Vĩnh Xuân.

Chính bởi vì quan hệ của cha anh ta mà anh ta đã được nhận vào đây với tư cách là chủ nhiệm.

Bây giờ Triệu Kiến Vĩ đã bị bắt, tìm ông ta nói chuyện này vô cùng thích hợp!

Khi đến văn phòng của Đoàn Vĩnh Xuân, Vương Trạch Nhất đẩy cửa bước vào.

Anh ta không thấy ai trong văn phòng, quay lại phòng hành chính và hỏi:

"Anh có biết Đoàn viện trưởng đã đi đâu không?"

"Có vẻ như Đoàn viện trưởng đã đến văn phòng của Miêu viện trưởng."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 473.
Bình Luận (0)
Comment