Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 476 - Chương 474. Lâm Dật, Người Này Có Vấn Đề!

Chương 474. Lâm Dật, Người Này Có Vấn Đề!
Chương 474. Lâm Dật, Người Này Có Vấn Đề!

Khi bước đến trước cửa văn phòng của Miêu Quốc Phong, Lâm Dật bước vào.

Hương trà nồng nặc từ bên trong tỏa ra, đây là lần đầu tiên Lâm Dật đến đây.

Văn phòng của Miêu Quốc Phong rất lớn, gần gấp đôi diện tích của phòng phẫu thuật tim và trang trí khá trang nhã, mang phong cách của một cán bộ cũ.

Nhưng điều khiến Lâm Dật ngạc nhiên chính là ngoài Miêu Quốc Phong, Đoàn Vĩnh Xuân cũng có mặt ở đây.

"Bác sĩ Lâm, ngài đến rồi, mau vào ngồi đi, tôi chuẩn bị pha trà."

"Miêu viện trưởng, tôi chỉ là một phó chủ nhiệm dự bị nhỏ nhoi, ông làm cho tôi rất buồn phiền."

Cho tới bây giờ đầu óc của Lâm Dật vẫn còn xoay vòng, anh cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.

Vô sự hiến ân cần, ở chỗ này khẳn định đang có chuyện, hơn nữa chuyện này không hề nhỏ.

"Đừng muộn phiền như vậy, không có chuyện gì lớn cả, chúng ta thoải mái tán gẫu đi."

“Đúng, đúng, chúng ta chỉ cần trò chuyện.” Đoàn Vĩnh Xuân nở ra một nụ cười hớn hở nói theo.

"Có chuyện gì hai người cứ nói thẳng cho tôi biết, không cần phải làm như vậy."

Miêu Quốc Phong tươi cười chào đón, Lâm Dật vẫn có thể hiểu được một chút.

Nhưng Đoàn Vĩnh Xuân cũng hành động giống như vậy, thật sự khiến anh khó hiểu.

Bởi vì sau cuộc phẫu thuật của Dương Quảng Hạ đã làm cho ông ta mất hết thể diện, lẽ ra ông ta phải hận anh mới đứng.

Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân nhìn nhau, người sau nói: "Lão Miêu, chúng ta cứ việc nói thẳng đi."

Miêu Quốc Phong gật đầu, nhìn Lâm Dật nói:

"Chủ nhiệm Lâm, cả nước hiện đang thực hiện các hành động chấn chỉnh về y phong và y đức. Hẳn là anh cũng biết điều này."

"Uh ... hình như tôi có biết một chút gì đó."

Về hành động chấn chỉnh y phong và y đức, Lâm Dật thực ra không biết.

Nhưng sau khi nghe những gì Miêu Quốc Phong nói, anh đã biết điều gì đó.

Không có gì đáng ngạc nhiên, hẳn là danh sách kia đã có tác dụng, và Lương gia đã bắt đầu động thủ.

Dựa vào lý do này, mục đích bọn họ tìm đến anh rõ ràng hơn rất nhiều.

“Nếu chủ nhiệm Lâm cũng đã nghe về chuyện này, vậy thì chúng tôi sẽ không nói vòng quanh nữa.” Miêu Quốc Phong nói:

"Nghe nói từ tối hôm qua đã bắt hơn chục viện trưởng bệnh viện cấp ba trên cả nước, còn có vô số giám đốc sở. Quy mô lớn chưa từng có."

"Và sau đó?"

“Vậy thì Trung Hải của chúng ta có vẻ sẽ là khu vực thanh tra trọng điểm.” Miêu Quốc Phong liếc nhìn Đoàn Vĩnh Xuân, có chút ngượng ngùng nói:

"Nghe nói anh và Lương thị trưởng có quan hệ rất tốt, anh có thể giúp chúng tôi cầu tình được không?"

“Viện trưởng Miêu, tuy rằng chúng tôi có chút quan hệ cá nhân, nhưng ông cho rằng tôi có khả năng xen vào chuyện này sao?” Lâm Dật nói:

"Không nói tới việc tôi có năng lực hay không, cho dù tôi có năng lực cũng không có tư cách xen vào, ông nói xem đúng không?"

"Chủ nhiệm Lâm, anh đừng nói như vậy."

Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân gần như sợ hãi muốn đi tiểu trong quần, "Chuyện đã đến nước này, tôi cũng sẽ nói cho anh biết sự thật."

"Tôi làm ở vị trí này đã nhiều năm, cũng thừa nhận mình không trong sạch, nhưng tôi có thể cam đoan với anh là tôi không lấy nhiều, tôi chỉ lấy đủ sống mà thôi. Nếu không tin anh có thể để cho người bên trên kiểm tra, nhà tôi chỉ hơn 80 vạn thôi, chiếc xe tôi lái vẫn là BMW 5 Series. Tôi thực sự không dám lấy nhiều như vậy."

"Miêu viện trưởng, tôi không biết ông đã lấy bao nhiêu. Nhưng Đoàn viện trưởng, giá chiếc Mercedes-Benz AMG mà con trai ông lái là hơn 1 triệu tệ. Những năm gần đây, các ông cũng đã không lấy ít hơn chừng đó, có đúng không?"

Đoàn Vĩnh Xuân như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, "Chủ nhiệm Lâm, gia đình chúng tôi tuy lấy khá nhiều, nhưng cũng tương đương với Miêu viện trưởng. So với những kẻ tham lam thực sự to lớn ngoài kia, số tiền chúng tôi lấy thật sự không đáng kể."

"Chúng tôi cũng sẵn sàng trả lại tất cả số tiền mà chúng tôi đã lấy trong những năm qua, xin anh hãy để lại cho chúng tôi một con đường sống."

"Hai người đều như thế này, tôi cũng không biết phải làm như thế nào."

Lâm Dật nói sự thật.

Vì vậy, anh khá khó xử về vấn đề này.

"Chủ nhiệm Lâm, chúng tôi quỳ xuống trước ngài, cầu xin ngài hãy cho chúng tôi một con đường sống."

"Đừng làm như vậy! Hai người mau đứng lên đi, hai người đều đã lớn tuổi rồi, quỳ xuống trước mặt tôi như vậy tôi gánh không nổi."

Lâm Dật đứng lên, "Các người không cần làm như vậy. Ai có thể bảo đảm những người kia là trong sạch? Chỉ cần mức độ không quá nghiêm trọng, có lẽ là sẽ được bỏ qua, bằng không nhà giam cũng không đủ chứa các người."

Lời nói của Lâm Dật không phải là không có lý, chỉ cần trong tay có một chút quyền lực, hơn 99,9% người trở lên đều không sạch sẽ, nếu ai ai cũng bị bắt thì Trung Quốc cũng không còn bao nhiêu người.

"Chúng tôi cũng tuyệt vọng rồi. Cuộc điều tra lần này quá nghiêm ngặt, chúng tôi sợ bị ảnh hưởng."

"Như vậy đi, chuyện này bên trên làm việc như thế nào tôi không thể quản được, nhưng theo tôi dự đoán, chỉ cần tình tiết không quá nghiêm trọng, thì vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng. Tôi sẽ vận dụng quan hệ tốt nhất để bảo toàn cho hai người an hưởng tuổi già. Nhưng nếu tình tiết bên trong quá nghiêm trọng, tôi cũng không thể giúp gì được."

"Thật sự cảm ơn chủ nhiệm Lâm."

Cả hai người đều sắp đến lúc nghỉ hưu, việc có thể tiếp tục làm việc không còn quan trọng đối với bọn họ nữa.

Chỉ cần không bắt bọn họ vào trại giam là được.

"Hai người không cảm ơn tôi, tự cầu nhiều phúc cho mình đi."

Nói xong, Lâm Dật liền xoay người rời đi, anh không định lại xen vào chuyện này.

Về phần chuyện gì sẽ xảy ra với hai người bọn họ, anh cũng không thể đảm bảo.

Ngay khi Lâm Dật vừa bước chân rời đi, Vương Trạch Nhất đã từ cầu thang đi lên và gõ cửa phòng làm việc của Miêu Quốc Phong.

Trong phòng làm việc nghe thấy có người gõ cửa, Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân nhanh chóng đứng dậy sửa soạn lại quần áo, bọn họ không muốn người khác nhìn thấy biểu hiện khác thường của mình.

Bởi vì bọn họ biết người đi vào không thể nào là Lâm Dật, anh ta không có thói quen gõ cửa.

"Mời vào."

Hai người ngồi lên ghế sô pha và nói một cách bình tĩnh.

Có tiếng kêu cót két.

Cánh cửa được đẩy ra, Vương Trạch Nhất bước vào từ bên ngoài vào.

“Miêu viện trưởng, Đoàn viện trưởng” Vương Trạch Nhất mỉm cười chào hỏi.

“Chủ nhiệm Vương đến đấy à.” Đoàn Vĩnh Xuân giọng điệu lạnh nhạt chào hỏi.

Cha của Vương Trạch Nhất là cục phó cục quản lý dược phẩm Trung Hải. Với thân phận của anh ta, Miêu Quốc Phong và Đoàn Vĩnh Xuân thấy anh ta đều phải tươi cười chào đón.

Nhưng hiện tại cha của anh ta bản thân mình còn khó bảo toàn, cho nên cũng không cần để ý tới anh ta nữa.

“Chú Miêu, chú Đoàn, ở khoa không có việc gì, cho nên tôi đến gặp hai chú.” Vương Trạch Nhất cười nói:

"Trà này mùi vị rất thơm, có phải là Đại Hồng Bào không? Ở chỗ cha tôi vẫn còn một ít, có thời gian tôi sẽ mang qua cho hai người."

“Đừng, không cần đâu.” Đoàn Vĩnh Xuân nhanh chóng từ chối: “Tiểu Vương, cậu có chuyện gì thì cứ nói cho tôi biết, Miêu viện trưởng và tôi còn có việc khác phải làm.”

Thấy cả hai đang thảo luận vấn đề, Vương Trạch Nhất không muốn làm mất thời gian của nhau, anh ta chọn đi thẳng vào vấn đề.

"Chú Đoàn, tôi có việc muốn nói chuyện với chú và Miêu viện trưởng."

"Cậu muốn nói chuyện gì vậy?"

“Lâm Dật, phó chủ nhiệm phòng dự bị của chúng tôi, tôi nghĩ anh ta có vấn đề nghiêm trọng về trình độ kỹ thuật và nhân phẩm.” Vương Trạch Nhất nói:

"Hơn nữa, tôi còn phát hiện anh ta lén lút nhận phong bao đỏ. Hy vọng hai vị viện trưởng có thể xử lý nghiêm việc này. Tốt nhất là đuổi anh ta ra khỏi bệnh viện Hoa Sơn của chúng ta, loại trừ đi thành phần không sạch sẽ!"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 474.
Bình Luận (0)
Comment