"Cậu nói Lâm Dật lén lúc nhận phong bao đỏ sao?"
“Đúng vậy!” Vương Trạch Nhất nói, “Loại hành vi này không chỉ đơn giản là sỉ nhục bệnh viện Hoa Sơn. Xin mời hai vị viện trưởng làm rõ!”
Nói đến đây, khóe miệng Vương Trạch Nhất nở một nụ cười tự tin.
Dựa vào mối quan hệ của bọn họ với cha anh, anh đã nói đến mức độ này, bọn họ hẳn là nên biết phải làm gì.
Suy cho cùng bọn họ vẫn chưa biết gì về thân phận của Lâm Dật, bọn họ chỉ nghĩ rằng anh là một phó chủ nhiệm ngoại khoa bình thường.
Muốn đuổi anh ta đi, nhất định là dễ như trở bàn tay.
“Chủ nhiệm Vương, cậu có chắc muốn báo cáo chủ nhiệm Lâm không?” Miêu Quốc Phong lạnh lùng hỏi lại.
Bọn họ đều biết Lâm Dật là ai, chưa kể đến mối quan hệ thân thiết của anh ta với Lương Nhược Hư.
Chỉ nói đến thân phận anh ta là chủ sở hữu của trường đua xe quốc tế Trung Hải, liền không có khả năng anh ta nhận phong bao đỏ.
Như vậy việc Vương Trạch Nhất báo cáo Lâm Dật nhận phong bao đỏ, hoàn toàn là hư cấu!
"Đúng vậy, tôi có thể lấy danh dự của mình ra để đảm bảo. Lâm Dật khẳng định đã nhận phong bao, kính mong hai vị viện trưởng sẽ xử lý nghiêm túc việc này."
"Vậy thì cậu có bằng chứng gì không?"
"Chứng cớ?"
Vương Trạch Nhất có chút không kịp phản ứng, anh đã nói đến mức độ này, hai người bọn họ còn không hiểu ý anh sao?
Chỉ là trục xuất một phó chủ nhiệm dự bị, dựa vào một câu nói thôi còn chưa đủ sao?
"Tôi vẫn đang thu thập bằng chứng, và tôi sẽ sớm tìm ra thôi."
Bốp!
Miêu Quốc Phong vỗ mạnh vào mặt bàn!
"Vương Trạch Nhất, tôi nghĩ cậu đang cố ý vu khống chủ nhiệm Lâm! Cậu có ý đồ gì!"
Bây giờ số phận của hai người bọn họ đều nằm trong tay Lâm Dật, không một ai trong toàn bộ bệnh viện Hoa Sơn dám động một chút nào đến Lâm Dật, Vương Trạch Nhất thì tính là cái gì?
"Tôi..."
Vương Trạch Nhất không nói nên lời, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, anh ta không biết phải làm thế nào để đối phó với Miêu Quốc Phong đang tức giận.
"Lão Miêu, xin anh bình tĩnh." Đoàn Vĩnh Xuân nói.
Vương Trạch Nhất thở phào nhẹ nhõm, cha anh và viện trưởng Đoàn có quan hệ tương đối tốt.
Xem ra có ông ấy cầu tình giúp chắc sẽ không sao
"Trạch Nhất à..." Đoàn viện trưởng nói.
“Đoàn viện trưởng, tôi đây ạ.” Vương Trạch Nhất cười nói.
"Tôi cảm thấy với trình độ hiện tại của cậu, không thể đủ tư cách cho vị trí chủ nhiệm bệnh viện Hoa Sơn. Cậu hãy nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi đi."
"Cái gì?!"
Vương Trạch Nhất hai mắt đờ đẫn, anh cảm thấy như mình đang bị ảo giác.
Quan hệ giữa Đoàn viện trưởng và cha anh đang rất tốt, cũng chính vì có sự giúp đỡ của Đoàn viện trưởng mà anh có thể đến đây làm phó chủ nhiệm.
Nhưng hiện tại Đoàn viện trưởng không có giúp anh mở lời, còn khai trừ anh?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?!
"Đoàn, Đoàn viện trưởng, ông có chắc là muốn sa thải tôi không?"
“Đúng vậy, cậu nên rời đi ngay.” Đoàn Vĩnh Xuân sốt ruột vẫy tay, “Tôi và Miêu viện trưởng còn phải nói chuyện khác, cậu đi ngay đi.”
"Nhưng cha tôi..."
“Cha cậu thì sao vậy?” Đoàn Vĩnh Xuân khinh khỉnh khịt mũi nói, “Đây là bệnh viện, cậu cho rằng ông ấy có thể quản đến chỗ này của chúng tôi sao?
"Không không, không có, tôi không có ý đó, nhưng mà..."
"Không có thì tốt, nhưng cậu nhanh lên đi. Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cậu ở bệnh viện Hoa Sơn này!"
"Biết, tôi đã biết..."
Vương Trạch Nhất bước ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng như một kẻ vừa chết đi sống lại.
Anh không thể tin được cảnh tượng vừa xảy ra.
Anh đích thân đến đây và muốn bọn họ trục xuất Lâm Dật, rốt cuộc lại trở thành anh bị trục xuất là như thế nào?
Tại sao bọn họ lại muốn bao che cho Lâm Dật?
Bọn họ đã biết thân phận thực sự của Lâm Dật sao?
Vương Trạch Nhất không dám nghĩ tới, có lẽ điều này thật sự có thể xảy ra.
Nghĩ đến điều này, Vương Trạch Nhất muốn tự tát chính mình.
Anh sẽ không đến tìm Đoàn Vĩnh Xuân nếu anh biết điều đó từ đầu!
Anh quay trở lại khoa với vẻ mặt mơ mơ hồ hồ, Vương Trạch Nhất vẫn đang suy nghĩ tìm lời giải thích phù hợp, làm thế nào để giải thích việc anh từ chức với những người ở trong khoa.
Sự việc thế này thật sự mất mặt quá, phải tìm một lý do vớt lấy thể diện mới được.
Nhưng anh suy đi nghĩ lại hồi lâu vẫn chưa tìm ra được lời giải thích phù hợp.
Trong khoa, anh nhìn thấy Lâm Dật và Lý Sở Hàm đang ngồi cùng nhau thảo luận về ca bệnh.
Vương Trạch Nhất cảm thấy còn bi ai hơn, anh có thể được coi là chí khí chưa thành mà bản thân đã chết trước.
"Chủ nhiệm Vương, tôi nghe nói anh bị khai trừ rồi?"
Đùng……
Ngay lúc Vương Trạch Nhất đang buồn rầu, Kiều Hân bước vào và nói.
Ngay khi lời này nói ra, như thể có một hòn đá rơi xuống tạo thành gợn sóng lớn, tất cả mọi người trong khoa đều đồng loạt nhìn về phía Vương Trạch Nhất.
Tin tức này đến quá đột ngột, làm sao có thể như vậy?
“Tiểu Kiều, em đang nói nhảm cái gì vậy.” Lý Sở Hàm trách mắng.
Nếu có người được điều động, cũng phải là chủ nhiệm biết trước, cô ấy làm sao có thể nhận được tin tức trước cô.
"Vừa rồi khi em đến phòng nhân sự để giúp anh Lâm làm các thủ tục, đã nghe chủ nhiệm Trần nói."
Người trong khoa không khỏi bàn tán, tin tức này liên quan đến phòng nhân sự, không thể sai được.
"Việc này……"
Vẻ mặt Vương Trạch Nhất cảm thấy rất khó xử, anh ta đứng dậy giải thích: "Cô nhận thông tin sai rồi, tôi không bị khai trừ, đừng nói nhảm."
"Tôi nghe chủ nhiệm Trần thực sự đã nói như vậy."
“Thực ra, tôi đã tự mình rời bỏ công việc và tôi sẽ đi du học ở Mỹ.” Vương Trạch Nhất cười nói:
"Lát nữa bạn tôi đến đón, tôi muốn đợi bọn họ tới rồi mới rời đi, cho nên không thông báo với mọi người, không ngờ lại để cho cô ấy nói ra."
"Hóa ra là như thế này, chúc mừng."
"Đương nhiên, tôi còn có thể thế nào nữa? Cô thực sự cho rằng tôi đã bị khai trừ sao?"
Vương Trạch Nhất thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may là anh sáng suốt thông minh, nghĩ ra được một lý do, để anh có thể rời đi mà không sợ người khác nói ra nói vào.
Đúng lúc này, hai vị cảnh sát mặc sắc phục từ bên ngoài bước vào, nhìn Vương Trạch Nhất và nói:
"Anh chính là Vương Trạch Nhất đúng không? Cha anh tên là Vương Diên Hưng?"
"Vâng, đúng vậy……"
Nhìn thấy hai vị cảnh sát, những người trong khoa đều rất kinh ngạc, Vương Trạch Nhất cũng vậy.
Nhưng mà, tại sao cảnh sát lại đến?
"Hai vị cảnh sát, các anh đến tìm tôi có việc gì sao?"
"Cha anh, Vương Diên Hưng có liên quan đến tội tham nhũng và đút lót nhận hối lộ lớn. Chúng tôi muốn đưa anh về để lập hồ sơ điều tra, vì vậy anh hãy đi cùng chúng tôi."
"Việc này……"
Sau đó hai vị cảnh sát không cho Vương Trạch Nhất cơ hội nói thêm, hai người họ đã còng tay anh ta và đưa anh ta ra khỏi bệnh viện.
Sau loạt hành động này, những người trong khoa vẫn chưa kịp định thần.
"Mọi chuyện là thế nào? Chủ nhiệm Vương nói sẽ đi Mỹ học thêm, còn nói có người bạn tới đón. Rốt cuộc tại sao lại bị cảnh sát bắt đi? Việc này thật là thú vị!"
Lâm Dật đại khái đã đoán được ngọn nguồn mọi việc.
Lương Nhược Hư bên kia đã bắt đầu hành động, hơn nữa Trung Hải chính là đối tượng trọng điểm cần đả kích.
Ngoài ra, thời điểm đàm phán với Pfizer, cha của anh ta là Vương Diên Hưng cũng là người đại diện đàm phán, và chắc chắn là đã thu nhận đút lót không ít.
Hiện tại đã bắt đầu động thủ, đương nhiên phải bắt cha anh ta ra khai đao.
“Có thể là chúng ta đã nghe nhầm.” Lâm Dật nói:
"Anh ta không nói về các nghiên cứu nâng cao, mà là cải tạo, vì vậy người đón anh ta mới là cảnh sát. Không thể không nói, những việc này được an bài hết sức ổn thỏa."
"Chủ nhiệm Lâm, chuyện này vừa mới xảy ra không bao lâu phải không? Một chủ nhiệm và ba phó chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim mạch đã bị bắt. Khoa ngoại tim mạch có độc sao!" Viên Tư Kỳ nói.
------
Dịch: MBMH Translate