"Được rồi được rồi, mọi người đừng nói lung tung nữa." Lý Sở Hàm nói:
"Đều đi làm chuyện của mình đi."
"Biết rồi chủ nhiệm Lý."
Chuyện của Vương Trạch Nhất sớm yên tĩnh, những người ở bên trong phòng đối với chuyện này cũng không quá để ý tới.
Giống như đã quen rồi.
"Trưa nay cậu muốn ăn gì? Tôi gọi món." Tới gần buổi trưa, Lý Sở Hàm nhỏ giọng hỏi.
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Tôi buổi chiều có chút việc nên sẽ không ăn cơm, buổi chiều có thể sẽ không tới."
"Vậy cậu đi đi, có tôi ở đây là được rồi."
"Ừm."
Lên tiếng chào hỏi xong, Lâm Dật thay quần áo đi ra ngoài, lái xe đi đến tập đoàn Lăng Vân, chuẩn bị hỏi một chút chuyện của tập đoàn.
"Hai mươi phút sau, tập trung ở nhà hàng món cay Tứ Xuyên bên cạnh công ty, hai người các cô đi đặt một phòng ăn đi."
Lâm Dật gọi điện thoại cho Hà Viện Viện sau khi lái xe ra khỏi bệnh viện.
"Không thành vấn đề."
Leng keng leng keng ——
Vừa mới cúp điện thoại, chuông điện thoại của Lâm Dật lại vang lên, là Tô Cách gọi điện thoại tới.
"Anh buổi chiều muốn tới trường học đúng không?"
"Làm sao cô biết?"
"Tôi nghe Triệu hiệu trưởng nói." Tô Cách nói: "Tôi buổi sáng có chút không thoải mái, lúc anh tới, có thể hay không thuận tiện đón tôi một chuyến."
"Cô không phải là có xe sao."
"Xe bị va chạm, đang được sửa chữa ở cửa hàng 4S rồi."
"Được, cho tôi địa chỉ của cô, đến lúc đó tôi đi đón cô."
"Ừ." Tô Cách nói: "Anh bây giờ có thời gian hay không, chơi một ván?"
"Chơi mấy cái lông."
Cúp điện thoại, Lâm Dật lái xe đến nhà hàng món cay Tứ Xuyên mà thường hay tới.
Mới vừa đẩy cửa phòng bao ra, đã ngửi thấy mùi ớt phả vào mặt.
Trên bàn có bảy tám món ăn, chỉ có một rau trộn là đồ chay.
Kỳ Hiển Chiêu đàng hoàng ngồi ở bên cạnh, Hà Viện Viện ăn không còn biết trời đất đâu, cũng không có dự định đợi Lâm Dật tới.
"Lâm tổng."
Nhìn thấy Lâm Dật, Kỳ Hiển Chiêu đứng dậy chào hỏi.
Lâm Dật gật đầu, nhìn Hà Viện Viện mà nói:
"Tốt xấu gì tôi cũng là lãnh đạo, không đợi tôi tới đã bắt đầu ăn rồi?!"
"Chủ yếu là quá đói, Lâm tổng tốt như vậy, sao có thể tính toán mấy việc nhỏ này chứ?" Hà Viện Viện vừa liếm môi vừa nói.
"Việc này tôi cũng không so đo với cô, nhưng chúng ta đi ba người, cô gọi nhiều đồ ăn như vậy, có thể ăn hết không?"
"Ăn không hết." Hà Viện Viện nói:
"Còn dư lại tôi đóng gói mang đi, coi như buổi ăn tối có thể được giải quyết rồi, đối với việc ăn uống, ngu sao không cầm, tôi mới không ngu giống anh Kỳ vậy."
"Cô mẹ nó là không trong mắt không có ông chủ là tôi đây đúng không!"
"Không nên nói như vậy nha, anh ở trong lòng tôi, vẫn là rất quan trọng, ai có thể so với tiền được chứ."
"Xét thấy biểu hiện hôm nay của cô, tôi lại trừ lương cô một ít."
"Đừng." Hà Viện Viện để đũa xuống, "Sao anh có thể lấy tiền ra uy hiếp được chứ, giữa chúng ta không có chút giao tình nào ư?"
"Đừng nháo nữa, ăn cơm đi."
Lâm Dật không đùa giỡn với Hà Viện Viện nữa, vừa ăn vừa nói:
"Tình hình của Didi thế nào rồi?"
"Bên kia chỉ là cái vỏ rỗng, số liệu trung tâm đã chuyển tới cho chúng ta rồi." Hà Viện Viện nói:
"Nhưng bởi vì bị thu mua lại, nên có rất nhiều vấn đề về điều chỉnh nhân sự. Trình tổng cùng với Điền tổng bên kia đang cố gắng xử lý những việc này. Cùng lắm qua một tuần nữa là gần như có thể giải quyết xong toàn bộ."
"Được, chuyện này tiếp tục xử lý, chờ tôi xử lý xong chuyện của bên Cisco, lại bắt đầu mở tương quan công tác là được."
"Đúng rồi, nói đến Cisco tôi nghĩ tới chuyện này." Hà Viện Viện nói:
"3 tỷ đơn đặt hàng của chúng ta, Cisco bên kia đã xử lý không sai biệt lắm. phỏng đoán cẩn thận nó sẽ được giao trong vòng một tuần tới."
"Nhanh như vậy sao?"
"Bọn họ tìm được nhiều nhà máy ở Trung Quốc, tốc độ dĩ nhiên là sẽ tăng lên."
"Không tồi không tồi, kế hoạch phía bên tôi, cũng nên tăng lên rồi."
Kỳ Hiển Chiêu cùng Hà Viện Viện đều rất hiếu kỳ, Lâm tổng đến cùng có kế hoạch gì.
Chơi lớn như vậy, chắc chắn sẽ có chuyện lớn xảy ra.
"Ông chủ, còn có chuyện gì muốn chúng tôi giúp một tay không?" Hà Viện Viện hỏi.
Mặc dù luôn đấu võ mồm với Lâm Dật, nhưng cô vẫn luôn đứng về phía Lâm Dật.
"Hát một bài hát trợ hứng đi, như vậy tôi còn có thể ăn nhiều một chút."
"Đừng hòng, anh vẫn là ăn ít một chút đi, tôi còn muốn gói đồ dư mang đi nữa đấy."
Liên quan đến chuyện Cisco, Kỳ Hiển Chiên cùng Hà Viện Viện bên này cũng không còn nhiều việc để làm.
Hiện tại, Cisco bên kia sắp giao hàng rồi, chủ yếu người tham dự vẫn là Long Tâm.
Phải đến Long Tâm một chuyến để thu xếp công việc.
Nhưng sau khi tiêu diệt Cisco, hai người bọn họ chắc chắn sẽ bận rộn.
"Ông chủ, về chuyện của quỹ tài chính, anh có muốn nghe một chút không?" Hà Viện Viện cơm nước no nê, cầm cây tăm xỉa răng như nữ lưu manh hoạt bát.
"Nói đi, dù sao cũng nhàn rỗi."
"Cho đến nay, chúng ta đã tài trợ 174 trại trẻ mồ côi trên cả nước, tổng số tiền quyên góp đã lên đến 82 triệu. Cách đây vài ngày, chúng tôi đã họp bàn nghiên cứu và quyết định trì hoãn phương diện chi phí này, chuẩn bị làm một bước viện trợ mới."
"Ừm, tiếp tục nói."
"Người phụ trách quỹ tài chính là Triệu tổng, đã nộp cho anh Kỳ một bản báo cáo, tôi cảm thấy phân tích của cô ấy rất có lý." Hà Viện Viện nói:
"Cô ấy nói, quỹ tài chính là một cái động không đáy, không có cách nào cho công ty sáng tạo hiệu quả và lợi ích, vừa muốn đem những thứ đồ này biến thành danh dự của công ty chúng ta."
"Chỉ dựa vào trợ cấp cho các trại trẻ mồ côi sẽ không có hiệu quả gì nhiều. Cho nên tôi muốn đầu tư vào một số quận nghèo đói chính trên khắp cả nước, chính là xây dựng một số trường tiểu học hy vọng, dạy người dùng cá không bằng dạy người bắt cá nha."
"Dự án này, các cô thông qua được chưa?"
Kỳ Hiển Chiêu cùng Hà Viện Viện liếc nhau một cái, sau đó điểm một chút, người trước nói:
"Chúng ta cảm thấy không có gì lớn, Viện Viện trước kia đã từng làm hạng mục hạch toán, muốn xây dựng một trường tiểu học hy vọng, chi phí hành chính ban đầu cho đến khi hoàn thành, ước chừng tiêu tốn khoảng hai triệu, số tiền cũng không tính là lớn lắm. Với quy mô hiện tại của tập đoàn Lăng Vân, vẫn có thể chi trả được."
"Đây có phải chỉ là chi phí xây dựng trường tiểu học không?"
"Ừm, nhưng nếu muốn xây một trường trung học rộng rãi thì cần 500 ngàn nữa là đủ, hơn nữa về cơ sở hạ tầng có thể ủy thác cho tập đoàn Triều Dương tới làm, cũng coi như là chỗ béo bở không cho người ngoài rồi."
"Cái này đúng là có thể, dù sao cũng không bao nhiêu tiền." Lâm Dật nói: "Hiện tại đã có mục tiêu cụ thể chưa?"
"Trong báo cáo của Triệu Tổng, cô ấy đưa cho chúng ta hai sự lựa chọn, trấn Bắc Cầu và trấn Phú Vinh, đều là thị trấn nghèo khó thuộc Dương Thành, giao thông bất tiện, có rất nhiều trẻ nhỏ ở đó, tài nguyên giáo dục rất thiếu thốn, thích hợp cho các dự án thí điểm."
"Trấn Bắc Cầu?"
Lâm Dật lẩm bẩm một câu, đây không phải là quê của Lý Sở Hàm sao?
"Lâm tổng, anh biết trấn Bắc Cầu này à?"
"Biết một chút, nghe nói đó là một nơi rất nghèo."
"Nào chỉ là nghèo." Hà Viện Viện nói: "Trong trấn này không có nhiều đất canh tác, hơn nữa rất nhiều đất trong đó là đất mặn - kiềm, lúc ông trời tâm tình không tốt, bọn họ liền cơm đều ăn không nổi."
Hà Viện Viện thay đổi tư thế nói tiếp: "Tôi kiểm tra thông tin nơi này một chút, GDP một năm có khi còn không bằng GDP một năm anh tạo cho Hoa Thanh Trì."
"Ách ..."
"Đang nói chuyện chính sự, đừng dắt việc tôi đi Đại Bảo kiếm, cái này không phải là công kích cá nhân à?" Lâm Dật nói:
"Rồi lại nói, nếu quả thật có thể so với những gì đã nói, GDP này cũng quá thấp rồi."
"Là tôi đánh giá thấp anh rồi."
"Vậy cứ như thế đi, tôi hy vọng rằng vị trí của trường sẽ nằm ở trấn Bắc Cầu." Lâm Dật nói:
"Nhưng vấn đề về giáo viên sau đó thì như thế nào? Trường học mà không có giáo viên thì cũng như không."
"Chúng tôi cũng đã nghĩ tới vấn đề này rồi, cách thị trấn Bắc Cầu gần 30km là thành phố Nhạc Mẫu, là một thành phố nhỏ loại 4. Mặc dù chỗ này này nhỏ một chút, nhưng quy mô đô thị hóa khá tốt. Có thể mời giáo viên ở chỗ này về dạy học, đi làm thông cần, là có thể thực hiện."
"Chỉ cách 30km thôi sao?"
Kỳ Hiển Chiêu gật đầu, thở dài:
"Chỉ là điều kiện giao thông không tốt. Ngoài 30km là đường đất lầy lội, đường núi và cầu treo, đi xe rất khó khăn. Cái vấn đề này, cũng chỉ có thể dùng mức lương cao để thu hút người tới làm việc."
"Nếu như vậy coi là, thời gian dành cho đi đường mỗi ngày sẽ hơn bốn tiếng đồng hồ. Cho dù chúng ta có thể đưa ra mức lương cao, người ta có nguyện ý đi hay không, vẫn còn là một vấn đề."
"Đây là đúng là một vấn đề khó." Hai người trầm mặc nói.
"Hô ..."
Lâm Dật thở dài một hơi, "Mới có hơn 30km, đã chặn biết bao nhiêu ước mơ của bọn trẻ rồi!"
------
Dịch: MBMH Translate