Hai người chịu ảnh hưởng tâm trạng của Lâm Dật, cũng có chút đau thương.
"Đây là một vấn đề phổ biến ở những vùng núi nghèo, giao thông nói chung là kém phát triển. Nếu không cũng không đến nỗi mang tiếng nghèo khó." Kỳ Hiển Chiêu.
Lâm Dật gật đầu, "Cậu mới vừa nói đoạn đường nào, cụ thể kém đến trình độ nào?"
"Đây là một con đường nhỏ, rộng gần hai mét, trời không mưa miễn cưỡng thì có thể đi được, trời mưa xuống ngay cả xe bò cũng không có cách nào đi được, quỹ của Triệu tổng, trước đó cũng đã đi khảo sát gặp phải trời mưa, mưa vừa rơi xuống đường xá đều bị kẹt ở bên trong."
"Không phải chứ, ngay cả đường xá cũng không có sao? Tình hình giao thông cũng quá tệ rồi."
"Không thể như vậy sao, cho nên trời nắng bọn họ mới có thể ra khỏi đó được." Kỳ Hiển Chiêu nói:
"Ngoài ra, bên ngoài trấn có một con sông, rộng hơn 30 mét. Dân làng đặt cáp dây treo trên đó, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng để đi, đoán chừng người thành phố thấy đều sẽ sợ."
"Điều kiện ở đó cũng quá tồi tàn rồi."
"Đại khái tình huống chung là như vậy, nếu không cũng không nghèo thành cái dạng bây giờ."
Lâm Dật sờ cằm, suy nghĩ mấy phút, "Người tốt thì làm đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. Dành thời gian đi tìm sư tỷ của cậu, tính toán cho dự án này, xem trùng tu đường xá, xây cây cầu cần bao nhiêu tiền."
"Không phải chứ, ông chủ anh còn muốn sửa đường với xây cầu à? Dù chỉ vài cây số, nhưng cũng hơn mười mấy triệu đó, nhất định là xuống không được. So với kiến nghị xây trường tiểu học hy vọng của tôi chi phí còn cao hơn nữa á."
"Nhưng những cơ sở vật chất hạ tầng này không giải quyết được, trường học cũng chỉ là cái xác rỗng. Cô phải trả bao nhiêu tiền lương để thu hút được giáo viên đến dạy ở đó?"
"Nhưng bây giờ làm vậy cũng quá tốn kém."
"Yên tâm, tiền xuất ra cũng không phải toàn bộ của tôi." Lâm Dật nói: "Chúng ta xuất ra một chút tiền trước, sau đó để địa phương xuất ra một chút tiền, sự việc liền có thể giải quyết tốt đẹp rồi."
"Ông chủ, anh thực sự là không lên tiếng thì thôi đã lên tiếng rồi thì cái gì cũng có thể." Hà Viện Viện nói.
Tuy rằng bình thường hay bị sếp trêu chọc, nhưng khuôn phép và cảm tình thì vẫn có.
"Các cô đây là không hiểu được, làm người phải có tầm nhìn xa rộng cho tương lai, đây chính là lý do tại sao tôi làm ông chủ, các cô làm nhân viên."
"Nhìn xa trông rộng?" Hà Viện Viện bất ngờ nói: "Lẽ nào anh muốn đầu tư sông nuôi cá?"
"Ngây ngô! Hẹp hòi! Nông cạn!" Lâm Dật nói:
"Các cô suy nghĩ lại xem, sau khi ba chúng ta qua đời, trên văn bia của tôi sẽ ghi ‘Doanh nhân yên nước nổi tiếng, nhà giáo dục, nhà từ thiện, nhà khoa học, nhạc sĩ, đẹp trai’ mà trên bia mộ của các cô thì lại trống trơn."
Hà Viện Viện: ...
"Chúng tôi cũng không quan tâm đến trống trơn hay không, nhưng anh cuối cùng nói đẹp trai thì ai lại viết trên bia mộ như vậy chứ!" Hà Viện Viện nói:
"Tôi thấy trên văn bia của anh hẳn là nên viết Hải Vương Trung Quốc, Đại Bảo kiếm hiệp hội hội viên vinh dự, cặn bã nam tổ sư gia..."
"Đừng đừng đừng, cặn bã nam tổ sư gia tôi nhưng không gánh nổi, là thầy Bành của các cô, so với ông ta, tôi chỉ là cái tiểu học tăng mà thôi."
"Anh đừng có dời lực chú ý sang người khác." Hà Viện Viện nói: "Rồi lại nói, thầy Bành không phải người như vậy."
Hiển nhiên, Hà Viện Viện cũng không biết việc làm vẻ vang của Bành Hưng Quốc.
"Tôi chỉ là nhắc nhở cô, về sau khách khí với tôi một chút, bằng không đợi đến lúc tôi chết, sẽ căn dặn cháu trai của tôi đến bia mộ của cô tiểu lên."
Hà Viện Viện: ...
Kỳ Hiển Chiêu: ...
Quá tàn nhẫn!
Sau khi ăn xong, Kỳ Hiển Chiêu cùng với Hà Viện Viện quay trở lại tập đoàn Lăng Vân. Lâm Dật thì lái xe hướng về phía nhà của Tô Cách, cũng đã gọi điện thoại trước hai mươi phút để cô ấy chuẩn bị xuống, sau đó cùng nhau đi tới trường học.
Leng keng leng keng ——
Hai mươi phút sau, Tô Cách gọi điện tới.
"Tôi ở dưới nhà rồi, anh đang ở đâu đấy."
"Trên đường bị kẹt xe, sắp tới nơi rồi."
"Mau lại đây đi, hôm nay nổi gió lớn, tôi cũng sắp bị thổi bay rồi đây này."
"Nói chuyện cũng phải dựa vào bài bản chứ, với trọng lượng của cô, cũng có thể bị thổi bay sao?"
"Tôi rất nhẹ nha."
"Cô là tro cốt à, gió thổi liền bay?"
Tiện tay cúp điện thoại, Lâm Dật quay đầu xe đến tiểu khu nhà Tô Cách.
Mặc dù đã lâu rồi không gặp, nhưng gu ăn mặc của Tô Cách vẫn là trước sau như một, mang đậm phong cách đại tỷ.
Chiếc váy đuôi sam màu trắng, áo sơ mi màu xanh da trời, gọn gàng, còn có đồi núi chập chùng.
Lại lớn lại sóng.
"Gần đây anh bận việc gì à? Sẽ không lại chạy đi lái Didi chứ." Sau khi lên xe, Tô Cách hỏi.
"Tôi đến bệnh viện làm bác sĩ."
"Ách ... Thật hay giả vậy?" Tô Cách hiển nhiên không tin, "Làm bác sĩ hay hậu cần? Anh nói rõ một chút."
"Đương nhiên là bác sĩ rồi." Lâm Dật nói: "Phó chủ nhiệm khoa phẫu thuật tim mạch, chính là tôi, hoan nghênh cô đến đăng ký khám."
"Tôi thực sự là phục anh rồi, lại còn biết y học, tôi nhớ được đại học khóa chính quy của anh hình như là học ngành marketing mà, có vẻ như không phải học y."
"Hết cách rồi, tôi cũng không muốn toàn diện như thế, nhưng tôi chính là ưu tú như vậy đó."
"Được rồi, nếu tôi cảm thấy trong người không thoải mái sẽ đến tìm anh khám."
"Tôi thấy cô hiện tại có chút tật xấu, có muốn hay không tôi chẩn đoán bệnh cho cô một chút?"
"Không phải chứ, nơi nào có tật xấu?"
"Cô bị tích tụ quá nhiều chất béo mà lại phân bố tổng hợp không đồng đều."
"Tích tụ quá nhiều chất béo mà lại phân bố tổng hợp không đồng đều?" Tô Cách lẩm bẩm một câu, "Anh chính là muốn nói tôi béo phải không."
"Cô là tự mình nói nha, vừa vặn trong xe không có ai, có thể cho cô nhìn xem."
"Hừ, đẹp mặt anh nhỉ."
Hi hi ha ha, hai người hàn huyên một đường.
Say khi đến trường học, đem xe đậu vào bãi, đi bộ về phía khu dạy học.
"Đúng rồi, hiệu trưởng Triệu tìm tôi có chuyện gì, cô có biết không?"
"Tôi đoán nó có thể liên quan đến những sinh viên mới tốt nghiệp bắt đầu lập nghiệp."
"Sinh viên lập nghiệp?"
Những chuyện sinh viên đại học lập nghiệp như vậy, tại mỗi trường học đều có không ít.
Nhưng bình thường đều là trò đùa trẻ con, lấy chút chính sách của quốc gia, nhưng sau khi trải nghiệm thực tế thì hơn 99.9% trở lên, đều sẽ vô tật mà chấm dứt.
"Cụ thể tôi cũng không biết nữa, anh phải đi hỏi hiệu trưởng Triệu đấy." Tô Cách vừa vuốt tóc bị gió thổi loạn, nói:
"Nhưng mà có một khả năng khác."
"Cô có thể nói hết một lần được không."
"Anh gấp cái gì." Tô Cách trợn mắt nhìn Lâm Dật nói:
"Này không phải mới vừa khai giảng sao? Trường học có một buổi biểu diễn định hướng, ngoài ra còn có một bộ phận khán giả. Bọn họ là học sinh cuối cấp chuẩn bị ra ngoài thực tập, có lẽ muốn tham gia biểu diễn với tư cách là trưởng đoàn. Dù sao anh cũng là phó hiệu trưởng Đại học Sư Phạm nên anh quá đủ tư cách để tham dự rồi."
"Tôi chính là một người lười biếng, hiệu trưởng Triệu cũng biết tình huống của tôi, loại khả năng này không có đâu." Lâm Dật nói:
"Hơn nữa thời điểm này tổ chức dạ hội định hướng, có phải hay không có chút quá sớm."
"Những năm trước đều là cuối tháng, nhưng năm nay, tôi đến tìm hiệu trưởng để tìm những vị khách quan trọng. Để phù hợp với thời gian, cho nên là làm sớm hơn."
"Không phải chứ, người nào lại bức bách như vậy?"
Tô Cách nhún vai một cái, "Tôi đây cũng không biết, cụ thể việc này anh phải đi hỏi hiệu trưởng Triệu một chút."
"Được, tôi đi trước."
Đã đến khu nhà chính, hai người mỗi người đi một ngả, Lâm Dật xoay người đi đến văn phòng của Triệu Kỳ.
"Thầy Lâm, anh đã đến rồi."
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, Triệu Kỳ đứng dậy nghênh tiếp, đưa anh đến trên ghế sô pha ngồi.
"Ngồi một chút, tôi chờ anh một lúc rồi."
Hai người ngồi xuống, uống trà một lát, tâm sự về việc nhà, Lâm Dật đặt tách trà xuống, nói:
"Hiệu trưởng Triệu, tôi cũng không phải người ngoài, có việc gì anh cứ nói thẳng, chỉ cần tôi có thể làm được thi không có vấn đề gì."
"Thầy Lâm, vậy tôi liền nói thẳng." Triệu Kỳ rót cho Lâm Dật một chén trà, nói:
"Là như vậy, có hai học sinh tốt nghiệp đã phát triển một ứng dụng, nghe nói nó có sẵn trong các cửa hàng Android và Apple. Bây giờ muốn xin một quỹ ngân sách lập nghiệp, tôi nghĩ cột giáo sư hướng dẫn nên viết tên của anh."
------
Dịch: MBMH Translate