Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 480 - Chương 478. Đừng So Với Lâm Dật, Anh Ta Có Bàn Tay Vàng Đó.

Chương 478. Đừng So Với Lâm Dật, Anh Ta Có Bàn Tay Vàng Đó.
Chương 478. Đừng So Với Lâm Dật, Anh Ta Có Bàn Tay Vàng Đó.

"Hiệu trưởng Triệu, ông từng trải hơn tôi, cũng có nhiều mối quan hệ, nên ghi tên ông là hợp nhất."

"Đừng vội nói thế chứ, tôi cùng lắm chỉ hơn anh về tuổi đời, chứ nếu so về quan hệ, chắc tôi còn kém anh xa." Triệu Kỳ nói ra:

"Anh là sở trưởng sở nghiên cứu Long Tâm, nhất định quen biết nhiều hơn tôi rồi, với lại thứ mà hai người học trò đó lấy ra, đều là phần mềm, để anh ký tên, chắc chắn có tác dụng hơn tôi."

"Được rồi, có gì quan trọng đâu, khi nào ký?"

"Giờ luôn đi, hai đứa nhỏ kia còn ở trường, để tôi gọi chúng đến."

"Được."

Triệu Kỳ quay lại bàn làm việc, gọi cho Chu Canh Triết, nói rõ mọi việc.

Chừng nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên.

"Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, hai nam sinh một cao một thấp đi vào.

"Chào hiệu trưởng."

Chào hỏi xong, hai người nhìn sang phía Lâm Dật, nhưng lại không có bất kỳ ấn tượng nào với con người xa lạ này.

Vì họ là nghiên cứu sinh của đại học sư phạm, từ một năm trước, đã rời khỏi nơi này đi gầy dựng sự nghiệp, đến bây giờ mới quay lại trường, vì vậy nên không biết nhân vật số một trong đại học sư phạm là Lâm Dật.

"Thầy Lâm, là hai người này đấy, người cao lớn là Trương Bác, người thấp bé là Mao Kim Long."

Giới thiệu xong, Triệu Kỳ xoay người, nhìn nhìn Trương Bác cùng Mao Kim Long.

"Trước mặt hai em, là phó hiệu trưởng trường chúng ta, Lâm Dật."

"Phó hiệu trưởng?"

Biết được thân phận của Lâm Dật, hai người đều vô cùng bất ngờ.

Trong suy nghĩ của họ, người có thể làm tới chức phó hiệu trưởng, ít nhất cũng phải là người đàn ông trung niên ba bốn mươi tuổi.

Ai ngờ đâu, một người trẻ như vậy, lại có thể là phó hiệu trưởng đại học sư phạm, cái này phải đi bao nhiêu cửa sao vậy nhỉ?

"Chào phó hiệu trưởng Lâm." Hai người gật đầu chào hỏi.

"Lúc trước mấy cậu chẳng phải là muốn tôi ký vào đơn xin cấp vốn từ quỹ ngân sách dành cho khởi nghiệp à, sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi thấy để hiệu trưởng Lâm ký là hợp nhất, nên tôi mới gọi anh ta đến đây."

"A? !"

Sắc mặt bọn họ có vẻ như không tình nguyện lắm.

Họ muốn để Triệu Kỳ ký tên, không chỉ vì ông là hiệu trưởng đại học sư phạm.

Mà cũng vì mối quan hệ của ông trong nghành giáo dục.

Chờ đến một ngày, lúc mình cần tìm người đầu tư, thấy người hướng dẫn là Triệu Kỳ, thì ít nhiều gì nhà đầu tư cũng sẽ nể mặt, muốn đàm phán cũng dễ hơn một chút.

Đây là mục đích chủ yếu của họ.

Nhưng nếu đổi người hướng dẫn thành người thanh niên đang đứng trước mặt, thì còn ý nghĩa gì nữa?

"Được rồi, hai người các ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, đưa đơn đây, để tôi kêu hiệu trưởng Lâm ký tên đóng dấu."

Hai người do dự một lúc lâu, nhưng không đưa thư giới thiệu ra.

"Các cậu còn đứng đấy làm gì, ký hay không đây." Triệu Kỳ nghiêm mặt nói.

"Hiệu trưởng Triệu, chúng em cần chữ ký của ngài."

"Tôi?"

Trương Bác gật đầu, "Đơn xin lập nghiệp này rất quan trọng đối với sự nghiệp của chúng em, nên bọn em muốn nhờ một người có sức ảnh hưởng lớn, nếu sau này không tìm được người đầu tư, thì hạng mục của bọn em xem như phá sản, chuyện này không thể đùa được đâu."

"Hai thằng nhóc này, nói gì vậy chứ!" Triệu Kỳ vỗ bàn một cái:

"Tôi nhờ hiệu trưởng Lâm đến ký tên, mất bao nhiêu công sức, hai cậu có biết thời gian của hiệu trưởng Lâm quý giá đến mức nào không!"

"Hiệu trưởng Triệu, em biết thời gian của anh ta rất quý, vậy không cần anh ta ký nữa, vẫn là để ngài ký đi."

Triệu Kỳ đen mặt, hướng về phía Lâm Dật giải thích:

"Thầy Lâm, anh đừng giận, để tôi nói chuyện lại với họ."

"Không cần, nếu tôi không đủ tư cách, thì ông cứ làm đi."

"Đừng nói vậy chứ, anh là sở trưởng sở nghiên cứu Long Tâm, anh không có tư cách, thì còn ai đủ tư cách chứ."

"Hiệu trưởng Lâm là sở trưởng sở nghiên cứu Long Tâm?"

Rất hiển nhiên, Trương Bác cùng Mao Kim Long cũng biết đến sự tồn tại của sở nghiên cứu Long Tâm, cũng biết nơi này lợi hại đến mức nào.

"Bằng không thì sao đây? Bằng không thì sao tôi phải mời hiệu trưởng Lâm tới?"

"Cái này. . ."

Hai người họ rất lúng túng.

Sớm biết Lâm Dật có thân phận thế này, thì họ đã nhờ anh ký tên rồi.

Người cùng ngành, lời nói càng có sức ảnh hưởng hơn.

"Lâm, Hiệu trưởng Lâm thật xin lỗi, bọn em trẻ người non dạ, mong ngài đừng chấp nhất."

"Được rồi, đừng nói xin lỗi tôi, tôi với Hiệu trưởng Triệu quan hệ cũng tốt lắm, mấy cậu không cần xoắn xuýt với chuyện này đâu." Lâm Dật nói ra:

"Mà mọi người định xin bao nhiêu vốn đầu tư?"

"Năm, năm mươi vạn..."

"Hai người đến tập đoàn Lăng Vân, tìm người tên Hà Viện Viện, cứ nói là do tôi kêu đến, kêu cô ấy đưa 50 vạn tiền đầu tư, việc này coi như kết thúc."

"Tập đoàn Lăng Vân? !" Trương Bác cùng Mao Kim Long đều ngây ngẩn cả người.

"Chính là công ty lớn mới phát triển ở Trung Hải đó à, nghe nói nội tòa nhà thôi đã có giá 1 tỷ 8 rồi, trong mắt họ, hai người bọn em có đáng là gì."

"Cậu đề tên tôi là được, chắc chắn sẽ có người tiếp đón."

"Thật sao?"

"Tập đoàn Lăng Vân là công ty dưới trướng của tôi, thì ai dám từ chối các cậu chứ?"

"A?"

Nghe thấy tin này, đến Triệu Kỳ cũng ngây người.

"Thầy Lâm, tập đoàn Lăng Vân là của anh à?"

"Đúng vậy." Lâm Dật nói với vẻ đương nhiên: "Chỉ là tôi chưa công khai tin tức này, nên cũng ít người biết."

Triệu Kỳ xoa xoa mồ hôi trên trán.

"Thầy Lâm, anh thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn đấy."

"Chuyện cũng đâu có gì đâu, không cần để trong lòng."

Nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Lâm Dật, Trương Bác cùng Mao Kim Long liền bị đả kích.

So về tuổi tác, hiệu trưởng Lâm không hơn mình bao nhiêu.

Nhưng người ta không chỉ là sở trưởng sở nghiên cứu Long Tâm, mà còn là ông trùm giấu mặt của tập đoàn Lăng Vân.

So đi so lại, mình chỉ xây dựng được một công ty phần mềm nho nhỏ, chênh lệch thật sự quá lớn.

Đáng giận nhất là, mới vừa rồi mình còn xem thường người ta.

Thật sự quá trâu bò!

"Còn không mau cảm ơn hiệu trưởng Lâm, còn đứng ngốc ở đó làm gì hả." Triệu Kỳ nói.

"Cảm ơn hiệu trưởng Lâm, cám ơn hiệu trưởng Lâm."

"Muốn cám ơn thì cám ơn Hiệu trưởng Triệu kìa, tôi nể mặt ông ấy nên mới ký đấy."

"Dạ dạ dạ, cám ơn Hiệu trưởng Triệu."

"Được rồi, chuyện này coi như giải quyết êm đẹp rồi, các cậu ra ngoài trước đi, tôi với hiệu trưởng Lâm còn những chuyện khác cần bàn."

"Dạ dạ dạ hiệu trưởng Triệu, chúng em đi trước đây."

Hai người kích động rời khỏi văn phòng, Triệu Kỳ nhìn Lâm Dật rồi nói:

"Thầy Lâm, để anh thấy mấy chuyện ồn ào thế này, hệt như tôi đang vòi tiền anh nhỉ, tôi thật sự không biết, tập đoàn Lăng Vân là công ty của anh."

"Sao lại nói vậy chứ, tôi là phó hiệu trưởng đại học sư phạm, làm chút chuyện cho trường học thì cũng là chuyện đương nhiên mà, hơn nữa 500 ngàn tệ cũng không nhiều lắm, bớt đến Đại Bảo Kiếm vài lần là được mà."

Triệu Kỳ cười ha hả, tỏ vẻ là đàn ông đều hiểu.

"Thầy Lâm, chuyện này xong rồi, nhưng còn một việc tôi nghĩ là phải nói với anh."

"Ông cứ nói."

"Ba giờ chiều, có một buổi tiệc tối để chào đón sinh viên mới, anh là lãnh đạo cấp cao, cũng trùng hợp hôm nay đến đây, nên ở lại tham gia đi."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 478.
Bình Luận (0)
Comment