Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 481 - Chương 479. Lương Nhược Hư Vô Cùng Dũng Mãnh

Chương 479. Lương Nhược Hư Vô Cùng Dũng Mãnh
Chương 479. Lương Nhược Hư Vô Cùng Dũng Mãnh

"Nếu chỉ là một buổi tiệc tối để chào đón người mới đơn thuần thì tôi không đi đâu, ở công ty còn vài chuyện bận lắm."

"Nếu như thầy Lâm có việc quan trọng, thì tôi cũng không chậm trễ nữa, bên trường học nếu có chính sách tốt, thì tôi sẽ gọi báo trước cho anh."

"Đừng khách khí quá, có việc cứ gọi cho tôi."

Nói xong, Lâm Dật đứng dậy định đi, nhưng chợt nhớ ra một việc, bèn ngồi lại.

"Hiệu trưởng Triệu, thật ra tôi có chút việc, muốn nhờ ông giúp."

"Thầy Lâm, anh cứ nói đi."

"Tôi muốn mở một trường học Hy Vọng ở thị trấn Bắc Kiều, liên thông từ cấp 1 đến sơ trung, bao gồm chương trình đào tạo bắt buộc chín năm, nhưng chổ giáo viên, gặp chút khó khăn." Lâm Dật nói ra:

"Nên tôi tính thế này, nếu có người nào tốt nghiệp năm tư, có nguyện vọng theo nghành này, có thể phân đến đó thực tập được không? Về đãi ngộ hay tiền lương thì ông cứ yên tâm, tôi không để mấy sinh viên chịu thiệt đâu."

"Vậy được đấy!" Triệu Kỳ kích động nói:

"Bây giờ mấy chổ thực tập, càng lúc càng khó tìm, điều kiện gian khổ một chút cũng không sao, thầy Lâm có thể cho họ một nơi thực tập, thì đã là vinh hạnh của họ rồi."

"Vậy được rồi, đây chỉ là hạng mục tôi mới tiến hành thôi, đến lúc vận hành, có thể còn mất một khoảng thời gian, mấy chuyện chi tiết, đợi đến đó rồi bàn."

"Được được được, tôi nghe anh hết, chỉ cần chuyện tôi có thể làm, về mặt chính sách đều đảm bảo đúng hạn hết." Triệu Kỳ nói ra:

"Nếu như trường Hy Vọng cần thủ tục gì bên Bộ Giáo Dục, tôi có thể giúp anh, đây là chuyện tốt ích nước lợi dân, tôi nhất định nghiêm túc mà làm!"

"Được, mọi chuyện cứ quyết định vậy đi."

Sau khi nói hết với Triệu Kỳ về trường Hy Vọng, Lâm Dật rời phòng làm việc.

Nhưng anh cũng không vội rời trường, mà là đến văn phòng đoàn ủy thăm vài người đồng nghiệp cũ.

Lâm Dật đẩy cửa bước vào, rồi lại ngoài ý muốn phát hiện, trong văn phòng không có ai hết.

"Mọi người đi đâu rồi nhỉ?"

Lâm Dật lẩm bẩm rồi đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Tô Cách, đập vào mắt anh, là hai ngọn núi cao ngất trắng mịn.

"Đệch!"

Thấy Lâm Dật vào, Tô Cách vội vàng che ngực, vội vã quay lưng.

Lúc này, trên người Tô Cách, là một bộ lễ phục dạ hội đang mặc được phân nửa, không kém phần đoan trang.

"Dọa ai đấy, lúc vào, không biết gõ cửa à." Tô Cách bực bội mắng.

"Tôi còn bị cô dọa đó."

"Lần trước lúc tôi thay đồ, anh cũng xông vào đấy thôi, tôi còn chưa sao thì anh giật mình gì chứ."

"Người trái đất bự được như cô à, tôi còn tưởng người ngoài hành tinh đến chứ."

"Người ngoài hành tinh đẹp được như tôi à?"

"Không có, làm gì có người ngoài hành tinh nào lớn như cô chứ.”

"Vậy chứng tỏ mấy cô nàng bên cạnh anh, dáng vóc chả có gì đặc biệt."

"Đại tỷ, là cô quá bự đấy được chưa nào? Chẳng cân đối gì cả, cô lệch mất rồi." Lâm Dật đặt mông ngồi xuống ghế, nói:

"Anh Lý, Tống Giai bọn họ đi đâu rồi, với lại, đang yên đang lành cô mặc đẹp thế này làm gì chứ."

"Sắp tới có tiệc đón tân sinh viên, bọn họ đi chuẩn bị hết rồi." Tô Cách kéo dây nội y trong suốt,

"Tôi là chủ nhiệm đoàn trường, nên trường có chuẩn bị tiết mục cho tôi, Tống Giai thì làm cho tôi một bộ lễ phục, sao nào, thấy tôi mặc có đẹp không."

"Quần áo thì hợp đấy, nhưng sao cô mặc rồi, tôi lại thấy không đứng đắn chút nào nhỉ."

"Có phải là lớn quá không, nên làm anh nghĩ bậy bạ?" Tô Cách nói ra: "Chắc phải kiếm cách làm nhỏ lại."

"Chuyện này tôi giúp được nè."

"Khỏi, tôi tự làm được, bỏ cái suy nghĩ chiếm tiện nghi đấy đi."

"Vậy tự làm đi, tôi đi trước."

"Không ở lại dự tiệc đón tân sinh viên à?"

"Không, định đến tìm mọi người ôn chuyện, mà chẳng có ai hết, nên thôi tôi đi đây."

"Tôi mới nghiên cứu được một cách đánh mới, đánh dã vô địch, tối chúng ta thử đi."

"Thôi bỏ, đợi khi nào cô nghiên cứu được tư thế cơ thể mới thì gọi tôi."

Lâm Dật phất tay, rời khỏi văn phòng.

Vừa tới bãi đỗ xe, Lâm Dật liền thấy một cô nàng tóc gợn sóng, mặc một bộ đồng phục màu xám đang đứng trước xe mình, đang cầm điện thoại định gọi.

"Đấy không phải là Lương Nhược Hư sao? Cô ấy đến đây làm gì?"

Rất nhanh, điện thoại của Lâm Dật liền đổ chuông, là Lương Nhược Hư gọi tới.

Lâm Dật không có bắt máy, nhưng cũng không cúp, mà bỏ vào túi áo, lặng lẽ bước đến, bịt mắt Lương Nhược Hư lại.

Chỉ trong chớp mắt, cả người Lương Nhược Hư linh hoạt như cá, nhanh đến mức Lâm Dật chưa kịp phản ứng, đã trực tiếp xoay người!

Cùng lúc đó, Lương Nhược Hư sờ vào hông mình, ngay lập tức, có thứ gì đấy đặt lên bụng Lâm Dật.

"Đệch!" Lâm Dật sững người!

Bởi vì thứ trên tay Lương Nhược Hư, là súng!

"Sao lại là anh? !"

"Đệch, con mẹ nó cô điên rồi à, mau lấy ra đi, tôi còn nhiều cô chưa chọc lắm, không muốn chết sớm vậy đâu."

Lương Nhược Hư nhìn quanh, phát hiện không ai chú ý đến chổ này, bèn thu súng lại.

"Con mẹ nó cô làm tôi sợ muốn chết, còn đem theo thứ này?"

Dù Lương Nhược Hư đem theo dao, Lâm Dật đều có thể tiếp nhận, nhưng cái thứ này không phải ai cũng có thể mang ra ngoài.

"Ai bảo anh định đánh lén tôi." Lương Nhược Hư nói: "Tôi mang thứ này, cũng chỉ để phòng thân thôi."

"Cô không sợ lộ à?"

"Tôi dám mang thì đương nhiên không sợ."

Giờ đây, Lâm Dật mới nhận ra rằng, Lương Nhược Hư thật đáng sợ.

Cách cô ấy vừa ra tay, không phải là phản ứng bản năng đột nhiên của con người, mà là của kẻ từng học võ.

Đứa nhỏ từ đại viện, quả nhiên không tầm thường.

"Rồi rồi, sao cô lại đến đây." Lâm Dật tránh đi chủ đề lúc trước, "Lấy thân phận của cô, thì ít nhất cũng phải đến mấy trường như Phục Đán, hay Đại học giao thông chứ."

"Tôi mới nhậm chức, trường nào cũng phải ghé, với lại đại học sư phạm có mời tôi đến, còn báo trước thời gian tổ chức tiệc mừng người mới, chỉ sợ bị trùng với trường khác, nên dù thế nào thì tôi vẫn phải đến đây." Lương Nhược Hư nói:

"Với lại, mấy vấn đề về tiền lương ở đại học sư phạm, cũng không tệ lắm, đến xem cũng bình thường thôi."

Nói xong, Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật, "Còn anh, tới đây làm gì? Nhìn trúng nữ sinh nào của bên đại học sư phạm à?"

"Đùa." Lâm Dật nói: "Hoa khôi đại học sư phạm, đã bị tôi kéo về làm thư ký rồi, mấy người khác sao vừa mắt được."

"Anh đúng là kẻ cướp chẳng chịu về tay trắng mà." Lương Nhược Hư nói.

"Đúng rồi, giờ cô có rãnh không, tôi có chút việc cần bàn bạc." Lâm Dật nói.

Lương Nhược Hư nhún vai, "Không rãnh lắm, buổi tiệc bắt đầu lúc ba giờ, tôi phải sang đó."

"Vậy để hôm khác rồi bàn."

"Hôm khác làm gì, dù sao tối nay anh cũng rãnh, đi dự tiệc với tôi, vừa lúc tôi đi một mình cũng chán."

"Không đi, tối tôi bận rồi."

"Lúc này rồi, trừ việc đến Đại Bảo Kiếm, thì anh còn chuyện gì để làm chứ?"

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 479.
Bình Luận (0)
Comment