"Ách ..."
"Chuyện gì thế này, gần đây tôi thật sự không đến đó."
"Anh không phải là có việc gì muốn nói với tôi sao? Vừa vặn chúng ta vừa xem tiết mục vừa nói chuyện."
"Cô đây là trắng trợn cướp đoạt nam nhân đàng hoàng nha."
"Anh nhìn từ góc độ nào mà nói như vậy, anh cũng không tính là đàng hoàng nha." Lương Nhược Hư cầm chìa khóa xe, "Đi, lên xe, chúng ta đi đến khán phòng."
"Từ đây tới đó gần như vậy mà còn lái xe à? Cô cũng quá kiêu căng rồi." Lâm Dật nhổ nước bọt nói.
"Đây không phải là quá kiêu căng." Lương Nhược Hư nói: "Là quy định tương quan, tại vì tôi không có nhân viên an ninh đi cùng nên không thể lượn lờ bên ngoài được."
"Hóa ra là như vậy."
"Nếu không phải nhìn thấy xe của anh, tôi cũng sẽ không đậu xe ở đây, đi, lên xe."
Hai người cùng nhau lên xe, lái đến khán phòng.
Ở lối vào của khán phòng, các lãnh đạo cấp cao của trường học đều đứng ở đây, xếp thành hàng chờ Lương Nhược Hư.
"Thầy Lâm, anh, sao anh lại ở đây!"
Nhìn thấy Lâm Dật từ trên xe của Lương Nhược Hư đi xuống, Triệu Kỳ cùng Tô Cách đều sững sờ.
Lâm Dật quả thật đang ngồi xe của Phó thị trưởng, cảnh tượng như vậy làm cho mọi người không thể tin nổi.
Cùng lúc đó, Lương Nhược Hư vẫn còn ở trong vòng vây.
"Anh là giáo viên của trường Đại học Sư Phạm à?"
"Ách ..." Lâm Dật dừng một chút, "Trước đây thì phải, nhưng bây giờ thì không phải nữa rồi, tôi từng làm việc cho ủy ban đoàn thanh niên trường."
Lương Nhược Hư đã có chút không hiểu nổi Lâm Dật.
Ngoại trừ là thân phận phú nhị đại, bác sĩ ra, anh còn làm giáo viên nữa, đây là muốn trải nghiệm cuộc sống sao?
Nhưng mà thân phận này, vẫn là làm cho người khác có thể chấp nhận được.
Dù sao giáo viên bên ủy ban thanh niên cũng không có nội dung kỹ thuật gì, chỉ cần có điểm bằng cấp là có thể đi vào làm.
"Thị trưởng Lương, để tôi giới thiệu cho cô một chút. Thầy Lâm không chỉ là giáo viên của bên ủy ban thanh niên, mà còn là phó hiệu trưởng của trường chúng tôi nữa."
"Anh ấy là Phó hiệu trưởng?!"
Lần này Lương Nhược Hư không có cách nào bình tĩnh được.
Phó hiệu trưởng cũng không phải là chức vụ người bình thường có thể làm được.
Nếu anh ta thực sự là Phó hiệu trưởng, nữ sinh của trường đại học Sư Phạm, ai có thể thoát được lòng bàn tay của anh ta?
"Cô quên tôi còn có thân phận Sở trưởng sở nghiên cứu Long Tâm sao?" Lâm Dật nhỏ giọng nói: "Tôi quyên tặng một số thiết bị, nên được làm phó hiệu trưởng."
Lương Nhược Hư gật đầu, cảm giác Lâm Dật càng khó nhìn thấu hơn.
Đơn giản khách sáo vài câu, Lâm Dật cùng Lương Nhược Hư được chào đón vào khán phòng.
Mới vừa vào đến bên trong, họ đã nghe thấy những tiếng hô rung trời.
"Thầy Lâm, em yêu thầy!"
"Thầy Lâm, em yêu thầy!"
"Thầy Lâm, em yêu thầy!"
Phát ra tiếng kêu gào, hầu hết là học sinh cuối cấp tốt nghiệp, bọn họ đều biết thực tế huy hoàng của Lâm Dật ở trường học.
"Tôi mới vừa nói anh trộm không đi, đều không đủ để hình dung anh rồi." Lương Nhược Hư nói: "Anh cái này gọi là già trẻ không tha, một người cũng không buông tha."
"Cô nói bậy rồi." Lâm Dật nhỏ giọng nói bên tai Lương Nhược Hư: "Cô nhìn thấy mấy nam sinh kia không, nhìn cô cũng không phải là hai mắt đăm đăm sao."
"Tôi và anh là hai khái niệm khác nhau."
"Làm sao lại hai khái niệm? Không phải đều là đang thưởng thức cái đẹp thôi sao?"
"Coi như là có nhìn tôi, cũng chỉ có thể thưởng thức mà thôi, nhưng anh thì không giống như vậy." Lương Nhược Hư nói: "Những cô gái nhỏ này, thưởng thức anh xong sau đó anh nên tìm địa phương thưởng thức các cô ấy à."
"Ách ... Tôi cảm thấy chúng ta đây là đang làm tổn thương lẫn nhau nha."
"Sau đó thì sao." Lương Nhược Hư ngẩng cao đầu, vẻ mặt mang theo vài phần kiêu ngạo.
"Dứt khoát khiến những học sinh chưa dứt sữa này, chiếm tiện nghi của chúng ta, chẳng bằng hai chúng ta thưởng thức lẫn nhau."
"Anh có mặc áo chống đạn sao?"
"Ôi ôi ôi~~~ đêm nay mặt trăng thật là tròn a."
"Hừ ..."
Dưới sự dẫn đường của Triệu Kỳ, hai người ngồi xuống, tiệc chào mừng rất nhanh sắp mở màn.
Nhưng trước khi mở màn, hiệu trưởng Triệu Kỳ cùng với Lương Nhược Hư đã lên đài nói chút lời nói rỗng tuếch thật dễ nghe, dạ hội mới chính thức bắt đầu.
"Anh không phải là có lời muốn nói với tôi sao, bây giờ nói đi." Lương Nhược Hư nói.
"Đừng có gấp, dù sao cũng phải giả vờ xem trước một vài tiết mục chứ, nếu không người khác sẽ cho rằng chúng ta quá kiêu ngạo đó."
Lương Nhược Hư ngẩng đầu, liếc nhìn phía trên sân khấu, nhìn thấy mấy cô gái mặc quần đùi lộ ra chân dài, cô trầm mặc không nói.
Thực sự là không làm gì được anh ta hết.
Mấy phút sau, Lâm Dật thu hồi ánh mắt, "Được rồi, xem xong rồi, chúng ta nói chuyện chính sự."
Lương Nhược Hư lần nữa ngẩng đầu, tiết mục thứ hai là mấy nam sinh biểu diễn võ thuật.
"Tôi cảm thấy màn biểu diễn võ thuật này cũng không tệ." Lương Nhược Hư nói: "Đặc biệt là nam sinh đứng hàng phía trước kia, lớn lên nhìn cũng đẹp trai."
Lâm Dật nghiêng người sang về phía một bên kia Triệu Kỳ nói: "Nam sinh phía trước kia đang cầm dao đó, sau khi buổi tiệc kết thúc cho cậu ta một cái lỗi lớn."
Triệu Kỳ: ...
Lương Nhược Hư:...
"Thực sự là chủ nghĩa của nam nhân mà."
Cô trong lòng lẩm bẩm một câu, Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật nói:
"Được rồi, nói chính sự đi."
Đầu của Lâm Dật qua về phía Lương Nhược Hư nhỏ giọng nói:
"Cô có biết ai ở Quảng Châu bên kia không?"
"Làm sao vậy? Bên viện mồ côi của anh muốn có chính sách gì à?"
"Không phải vậy, mẹ của tôi bên kia tự tôi có thể chiếu cố tốt." Lâm Dật nói:
"Phía dưới Quảng Châu, có một thị trấn nghèo tên là trấn Bắc Cầu, tôi muốn xây một ngôi trường hy vọng, bao gồm nghĩa vụ giáo dục chín năm, nhưng đường vào thị trấn đặc biệt không dễ đi, để thuận tiện đi lại nên tôi muốn tu sửa lại đường xá, cô có thể hay không liên hệ với địa phương để cung cấp một số kinh phí?"
"Anh muốn xây trường học?"
Đôi mắt đẹp của Lương Nhược Hư trừng lên, không nghĩ tới Lâm Dật muốn làm chuyện này.
"Việc quyên tiền cũng không phải là giải pháp, cũng không giải quyết được vấn đề gì." Lâm Dật nói ra: "Tri thức thay đổi vận mệnh nha, cho bọn nhỏ học thêm một chút kiến thức, khi vào xã hội cũng không đến nỗi gian nan như vậy rồi."
"Ồ~~~ "
Lương Nhược Hư hít sâu một hơi, Lâm Dật đúng là một người mâu thuẫn, mâu thuẫn đến nổi khiến người ta cảm thấy là hai thái cực.
Như thể có hai linh hồn khác nhau đang sống trong cơ thể anh ấy vậy.
"Ở Trung Hải thì có thể, Yến Kinh lúc trước tôi cũng quen thuộc, nhưng người Quảng Châu bên kia không quá quen thuộc." Lương Nhược Hư nói ra:
"Trước tiên tôi giúp anh liên hệ, nhưng vấn đề không lớn, rất nhanh có thể có tin tức."
"Cảm ơn."
Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật, "Anh thực sự tiếp tục làm từ thiện sao?"
Lâm Dật trầm ngâm vài giây, "Xem trong túi có bao nhiêu tiền, không có tiền thì tôi cũng không thể tỏ vẻ mà làm được."
"Vậy anh có từng nghĩ tới kỳ thực anh làm những việc này cũng không thay đổi được hiện trạng chung bây giờ. Hơn nữa sự nghiệp của anh còn đang trong thời kỳ phát triển, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để anh làm từ thiện."
Lương Nhược Hư nói những lời này, đã hoàn toàn dứt bỏ thân phận của mình, mà là lấy thân phận bạn bè của Lâm Dật để cho anh những nhắc nhở thiện ý.
Lâm Dật cười nhìn Lương Nhược Hư, "Cô có biết, trồng cây thời gian tốt nhất, là lúc nào không?"
Lương Nhược Hư thành thật lắc đầu một cái.
"Mười năm trước." Lâm Dật nói ra: "Vậy cô có biết, thời điểm tốt nhất để trồng cây tiếp theo là lúc nào không?"
Lương Nhược Hư như trước vẫn lắc đầu một cái.
"Ngay tại lúc này."
"Có một số việc, bất luận làm lúc nào cũng không phải thời cơ tốt nhất, nhưng khi bắt tay làm, chính là thời gian tốt nhất. Cho nên cái này không phân lúc nào là, chỉ cần cô làm, chính là tốt."
------
Dịch: MBMH Translate