Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 483 - Chương 481. Tiền Đặt Cược Thưởng Thức Lẫn Nhau

Chương 481. Tiền Đặt Cược Thưởng Thức Lẫn Nhau
Chương 481. Tiền Đặt Cược Thưởng Thức Lẫn Nhau

"Tôi hiểu ý của anh." Lương Nhược Hư nói:

"Tôi chỉ là thật không dám tin, ở cái tuổi này của anh có thể làm những việc ý nghĩa như thế."

"Tôi lớn lên trong đại viện, những bạn bè cùng tuổi với tôi đều là khách hàng quen thuộc của hộp đêm và đường cao tốc. Duy nhất ở anh, tôi thấy anh so với bọn họ đều không giống nhau."

"Nghe cô nói, làm tôi thật giống như không phải người bình thường vậy." Lâm Dật nói: "Tôi có xe thể thao, hộp đêm tôi cũng đi, hội sở minh tinh không lọt nổi vào mắt xanh của tôi, ở những nơi đó tôi không có cảm giác thành công."

"Ở đó ai có cảm giác thành công?"

Lâm Dật ánh mắt sáng quắc nhìn Lương Nhược Hư, trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ, theo bản năng cô nghiêng đầu đi, không muốn để cho Lâm Dật nhìn thấy trên mặt mình ửng đỏ một mảng.

"Anh đừng nhìn tôi, xem tiết mục tiếp đi."

Lâm Dật ngẩng đầu, phát hiện đúng lúc là tiết mục của Tô Cách.

"Cô vẫn đúng là nhắc nhở tôi, sắp tới tiết mục của cô ấy biểu diễn rồi."

"Cô ấy?"

Lương Nhược Hư ngẩng đầu nhìn một chút, Tô Cách đang ngồi bên cạnh đàn piano, trong lòng không khỏi lẩm bẩm một câu.

"Làm sao lớn như vậy?"

Lâm Dật có chút bất ngờ khi nhìn thấy Tô Cách muốn diễn tấu đàn piano. Với chỉ số IQ của cô ấy, cô ấy còn có thể chơi đàn piano sao?

Điều khiến Lâm Dật càng thêm bất ngờ hơn nữa là trình độ đàn piano của Tô Cách có vẻ như rất tốt.

Giai điệu phát ra là bản Mendelssohn E điệu hát dân gian theo điệp khúc có phần hơi khó. Một khúc xuống, một chút sai sót và kỹ thuật đều không có.

"Thầy Lâm làm một bài đi!"

Tô Cách vừa mới đàn xong, chỉ nghe thấy có học sinh ở phía dưới ồn ào.

"Trời đất!"

Tôi chính là bị bắt tới tham gia náo nhiệt, mọi người muốn tôi đi lên làm cái gì chứ?

"Thầy Lâm làm một bài đi, chúng em muốn nghe thầy hát nha!"

"Thầy Lâm, chúng em muốn nghe thầy đàn dương cầm!"

"Thầy Lâm, làm một bài đi!"

Nhìn thấy nữ sinh ở hiện trường điên cuồng la lên, Lương Nhược Hư mỉm cười nhìn Lâm Dật.

"Thịnh tình không thể chối từ, anh có muốn hay không làm một bài?" Lương Nhược Hư cười híp mắt nói: "Nếu như tiết mục biểu diễn của anh có thể làm cho tôi thoả mãn, tôi liền giúp anh liên hệ tài chính địa phương."

"Tôi thấy là cô có ý định muốn làm cho tôi xấu mặt đây mà."

"Lời này là tự anh nói nha." Lương Nhược Hư có chút cười trên sự đau khổ của người khác, tựa như bắt được điểm yếu của Lâm Dật, "Anh muốn quỹ tài chính của địa phương, nhưng lại không nghĩ đến trả bất cứ thứ gì, trên đời này làm gì có miếng bánh tốt nào từ trên trời rớt xuống chứ."

"Cô thấy tôi giống người thiếu tiền lắm sao? Cùng lắm quỹ tài chính địa phương tôi từ bỏ thôi." Lâm Dật nói:

"Nhưng nếu như cô đã đáp ứng, hai chúng ta thưởng thức lẫn nhau một chút tôi cũng không ngại mắt mặt nha."

"Biểu diễn qua loa có lệ là không được, nhất định phải làm tôi hài lòng mới được."

"Vậy nếu như cô cố tình không hài lòng, tôi còn chơi cái cây búa?"

"Không quan trọng, chỉ cần có thể thỏa mãn học sinh trên khán đài là được." Lương Nhược Hư cười híp mắt nói, không chút gì là giả.

"Cô chờ đấy!"

Lâm Dật đứng dậy, hướng về phía dưới học sinh nói: "Đừng hô nữa."

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Dật đi lên sân khấu.

Lúc này, người dẫn chương trình đi tới bên cạnh anh.

"Thầy Lâm, thầy muốn biểu diễn tiết mục gì cho học đệ học muội mới tới và sinh viên sắp ra trường xem?”

"Hát một bài." Lâm Dật thuận miệng nói.

Câu trả lời này đã được người dẫn chương trình dự đoán trước.

Bởi vì hát là tài nghệ đơn giản nhất, không có ai phân biệt được êm tai cùng khó nghe như thế nào.

Lương Nhược Hư lặng lẽ lấy điện thoại ra, ghi lại tất cả tiết mục biểu diễn của Lâm Dật.

Chờ sau này, lúc không già không trẻ, liền lấy ra cho anh ta nhìn xem, bảo đảm có thể làm cho anh ta trong nháy mắt dập tắt lửa.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Lương Nhược Hư nở một nụ cười nhẹ.

Còn thưởng thức lẫn nhau?

Anh nghĩ hay lắm, hừ!

"Thầy Lâm, thầy muốn hát bài gì? Tôi để học sinh phía sau hậu trường chuẩn bị."

Tuy làm như vậy sẽ làm rối loạn tiết tấu của các tiết mục, nhưng cũng không có vấn đề gì cả.

Buổi biểu diễn này, vốn là lấy sự hài lòng của học sinh làm chủ, chỉ cần bọn họ có thể hài lòng, cái khác cũng không đáng kể.

"Không cần phải chuẩn bị, chỗ này không phải có đàn piano sao, tôi dùng cái này là được rồi."

"Đàn Piano?"

Nghe được Lâm Dật muốn dùng đàn piano diễn tấu, khán giả theo dõi phía dưới đều cảm thấy bất ngờ.

Lẽ nào Thầy Lâm còn có thể đàn piano sao?

Phải hay không là quá toàn năng rồi?

"Thầy Lâm, thầy tính hát bài gì vậy?" Người dẫn chương trình vừa mừng vừa sợ, không chỉ có lớn lên đẹp trai, còn có thể nói chuyện về đàn piano là đã thấy mê rồi.

"Loving you."

Vừa nói xong, Lâm Dật ngồi xuống trên ghế đàn piano, lấy tay thử một chút âm thanh, sau khi phát hiện không có vấn đề gì mới bắt đầu diễn tấu.

Lâm Dật không do dự, dùng hai tay gõ vào phím đen trắng, giai điệu tươi đẹp, từ ngón tay truyền đến.

Loving you is easy cause you're beautiful,

Yêu em thật dễ dàng, bởi vì em xinh đẹp như vậy

And making love with you is alI I wanna do.

Và cùng triền miên với em là tất cả những gì anh mong muốn

Loving you is more then just a dream come true,

Yêu em, không chỉ là một giấc mơ trở thành sự thật

And everything that I do is out of loving you.

Mà tất cả những gì anh làm đều là vì yêu em

No one else can make me feel the colors that you bring.

Không ai có thể để cho anh cảm nhận được màu sắc mà em mang đến

Những thăng trầm của giọng hát, phối hợp với âm thanh leng keng thùng thùng của đàn piano, đã làm cho các học sinh dưới khán đài như bị mê hoặc!

Thế này sao lại là hát, rõ ràng đây chính là một bức tranh trữ tình đau thương buồn bã.

Khi nốt nhạc cuối cùng hạ xuống, Lâm Dật đã biểu diễn xong, tất cả mọi người tại chỗ đều say sưa trong đó.

Lương Nhược Hư không thể tin được, Lâm Dật sẽ có tài nghệ chơi đàn hay như vậy.

Cũng càng thể ngờ tới, anh ấy có thể hát êm tai như vậy.

Điều khiến cô kinh ngạc nhất là trình độ tiếng anh của Lâm Dật lại lốt như vậy.

Cái này chắc chắn không phải luyện theo đông âm ra được, mà là thật sự có nền tảng tiếng Anh sâu, nếu không cũng không hát ra được hiệu quả như này.

Lâm Dật đứng dậy nhìn mọi người ở phía dưới, đều là mắt lớn trừng mắt nhỏ đang nhìn mình, nói:

"Đều thất thần làm gì vậy, vỗ tay đi chứ."

"Đúng đúng đúng, vỗ tay." Trong khán phòng vang lên những tiếng vỗ tay như sấm động, cái này đến cái khác, kéo dài không thôi.

Mọi người thế mới biết, Lâm Dật không chỉ là lớn lên đẹp trai, hơn nữa còn có nội hàm.

So với thầy Lâm, những người đàn ông khác căn bản không coi là đàn ông mà!

Chỉ có thể coi là động vật giống đực!

"Thầy Lâm, thầy hát hay quá, lại hát một bài nữa đi."

"Không được không được, lỗ tai tôi muốn mang thai luôn rồi."

"Chúng em muốn nghe Thunder!"

"Thầy Lâm, em yêu thầy, em muốn sinh khỉ con cho thầy a!"

"Lúc này mới ra dáng nha."

Lâm Dật hài lòng gật đầu, đi về chỗ ngồi của mình.

Mà lúc này Lương Nhược Hư vẫn không thể tin được, bài hát tiếng anh vừa rồi là do chính Lâm Dật vừa đàn vừa hát.

"Lương đại mỹ nữ, cô xem phản ứng hiện trường như thế nào, mọi người tương đối hài lòng với phần biểu diễn của tôi, việc tán thưởng lẫn nhau cô hẳn là chưa quên."

"Mọi người hài lòng có ích lợi gì, dù sao tôi cảm thấy không êm tai."

"Cô chơi xấu nha."

"Tôi chơi xấu đó, anh có thể làm gì được tôi, hừ."

Bộ dáng này của Lương Nhược Hư, Lâm Dật cũng là hết cách rồi, bất quá hắn cũng không đem chuyện này để trong lòng.

Lấy tính cách của cô ấy, nếu là thật cùng với mình tán thưởng lẫn nhau, vậy thì cũng kỳ quái rồi.

Buổi biểu diễn đã diễn ra được một nửa, Lương Nhược Hư tùy tiện tìm một lý do sớm rời khỏi.

Điều này cũng nằm trong dự đoán của Triệu Kỳ, nếu như không phải là bởi vì Lâm Dật, có lẽ cô ta cũng không kiên trì đến lúc này.

"Anh có muốn cùng nhau dùng bữa không?" Khi hai người tới bãi đậu xe, Lương Nhược Hư dò hỏi.

"Ăn cơm với loại người nói không giữ lời như cô cũng không có mùi vị gì, tốt hơn hết là tôi nên ăn một mình thì hơn."

"Làm gì tới nỗi như vậy." Lương Nhược Hư u oán nói.

"Làm sao lại không đến nỗi đây, không người nào tin mà không lập, loại người như cô chỉ là ở bề ngoài đáng tin, một khi gặp phải việc thì không được."

"Anh nói ai không đáng tin đấy?! Tôi mới không phải là loại người như anh nói đâu."

"Đáp ứng chuyện của tôi rồi không làm, còn nói không phải loại người như vậy?!"

"Vậy đến nhà tôi đi, dù gì cũng phải trước ăn cơm đã chứ."

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 481.
Bình Luận (0)
Comment