“Vậy còn chờ đợi cái gì, lên xe, tôi sắp bị đói chết rồi.”
Lương Nhược Hư vuốt mái tóc, cũng không có cách nào với Lâm Dật, liền ngồi lên xe, lái xe về nhà của mình.
Đến nhà, Lương Nhược Hư tìm cho Lâm Dật đôi dép lê, sau đó tự mình về phòng, thay lên người một bộ quần áo ngủ dài tay, chuẩn bị xuống bếp nấu thức ăn.
“Hôm nay thế nào mà còn đổi phong cách vậy, tôi nhớ lần trước đến đây, cô mặc là tơ tằm.” Lâm Dật nằm trên ghế sopha, giống như ông lớn vậy.
“Thế thì sao, tôi muốn mặc quần áo gì, còn phải thông qua anh Lâm đồng ý sao.”
“Sai, tôi chỉ là không muốn để bọn chúng bị ẩn giấu trong bóng tối, nếu không không phải đã phí công sao.”
“Cho dù mặc lên bộ đồ ngủ tơ tằm đó, tôi cũng sẽ mặc đồ lót.” Lương Nhược Hư nói: “Thu lại cái tâm tư xấu xa của anh đi.”
Nói xong, Lương Nhược Hư xảo trá kéo ống quần lên, để lộ chiếc chân dài thẳng của mình: “Cứ thưởng thức một chút thế này đi.”
“Mỹ cảm mất hết, chẳng còn chút giá trị thưởng thức nữa.”
“Vừa lòng đi, người phụ nữ khác không có dài thẳng như tôi đâu.”
“Người đàn ông khác cũng không có dài thẳng như tôi.”
“Ở trước mặt của tôi, tỏ vẻ lưu manh lộ liễu vậy, anh đúng là người đầu tiên.”
Đều là nam nữ trưởng thành, Lương Nhược Hư đương nhiên nghe hiểu những lời hỗn tạp này.
Từ nhỏ lớn lên trong đại viện, hỗn tạp hơn thế này, cô đều đã nghe qua.
Rất nhanh, trong bếp vọng ra âm thanh “cạch cạch tang tang” nấu ăn, nửa tiếng sau, thức ăn đặt trên bàn, một món thịt một món chay một bát canh, về mặt dinh dưỡng, vô cùng cân bằng.
“Quỹ hỗ trợ địa phương, anh muốn bao nhiêu?” Đang ăn cơm, Lương Nhược Hư mở miệng hỏi.
“Chuyện này tôi còn có thể quyết định sao?”
“Đương nhiên, tìm người nói chuyện này, toàn bộ phát xuống đều không phải là vấn đề.” Lương Nhược Hư nói: “Nhưng nếu như quỹ hỗ trợ tỉ lệ quá cao sẽ nhấn chìm các anh.”
“Cô cảm thấy bao nhiêu thì thích hợp, có thể cho chút là được, tôi không kén chọn.”
“Vậy thì 40% đi.” Lương Nhược Hư nói: “Xây đường, xây cầu cho thị trấn, cũng không tiêu tốn bao nhiêu tiền, các anh cầm mấy trăm nghìn tệ là đủ rồi, vả lại những việc này đều có thể giao cho tập đoàn Triều Dương làm, chi phí ước tính sẽ càng thấp, đến lúc đó tôi giúp anh một chút, thì công lao đều là của các anh.”
“Cảm ơn Lương đại mỹ nữ, ngoại trừ lấy thân đền đáp, tôi tìm không ra được cách nào khác để báo đáp cô rồi.”
Lương Nhược Hư gắp miếng thịt qua đó, hờn dỗi nói: “Ăn cơm của anh đi.”
Ăn xong, Lâm Dật và Lương Nhược Hư lại nói chuyện một lúc.
Ý tưởng của cô ấy là muốn Lâm Dật để vị trí của trường học Hy Vọng chọn ở bên phía Trung Hải.
Như này có thể cho anh ta càng nhiều hỗ trợ.
Nhưng lại nghĩ đến, quê nhà của Lâm Dật ở Quảng Châu, thôi thì chẳng nói những lời này.
Ở chỗ Lương Nhược Hư ăn xong, Lâm Dật lái xe về nhà.
Trên đường trở về, anh chào hỏi một tiếng với Lý Sở Hàm, buổi sáng ngày mai có việc riêng không thể đến bệnh viện rồi.
Lý Sở Hàm cũng thoải mái đồng ý, còn dặn dò Lâm Dật, nếu như thời gian không đủ, buổi chiều cũng có thể không cần đến.
Thế nhưng Lâm Dật không đồng ý, buổi chiều có một ca phẫu thuật, bản thân anh phải đến.
Cần phải đặt nhiệm vụ của hệ thống lên hàng đầu.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng ngày hôm sau, Lâm Dật lái xe đến viện nghiên cứu mới thành lập.
“Tiểu Dật đến rồi à.”
Trông thấy Lâm Dật, Trầm Thiên Trác cười vui vẻ chào hỏi.
“Trầm lão đại, tiến độ bây giờ như thế nào rồi?”
Hai người họ ngồi xuống, Trầm Thiên Trác rót hai ly nước: “Rất nhanh thôi thì có thể phá vỡ quy trình 17 nanomet, nhưng cậu cũng biết đó, con chip cao cấp nhất hiện nay đều là quy trình 4 nanomet, chúng ta còn cách xa lắm.”
“Vấn đề chủ yếu nhất ở chỗ nào?”
“Nguồn sáng.”
Trầm Thiên Trác không hề né tránh trả lời: “Thông qua mối quan hệ với một vài người của tôi, rất nhiều bộ phận quan trọng đều có thể mua được trên toàn thế giới, chỉ duy nhất bộ phận nguồn sáng, là vấn đề rất khó giải quyết.”
Lâm Dật xoa xoa cằm: “Nếu như chúng ta tự làm ra, thì phải mất bao nhiêu thời gian?”
“Tiền là không thể ước tính nổi, thời gian ít nhất phải ba năm.” Trầm Thiên Trác nói:
“Nhưng làm như vậy quá bất lợi, cho dù cậu có nghiên cứu ra nguồn sáng 4 nanomet giống như công ty điện, nhưng bọn họ sớm đã phát minh ra 3 nanomet, chúng ta sẽ lại bị lỗi thời một lần nữa, cách biệt vẫn tồn tại, vì vậy theo đuổi như thế không có lợi.”
Lời nói của Trầm Thiên Trác, Lâm Dật hoàn toàn đồng ý.
Thế cục trên thế giới thay đổi nhanh chóng, bản thân cũng không thể chờ đợi khoảng thời gian dài như vậy.
Vả lại, kỹ thuật in thạch bản, đừng nói là cá nhân, cho dù là tận dụng sức mạnh của một quốc gia cũng không thể làm ra thứ này, muốn toàn bộ hóa nội địa, cơ bản không thể nào.
Vì vậy lúc này, vấn đề hóc búa bày ra trước mặt là, làm thế nào giải quyết chuyện về nguồn sáng.
“Nếu như tôi không nhớ nhầm, Cymer là nhà sản xuất quang học cao nhất trên thế giới.”
“Không sai, máy in thạch bản của Amser là dùng nguồn sáng của Cymer.”
Trầm Thiên Trác nói: “Mấy ngày trước, tôi có gặp người phụ trách khu vực Á Thái của Cymer, nhưng kết quả đàm phán không lý tưởng lắm.”
“Là có lệnh cấm ở đằng sau phải không?”
Trầm Thiên Trác gật đầu: “Bọn họ rất phòng bị Hoa Hạ, có thể bán cho cậu sản phẩm của thế hệ tiếp theo, nhưng mới nhất thì không được, còn với nguồn sáng 4 nanomet thì càng không thể nào rồi.”
“Mẹ nó, chuyện này quá khó giải quyết à.”
“Những điều này chắc đều nằm trong dự liệu của cậu chứ.” Trầm Thiên Trác cười nói:
“Tạo máy in thạch bản vốn dĩ không phải là việc dễ dàng gì, nhưng chuyện này cũng không phải vội, bởi vì những công nghệ khác còn chưa đạt tới độ cao tương tự, cho dù bây giờ có mua về được cũng không dùng tới.”
“Được, chuyện này tôi biết rồi.” Lâm Dật nói: “Tôi nghĩ cách giải quyết sau.”
“Tổng kết lúc này, những thứ khác độ khó nghiên cứu không lớn, vấn đề chỉ ở nguồn sáng.” Trầm Thiên Trác đứng dậy: “Vừa hay cậu đến đây, tôi lấy những bản báo cáo nghiên cứu khác đưa cho cậu xem, ký tên ở trên đó nhé.”
“Trầm lão đại, báo cáo thì tôi không xem đâu, anh làm việc tôi yên tâm.” Lâm Dật nói tiếp:
“Có thể gọi giúp tôi Lục Dĩnh và Tôn Phú Dư đến đây không, tôi có chút việc muốn nói với bọn họ.”
“Được thôi, cậu đợi ở đây nhé.”
Mấy phút sau, Lục Dĩnh và Tôn Phú Dư từ bên ngoài bước vào.
“Ông chủ, ngài tìm chúng tôi.” Lục Dĩnh hỏi.
“Mấy ngày này, hai người để những công việc trong tay xuống, có một chút việc khác, muốn bàn giao cho hai người.”
“Ngài nói đi.”
“Công nghệ chip 1.0 của chúng ta có thể chuẩn bị cuộc họp báo rồi.” Lâm Dật nói.
“Hả? Họp báo?” Lục Dĩnh và Tôn Phú Dư đều bị dọa giật mình, cảm thấy có chút không ngờ tới Lâm Dật lại có ý tưởng này.
“Công nghệ của chúng ta đều bị Cisco lấy trộm rồi, vả lại đã đăng ký hơn 20 bằng sáng chế, tôi tin chắc buổi sáng mở cuộc họp báo, buổi chiều sẽ nhận được giấy triệu tập của tòa án.” Lục Dĩnh nói.
“Nói là công nghệ con chip 1.0, nhưng trong nội dung, ai nói tôi muốn công bố nội dung của 1.0 hả?
“Chẳng nhẽ ông chủ muốn công bố công nghệ 2.0?”
Lâm Dật cười khỉnh: “Không sai, nhưng trước mắt phải tung hỏa mù, không thể để người của Cisco biết quá nhiều, nếu không đến khi công bố sự thật thì không còn vui nữa.”
------
Dịch: MBMH Translate