Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 485 - Chương 483. Cậu Thấy Tôi Giống Người Thất Đức Như Thế Sao

Chương 483. Cậu Thấy Tôi Giống Người Thất Đức Như Thế Sao
Chương 483. Cậu Thấy Tôi Giống Người Thất Đức Như Thế Sao

“Tôi biết rồi.” Lục Dĩnh nói:

“Có cần chúng tôi phải tìm công ty truyền thông làm việc này không?”

“Ừm…”

Lâm Dật trầm ngâm mấy giây: “Trung Hải có một công ty truyền thông tên là Văn hóa Phong Lan, cô đi tìm bọn họ làm việc này, nhưng đừng tiết lộ tên của tôi.”

“Vậy có cần phải giấu thân phận của chúng tôi không? Có cần phải thiết lập cá nhân cho chúng tôi không?”

Rõ ràng, Lục Dĩnh đã thích ứng với cách làm của Lâm Dật, đều biết đến cái gọi là thiết lập cá nhân rồi.

“Cái đó thì không cần đến, hai người cứ dùng thân phận phòng nghiên cứu Long Tâm xuất hiện.”

“Biết rồi ạ.”

Hai người gật đầu, Tôn Phú Dư hỏi thêm: “Ngoại trừ công ty văn hóa Phong Lan, có phải liên lạc thêm với những truyền thông khác trong ngành không ạ?”

“Không cần.” Lâm Dật nghiêng đầu, miệng nở nụ cười: “Hai người chỉ cần đạt được sự hợp tác của công ty văn hóa Phong Lan, những thứ còn lại, bên đó sẽ giúp chúng ta làm nốt.”

“Dạ biết rồi ạ.”

“Còn một việc nữa.” Lâm Dật nói: “Báo cáo nghiên cứu ở chỗ Trầm lão đại, những thứ cần thiết phải ký tên, anh đều mang vào trong thành phố, tìm Lương Nhược Hư ký tên.”

“Chính là vị tân phó thị trưởng thành phố đó sao?”

“Ừm.”

“Biết rồi ạ.”

“Được rồi, bây giờ thì đi làm đi.” Lâm Dật đứng dậy nói: “Tôi còn có việc khác nên đi trước đây.”

“Ông chủ đi cẩn thận.”

Từ trong sở nghiên cứu đi ra, Lâm Dật gọi điện thoại cho Tần Hán.

“Mẹ nó không phải lại dẫn em gái nào ra biển mở party áo tắm, giờ gọi đến chọc tức tôi chứ.”

“Anh nhìn tôi giống người thất đức như thế sao.”

“Chết tiệt, cậu chính là loại thất đức như vậy, thật sự muốn lấy một quyển đạo đức đập lên mặt của cậu.”

“Được rồi, đừng nói chuyện khác nữa.” Lâm Dật nói: “Tôi nhớ dưới tay của anh có một người tên là Lưu Dần Hỉ, gần đây mấy lần thế nào chẳng còn nhìn thấy anh ta?”

“Đi theo bên cạnh anh cũng được khoảng thời gian dài rồi, anh sắp xếp cho anh ta một công việc chính đáng, làm phó tổng rồi.”

“Ở bên tôi có chút chuyện, có thể cho tôi mượn dùng chút không.”

“Được à, cậu đang ở đâu, anh kêu anh ta đến tìm cậu.”

“Không cần, anh nói cho tôi anh ta ở đâu, tôi đến đón anh ta.”

“Cậu đến Trung Hán tìm anh ta đi, chắc cậu có số điện thoại của anh ta rồi chứ.”

“Có rồi.” Lâm Dật nói: “Anh bận việc của anh đi, tắt máy đây.”

Dập điện thoại, Lâm Dật lái xe đến Tập đoàn Trung Hán, sau đó thì gọi điện thoại cho Lưu Dần Hỉ, đối phương rất nhanh đã nhấc máy.

“Không tệ chút nào, mặc âu phục lên có chút cảm giác nhân viên cao cấp rồi.”

“Lâm tiên sinh, ngài đừng lấy tôi ra làm trò đùa nữa.” Lưu Dần Hỉ cười nói:

“Tần thiếu gia chăm sóc tôi, sắp xếp cho tôi làm giám đốc của một bộ phận, nhưng nói thật sự, tôi không phải là loại người ngồi trong phòng làm việc, vẫn là ở bên cạnh Tần thiếu gia thoải mái hơn.”

“Được rồi, thu tâm tư lại đi, sau này còn phải nuôi miệng ăn gia đình nữa.”

“Điều đó cũng đúng.” Lưu Dần Hỉ nói:

“Nếu như không phải Tần thiếu gia chăm sóc cho tôi, ở nơi như Trung Hải này, tôi cũng sớm không tồn tại rồi.”

Khách sáo vài câu, Lưu Dần Hỉ nhìn Lâm Dật, nói:

“Ngài Lâm, nghe Tần thiếu gia nói ngài tìm tôi có việc, có việc gì thì ngài dặn dò một tiếng là được thôi.”

“Có nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho anh, người khác tôi không có yên tâm, phải để anh làm.”

“Không vấn đề, cứ nói thẳng là được rồi.”

“Không phải vội, anh lên xe trước đã, tôi đưa anh đến một nơi, chúng ta vừa đi vừa nói.”

“Được.”

Một tiếng sau, Lâm Dật lái xe, đưa Lưu Dần Hỉ đến nhà máy Khoa Sáng.

Mà trên đường đi, Lâm Dật nói về việc cần Lưu Dần Hỉ làm, nói rõ ràng chi tiết một lần nữa cho anh ta.

“Anh Lâm, thật sự phải chơi như vậy sao, có chút kích thích à.”

“Yên tâm, Khoa Sáng là địa bàn của tôi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cứ làm theo lời dặn dò của tôi là được.”

“Được thôi, nghe theo sự sắp xếp của anh Lâm.”

Sau khi xuống xe, hai người mỗi người một ngả, Lâm Dật đi đến văn phòng làm việc của Vương Nhiễm.

Vương Nhiễm mặc chiếc áo lửng tay vải tuyn màu trắng, bên dưới là quần bò với giày cao gót, dưới lớp trang điểm truyền thống, nhìn có thêm phần gợi cảm và mê hoặc.

“Thầy Lâm.”

Nhìn thấy Lâm Dật bước vào, Vương Nhiễm đứng dậy đón tiếp.

“Gần đây tình hình nhà máy thế nào?” Lâm Dật ngồi xuống ghế sopha hỏi.

“Vẫn như cũ mà thôi.” Vương Nhiễm nói: “Nhưng em cảm thấy, Khoa Sáng bây giờ đã không phải là của chúng ta rồi.”

“Tại sao?”

“Phân xưởng và nhà kho, đều bị người của Cisco khống chế rồi, có lúc em muốn kiểm tra một chút vấn đề an toàn cháy nổ cũng bị chặn ở bên ngoài.” Vương Nhiễm lơ đãng đáp trả:

“Em cảm thấy bản thân giống như nữ bảo vệ vậy, cái gì cũng không cần làm mà còn kiếm được tiền lương, thầy Lâm, hay là thầy sắp xếp cho em công việc khác đi.”

Nói xong, Vương Nhiễm pha cho Lâm Dật cốc cà phê, đặt đến trước mặt của anh ấy.

“Không gấp, nghiệp vụ bên này của Khoa Sáng và Cisco sắp kết thúc rồi, em sẽ không phải ở lại đây lâu đâu.”

“Thầy Lâm, thầy đừng hiểu lầm, không phải là em chê bai công việc không tốt.” Vương Nhiễm giải thích:

“Việc gì cũng không phải làm, em còn lấy tiền lương, trong lòng em thấy ái ngại.”

“Tôi không có hiểu lầm.” Lâm Dật nói tiếp: “Lúc đầu điều em đến đây là bởi vì nhân lực không đủ, qua vài ngày nữa thì đưa em…”

Cọt kẹt .

Còn chưa đợi Lâm Dật nói hết câu, cánh cửa của văn phòng bị mở toang ra.

Tào Tương Dư và thư ký của anh ta vội vàng từ ngoài bước vào.

“Ai da, đây không phải là ông anh Tào sao, đã lâu không gặp rồi, kinh doanh gần đây thế nào? Chắc đều khá ổn chứ nhỉ.”

“Chú em Lâm, cậu đây là đang diễn đoạn nào đây.” Tào Tương Dư nói.

“Sao vậy? Tôi chỉ đến hỏi thăm nhân viên cấp dưới, cũng không có làm gì mà.”

“Cái gì cũng không có làm?” Tào Tương Dư gắng kìm nén cơn tức giận xuống để nói:

“Cậu phái một gã cao lớn đứng trước cửa nhà vệ sinh thu phí, chẳng có ai làm như vậy cả, cũng quá không hợp lý rồi.”

“Anh nói chuyện này à.” Lâm Dật đột nhiên nói:

“Anh Tào ơi, anh phải hiểu cho nỗi khó khăn của anh em chứ.”

“Khó khăn cái gì, cậu lại cá độ rồi?”

“Đừng nhắc nữa, lại thua mất mấy mươi nghìn tệ, trong túi lại không có tiền.” Lâm Dật nói:

“Nhưng anh Tào yên tâm, tôi đây cũng là người hiểu lý sự, không thể nào lại muốn tiền của anh nữa, tôi đã người lớn thế này rồi, làm sao cũng phải học cách tự mình kiếm tiền mới đúng, cứ tiêu tiền của anh cũng không phải là cách.”

“Trong lòng cậu muốn kiếm tiền tôi hiểu, nhưng cũng không thể dùng cách này à.” Tào Tương Dư nói:

“Cậu phái người đứng canh cửa nhà vệ sinh thu phí, nhân công trong nhà máy còn làm việc thế nào được, đã có người phàn nàn tới tôi rồi đó.”

“Cứ để bọn họ phàn nàn đi.” Lâm Dật nói: “Kiếm được tiền không phải là để tiêu xài sao, giữ cũng không thể đẻ trứng.”

“Nói thế cũng không sai, nhưng cậu xem ai muốn lấy tiền kiếm được dùng cho việc đi vệ sinh chứ?”

“Chẳng nhẽ nhà anh không lắp đặt bồn cầu sao?” Lâm Dật nói.

“Đương nhiên có lắp rồi, điều này còn phải hỏi sao.”

“Thế không phải đã xong rồi sao, anh lắp đặt bồn cầu rồi, đó được gọi là toàn bộ mua hết, tôi đây thì là phân kỳ, nếu như bọn họ chê đắt, có thể lấy quỹ tiết kiệm, sẽ rẻ hơn không ít.” Lâm Dật nói:

“Chúng ta đều là người làm kinh doanh phải nghĩ cách moi của người khác, không phải anh tìm tôi chỉ để nói chuyện này đấy chứ.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 483.
Bình Luận (0)
Comment