Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 486 - Chương 484. Đây Là Hai Mươi Nghìn Tệ, Tôi Đầu Tư Rồi!

Chương 484. Đây Là Hai Mươi Nghìn Tệ, Tôi Đầu Tư Rồi!
Chương 484. Đây Là Hai Mươi Nghìn Tệ, Tôi Đầu Tư Rồi!

Tào Tương Dư tức trong lòng muốn chửi mẹ nó.

Con mẹ nó, đó đều là nhân công của ông đây, nếu như muốn đi vệ sinh mà còn thu phí, ai còn làm việc ở chỗ ông nữa!

Nhưng Tào Tương Dư cũng biết rằng, Lâm Dật là người sẽ không ra bài theo trình tự.

Nếu không thì anh ta cũng không thể san bằng nhà kho để nuôi cá rồi.

Người bình thường ai có thể làm ra chuyện như vậy?

“Lâm lão đệ ơi, cậu nói cũng có đạo lý, nhưng chúng ta không thể làm như vậy.” Tào Tương Dư nói:

“Chẳng nhẽ thư ký Vương đi nhà vệ sinh cũng phải nộp lệ phí sao?”

“Làm sao có thể chứ, cô ấy là người dưới trướng của tôi, đương nhiên không cần nộp phí rồi.” Lâm Dật nói:

“Hình như tôi đã giao dây chuyền lắp ráp và nhà kho của Khoa Sáng cho anh rồi, thư ký Vương cũng không có tư cách đi kiểm tra vấn đề hỏa hoạn, anh nói có đúng không?”

Nghe thấy lời nói này, Tào Tương Dư cuối cùng cũng hiểu ra chuyện như thế nào rồi.

Lôi kéo cả nửa ngày trời, thì ra là muốn thay thư ký ra mặt à.

“Lâm lão đệ, lúc trước không phải chúng ta đã nói rất rõ rồi sao, nhà kho là khu vực quan trọng, vả lại để ở đó đều là hàng của Cisco chúng tôi, chúng tôi cũng là sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới chặn thư ký Vương ở ngoài.” Tào Tương Dư cười ha ha nói:

“Cậu chẳng qua chỉ là muốn vào nhà kho nhìn phải không, bây giờ tôi sẽ dẫn cậu qua đó quan sát một chút, cũng chỉ dẫn tiếp cho chúng tôi làm việc.”

“Cũng được thôi, đằng nào tôi đã đến đây rồi, thì qua đó nhìn xem sao, rảnh rỗi mà.”

“Lâm lão đệ, nhìn thì được thôi, nhưng có thể gọi thuộc hạ của cậu trở về không? Anh ta cứ đứng trước cửa thu phí, khiến cho đám nhân công ở phía dưới không có cách nào tiến hành công việc rồi.”

“Vậy thì được thôi, tôi gọi anh ta trở lại trước, rồi cùng nhau đi thăm quan.”

“Được được được, đều là người của mình, cùng qua đó xem xem.”

Lâm Dật gọi điện thoại cho Lưu Dần Hỉ, kêu anh ta quay về đây, rồi sau đó cùng nhau đi đến nhà kho.

“Tổng giám đốc Tào, cái người này là tên hỗn xược, ngài còn để ý anh ta làm cái gì.” Nữ thư ký khinh thường nói.

Từ đầu đến cuối, cô ta không có chút thiện cảm nào đối với Lâm Dật.

Bởi vì mục tiêu của cô ta là tiền, chứ không phải là nhan sắc của Lâm Dật.

“Lời nói này của cô nói sai rồi.” Tào Tương Dư vắt tay ra sau lưng, lộ ra bộ dạng như đang chỉ điểm giang sơn vậy.

“Người giống như anh ta, thực tế là dễ giải quyết nhất, chẳng nhẽ cô còn chưa nhìn ra, vì sao anh ta lại làm ra chuyện này sao?”

Nữ thư ký lắc đầu, đích thực không có hiểu lắm.

“Mấy ngày trước, thư ký của anh ta không phải là muốn vào nhà kho kiểm tra an toàn hỏa hoạn sao, sau cùng bị người của chúng ta chặn lại, chính vì “đánh chó phải ngó mặt chủ”, anh ta cảm thấy không có thể diện nữa, mới bày ra trò chơi này, nếu không cũng sẽ không làm ra chuyện vô lý như thế.”

Nữ thư ký suy nghĩ, dường như đã hiểu ra chuyện là như thế nào rồi.

“Chẳng nhẽ tổng giám đốc Tào làm như vậy, chính là muốn cho anh ta thể diện sao?”

“Đương nhiên rồi, người giống như anh ta, tôi gặp nhiều rồi, chẳng có chút bản lĩnh gì, nhưng lại rất xem trọng thể diện, đến đâu cũng muốn phô trương, hy vọng người khác lấy ra quy cách cao cấp nhất đón tiếp, vì vậy người như anh ta mới là loại người dễ dàng đối phó nhất, chỉ cần cho đủ thể diện rồi chuyện gì cũng dễ nói.”

“Vẫn chỉ có Tổng giám đốc Tào lợi hại, nhìn qua đã thấy anh ta là người thế nào rồi.”

Tào Tương Dư cười nói: “Tào Tương Dư tôi lăn lộn bao nhiêu năm nay, nếu như đến chút con mắt nhìn người cũng không có, vậy thì không phải sống lãng phí rồi sao.”

“Tranh thủ nhanh chóng giải quyết xong anh ta, nhìn thấy anh ta là lòng tôi lại phiền.”

Tào Tương Dư gật đầu: “Cô nhanh đi trước, đến nhà kho bên đó sắp xếp một chút, kêu người đứng canh cửa ở đó, bày ra chút phô trương cho anh ta chút thể diện, chuyện này coi như giải quyết hoàn mỹ rồi.”

“Dạ biết rồi Tổng giám đốc Tào, giờ tôi qua đó ngay.”

Mấy phút sau, một đoàn người đi đến nhà kho.

Cùng lúc này, từ trong nhà kho có bốn người xông ra, đứng thành một hàng trước cửa, cúi đầu với Lâm Dật.

“Xin chào tổng giám đốc Lâm, hoan nghênh tổng giám đốc Lâm đến kiểm tra.”

“Các đồng chí vất vả rồi.”

“Vì phục vụ tổng giám đốc Lâm.”

Lưu Dần Hỉ đứng ở một bên, hoàn toàn không hiểu đây là đang diễn đoạn nào?

Tổng giám đốc Lâm không giống như là người thích làm việc lớn hám công to!

“Tổng giám đốc Lâm, hút điếu thuốc lá.” Nhân viên quản lý nhà kho đưa điếu thuốc ra mời.

“Không hút, hút xong ho.”

“Tổng giám đốc Lâm uống nước, tôi mới pha ấm trà Thiết Quan m.”

“Không uống, uống xong tối không ngủ được.”

Đám đông: “…”

Nhìn Lâm Dật dáng vẻ như lãnh đạo đến quan sát, sắc mặt của nữ thư ký rất khinh bỉ.

Rõ ràng cái gì cũng không phải, thế mà còn ở đó bày đặt, so với tổng giám đốc Tào, thật sự cách xa mười nghìn tám trăm dặm.

Lâm Dật vắt tay ra sau lưng, dẫn theo Vương Nhiễm và Lưu Dần Hỉ, dạo quanh bốn nhà kho.

“Tổng giám đốc Tào, Cisco của các anh rất giỏi đó, đây mới được bao lâu đâu, bốn nhà kho trống trải đều đã được chứa đầy, những món hàng này nếu như đều được bán ra ngoài, không phải sẽ kiếm được một đống tiền à.”

“Đều là kinh doanh nhỏ, so với tổng giám đốc Lâm còn cách xa lắm.”

“Không sao, tôi cũng là từng bước từng bước vượt qua thôi, nếu như có chỗ nào anh không hiểu có thể hỏi tôi, với mối quan hệ của hai chúng ta, tôi sẽ không thu học phí của anh đâu.”

Trong lòng Tào Tương Dư khinh thường, biểu cảm trên mặt thì lại rất khách khí.

“Vâng vâng vâng, sau này ở trên phương diện này, tôi khẳng định sẽ nói chuyện với Lâm lão đệ đây.”

“Nhìn thôi là biết anh Tào là người làm chuyện lớn, không biết thì học, không tồi mà.”

“Ha ha ha!”

Trong lòng của Tào Tương Dư cười lạnh một tiếng, cái gì cũng không nói, đối với độ mặt dày của Lâm Dật đã không nói được gì nữa.

Sau khoảng tầm nửa tiếng đồng hồ, ba người Lâm Dật ở bên trong dạo một vòng, xem như đã nắm rõ tình hình của nhà kho.

“Anh Lưu, đã thăm quan xong rồi, anh quay trở về tiếp tục làm việc đi, đừng có đi theo tôi làm việc lung tung nữa.”

“Biết rồi tổng giám đốc Lâm, bây giờ tôi trở về đây.” Lưu Dần Hỉ nói:

“Ra ngoài một chuyến thế này, sắp làm lỡ một tiếng đồng hồ của tôi rồi, chắc sẽ kiếm ít đi mười mấy tệ.”

“Chuyện kiếm tiền, chú trọng nước nhỏ chảy dài, không nên so đo mất mát trước mắt, tiền là phải kiếm từ từ.”

“Đã rõ rồi tổng giám đốc Lâm.”

“Này này này, cậu đợi chút.”

Nhìn thấy Lưu Dần Hỉ sắp bỏ đi, Tào Tương Dư từ phía sau gọi anh ta dừng lại.

“Chú em cậu đi làm cái gì?”

“Tham quan xong rồi, tôi phải đến nhà vệ sinh thu phí.”

“Còn thu phí?”

Sắc mặt của Tào Tương Dư bỗng trở nên khó coi.

“Lâm lão đệ, cậu đây là có ý gì, tôi dẫn cậu thăm quan một vòng nhà kho rồi, thuốc lá tốt trà uống ngon đều chuẩn bị sẵn, thế nào cậu còn để anh ta đi trông nhà vệ sinh.”

“Tôi cũng không muốn mà.” Lâm Dật thở dài nói:

“Anh ta là một người họ hàng xa của tôi, điều kiện gia đình không tốt, bố mẹ bị bệnh nặng, vả lại còn không có chuyên môn nào, tôi chỉ có thể sắp xếp cho anh ta đến đây làm việc, nếu như có lựa chọn nào tốt hơn, tôi cũng sẽ không như thế này.”

“Vậy còn không đơn giản sao, tôi sẽ sắp xếp cho anh ta làm việc trong dây chuyền lắp ráp, sau này không phải đã có nguồn thu nhập ổn định rồi sao.” Tào Tương Dư nói.

“Chủ yếu là người họ hàng này của tôi, tứ chi phát triển, đầu óc đơn giản, không thể làm nổi công việc phức tạp, vả lại anh ta thích công việc tự do hơn, từ bé mơ ước lớn nhất chính là khởi nghiệp.”

Nói xong, Lâm Dật nhìn Lưu Dần Hỉ: “Tôi còn nhớ mấy ngày trước, anh còn nói với tôi muốn ra ngoài làm buôn bán, nhìn trúng một cửa tiệm, tiền thuê một năm 200 nghìn tệ, nhưng không thuê nổi phải không?”

“Còn không phải thế sao, ông chủ đó quá đen tối rồi, mở miệng ra đòi 200 nghìn tệ, tôi cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể ở đây trông coi nhà vệ sinh một khoảng thời gian, đợi kiếm đủ 200 nghìn tệ thì quay lại thuê cửa tiệm đó.”

Lâm Dật gật đầu, tình ý sâu xa nói:

“Suy nghĩ này của anh khá mới mẻ, thế thì cứ ở đây làm cho tốt đi, bên dưới tổng giám đốc Tào có bao nhiêu người như vậy, tầm mấy tháng thôi là có thể cho anh kiếm đủ 200 nghìn tệ rồi.”

“Chết tiệt!”

Trong lòng Tào Tương Dư chửi một tiếng: “Mẹ nó còn muốn ở đây làm mấy tháng? Kinh doanh của ông đây còn không bị mày phá hoại sao!”

“Chú em họ Lưu, cậu là họ hàng của cậu Lâm, vậy thì cũng chính là họ hàng của tôi, chẳng qua là 200 nghìn tệ thôi mà, tôi ủng hộ ước mơ của cậu. Khoản tiền này tôi đầu tư cho cậu đó.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 484.
Bình Luận (0)
Comment