Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 487 - Chương 485. Chó Sinh Con Phải Có Lễ

Chương 485. Chó Sinh Con Phải Có Lễ
Chương 485. Chó Sinh Con Phải Có Lễ

“Anh Tào, như thế không tốt lắm đâu anh kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, hay là cứ để anh ta tự lực gánh sinh đi.” Lâm Dật nói lời từ chối.

“Lâm lão đệ, xem cậu nói lời gì vậy.” Tào Tương Dư nói:

“Anh đây kiếm tiền tuy không dễ, nhưng gom góp lại, 200 nghìn tệ thì cũng không phải nhiều, anh vẫn có thể lo liệu được, hơn nữa việc trông coi nhà vệ sinh cũng không thể diện cho lắm, thôi đừng để anh ta làm.”

Nói xong, Tào Tương Dư viết một tờ séc 200 nghìn tệ, rồi để vào tay của Lưu Dần Hỉ.

“Thôi được rồi, tôi không khách sáo với anh Tào nữa.” Lâm Dật nhìn Lưu Dần Hỉ: “Còn không cảm ơn tổng giám đốc Tào đi.”

“Cám ơn tổng giám đốc Tào, cám ơn tổng giám đốc Tào.”

“Lâm lão đệ, chúng ta nói tốt xong rồi đó, nhận tiền của tôi rồi thì không được để người họ hàng này của cậu đi trông nhà vệ sinh nữa đó.” Tào Tương Dư nói.

“Yên tâm, lão đệ tôi nói được làm được, không còn ý nghĩ trông nhà vệ sinh nữa.”

Lâm Dật phủi tay: “Đi thôi, cùng tôi đến nhà ăn xem xem.”

“Hả?”

Tào Tương Dư ngơ ra: “Lâm lão đệ, cậu còn muốn qua nhà ăn làm gì?”

“Bây giờ toàn bộ Khoa Sáng cũng chỉ còn nhà ăn là do tôi quản lý, tôi phải tính cách kiếm tiền chứ.”

“Không phải tôi vừa đưa cho anh ta 200 nghìn tệ sao.”

“200 nghìn tệ đó của anh đâu có phải là cho tôi, gần đây tôi cần dùng tiền gấp, nếu không thì hết tiền mua thức ăn.”

“Lâm lão đệ, không phải tôi nói với cậu rồi sao, nếu cậu tiếp tục cờ bạc như này, bao nhiêu tiền cũng không đủ để cậu tiêu.”

“Anh nói lời này là sai rồi, tôi đã không động vào thứ đó nữa rồi.” Lâm Dật nói:

“Thật ra là gần đây chó nhà họ hàng sinh một bầy con, sinh hơn chục con, nên muốn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng ba ngày liền, tôi muốn chuẩn bị tiền mừng hai mươi nghìn tệ, nhưng thật xấu hổ vì ví rỗng tuếch, phải tìm cách kiếm ra ít tiền mừng.”

Lưu Dần Hỉ: ‘Nhà chúng tôi không nuôi chó mà!’

“Chết tiệt!”

Trong lòng Tào Tương Dư chửi thầm một câu, con mẹ nó lại muốn lừa tao!

Chó nhà ai mà sinh một lần được mười mấy con!

“Tổng giám đốc Tào, bây giờ phải làm sao? Nếu như tên vô lại này nhắm đến nhà ăn, khẳng định sẽ lại bày ra trò gì nữa.” Nữ thư ký nói.

“Cái này tôi biết!”

Tào Tương Dư nghiến răng nói: “Món tiền lớn tôi bỏ ra rồi, cũng không ăn thua gì hai mươi nghìn tệ. Như vậy đi, cả Khoa Sáng này, toàn bộ đều nằm trong tay tôi rồi, về sau tôi không cần quan tâm đến anh ta nữa!”

“Bây giờ cũng chỉ có thể như thế.”

“Lão đệ, chỉ có hai mươi nghìn tệ thôi, hiện giờ cậu đang khó khăn, anh đây cũng không muốn cậu mất mặt, hai mươi nghìn tệ này anh cho!”

“Như vậy không hay lắm, tôi không có ý đó.”

“Dựa theo mối quan hệ của hai chúng ta, hai mươi nghìn tệ này có gì là to tát đâu.”

Tào Tương Dư lấy ra quyển séc, nhưng đúng lúc định viết thì bị Lâm Dật bảo dừng lại.

“Anh Tào, anh vừa nói, họ hàng tôi cũng là họ hàng anh, gia đình họ muốn tổ chức lớn, chẳng nhẽ anh không đi đến tham gia?”

“Cậu cũng biết, bên này của anh có chút bận rộn, thực sự không đi được.”

“Thế thì chúng ta giống nhau, người đều không đến được, chỉ có thể gửi lễ trước đưa cho anh ta vậy.”

Tào Tương Dư mặt tối sầm lại!

Mẹ nó, lại chơi tao!

Mẹ nó, ông đây nhịn!

Khoa Sáng sắp vào tay tao rồi, cục tức này, về sau tao nhất định sẽ đòi lại!

“Không có cách nào khác, chúng ta đều là người bận rộn, không thể tự mình đến tham gia, chỉ có thể gửi trước tiền mừng thôi.” Tào Tương Dư da cười nhưng thịt không cười nói.

“Thật sự là đáng tiếc, nhân vật như anh Tào mà có mặt ở hiện trường, khẳng định sẽ làm mọi người ngạc nhiên, mặt mũi họ hàng tôi cũng như được phát sáng.” Lâm Dật tiếc nuối nói.

“Anh đây cũng muốn đi, nhưng thực sự không có cách nào à.”

“Không sao, tuy anh không đi được, nhưng chuyện này tôi khẳng định sẽ giúp anh thu xếp rõ ràng.”

Nói xong, Lâm Dật nhìn Lưu Dần Hỉ: “Tôi nói với anh, anh Tào người không đi được, nhưng chuyện tiền mừng một trăm nghìn tệ, anh bắt buộc phải nói trước mặt mọi người, nếu không người ở quê đó đều không biết anh Tào tuyệt vời như thế nào.”

Tào Tương Dư: “?”

“Tôi nói mừng một trăm nghìn tệ khi nào?”

“Hử? Chẳng nhẽ tôi nghe nhầm sao?” Lâm Dật nhìn Lưu Dần Hỉ nói: “Anh nhìn anh Tào thật thoáng, lại muốn mừng 200 nghìn tệ, tôi nói anh biết, phần ân tình này sau này anh nhất định phải trả.”

Phụt.

Tào Tương Dư kém chút thì phun ra máu.

Mẹ nó, ai nói là mừng 200 nghìn tệ!

“Cậu Lâm, cậu đợi chút, tôi chỉnh sửa lại, cậu vừa rồi không có nghe nhầm, tôi nói là mừng 100 nghìn tệ, không phải 200 nghìn tệ.”

“Được rồi, chân muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, 100 nghìn tệ thì 100 nghìn tệ, chúng tôi cũng không chê ít.”

Tào Tương Dư cũng không biết dùng từ ngữ nào để đáp lời Lâm Dật nữa.

Mẹ nó quá khốn nạn rồi!

Nghiến răng viết một tờ séc 120 nghìn tệ, cùng lúc giao vào tay của Lâm Dật.

“Cậu Lâm, chuyện này coi như xong, bây giờ dây chuyền lắp ráp, nhà kho, nhà ăn và nhà vệ sinh của Khoa Sáng đều do chúng tôi phụ trách, cậu không được đi theo phá rối nữa đâu nhé.”

“Yên tâm, anh Tào phóng khoáng như vậy, tôi khẳng định sẽ không quên, yên tâm đi.” Lâm Dật cười nói:

“Đợi chút nữa tôi còn có việc, không nói chuyện với cậu nữa, lúc khác gặp.”

“Được, lúc khác gặp.”

Chào từ biệt Tào Tương Dư, Lâm Dật dẫn theo Vương Nhiễm và Lưu Dần Hỉ rời đi.

Đứng ở cửa nhà máy, anh nhìn Vương Nhiễm nói:

“Mấy ngày tới thời gian đi làm em tùy ý nhé, chỉ cần hiểu rõ động tĩnh ở bên trong là được.”

“Biết rồi, cảm ơn thầy Lâm.”

Dặn dò Vương Nhiễm vài câu, Lâm Dật và Lưu Dần Hỉ lên xe.

“Ngài Lâm, tấm séc 120 nghìn tệ đều ở đây rồi.”

“Không cần, anh tự cầm lấy tiêu đi, đi theo tôi một chuyến cũng không thể để anh thiệt thòi.”

Vừa nói Lâm Dật vừa lái xe rời đi: “Vừa nãy ở trong nhà kho đi một vòng, đã nhìn thấy rõ toàn bộ vị trí máy quay và bố cục chưa?”

“Đều nhớ rõ rồi.”

“Được rồi, phía bên anh liên hệ với mấy người đáng tin cậy, nghe lệnh của tôi, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.”

“Ngài Lâm yên tâm, tôi đảm bảo làm một cách cẩn thận.”

“Được rồi chuẩn bị đi, chuyện này rất quan trọng.”

“Rõ!”

Từ nhà máy rời đi, Lâm Dật đưa Lưu Dần Hỉ trở về tập đoàn Trung Hán, sau khi ăn cơm xong lái xe đến bệnh viện.

Đến bệnh viện, Lâm Dật lại bắt đầu bận rộn.

Bởi vì buổi chiều có ca phẫu thuật, cần phải xem bệnh án, nhưng Lý Sở Hàm đều chuẩn bị xong hết rồi, thậm chí không cần anh xem, rất tỉ mỉ nói lại cho anh nghe.

Buổi chiều 5 giờ hơn, ca phẫu thuật kết thúc, tiến độ nhiệm vụ cũng đã hoàn thành (3/5), hai ngày tới đều có ca phẫu thuật, các nhiệm vụ trong đợt này rất nhanh là có thể hoàn thành.

Nhưng trong đầu của Lâm Dật thì lại đang nghĩ, làm cách nào để giải quyết chuyện nguồn sáng 4 nanomet.

Bởi vì trong một loạt kế hoạch, đây dường như là vấn đề khó giải quyết nhất.

Reng reng reng.

Điện thoại Lâm Dật vào đúng giờ này vang lên, là Kỷ Khuynh Nhan gọi điện đến.

“Bác sĩ Lâm, tan làm chưa?”

“Vừa làm phẫu thuật xong, đợi chút không có việc gì nữa, anh qua công ty đón em.”

“Không cần, em và Viện Viện đang đi siêu thị, chúng ta ăn lẩu có được không?”

“Cô ấy muốn qua chỗ chúng ta ăn à?”

“Có chút chuyện, muốn ngồi lại nói chuyện.”

“Việc này chẳng sao cả, nhưng em đừng bỏ tiền ra mua thịt, để Hà Viện Viện mua.”

------

Dịch: MBMH Translate

Hết chương 485.
Bình Luận (0)
Comment