Nghe được tiếng ồn trong phòng bệnh, Lâm Dật đừng bước, kéo Viên Tư Kỳ đang đi ngang qua lại.
"Chuyện gì đang xảy ra trong phòng 801 vậy?"
"Gặp được lão Lại rồi, chủ nhiệm Lý đang ở bên trong giải quyết." Viên Tư Kỳ ghét bỏ nói.
"Lão Lại? Tình huống như thế nào?"
"Anh với chủ nhiệm Lý hôm qua không phải làm phẫu thuật tim cho bệnh nhân phòng 801 sao. Bây giờ mổ xong rồi, người nhà của ông ấy tìm tới cửa, nói chỉ là đem ông nhà tạm thời ở chỗ này, sau đó muốn đưa đến Yến Kinh trị liệu. Chúng ta không có sự đồng ý của gia đình đã tiến hành làm phẫu thuật, giờ anh ta đến gây sự, còn muốn chúng ta phải bồi thường tiền cho họ."
"Thực sự là chuyện kỳ lạ hàng năm đều có mà, năm nay còn đặc biệt nhiều." Lâm Dật bị chọc cười, hướng về phòng bệnh 801 đi vào.
Trong phòng bệnh, ngoại trừ Lý Sở Hàm với Kiều Hân, Miêu Quốc Phong cũng ở đây.
Ngoài ra, còn có một cặp vợ chồng trung niên đứng ở bên cạnh ông lão, đang lớn tiếng nói chuyện cùng với Miêu Quốc Phong và Lý Sở Hàm.
"Anh Lâm, anh đến rồi."
Nhìn thấy Lâm Dật đi vào, Kiều Hân lại như tìm được người đáng tín cậy làm chỗ dựa.
Những người dã man gian xảo như này, phải để cho anh Lâm đến đối phó với bọn họ mới được.
"Ồn ào cái gì chứ? Là tới đây trả tiền viện phí hả?"
"Các anh còn không thấy ngại mà còn muốn tôi trả tiền viện phí à?"
Con trai của ông lão nói:
"Tôi cho các anh tự ý tự mổ cho bố tôi lúc nào? Tôi còn muốn tìm các người bồi thường tiền cho tôi đấy, anh còn muốn tôi phải trả tiền nằm viện nữa à?"
"Ai u uy ..." Ông lão nằm ở trên giường nói:
"Tôi vốn là không muốn phẫu thuật, nhưng bọn họ nhất quyết muốn phẫu thuật cho tôi, tôi lớn đến từng này tuổi rồi, cũng không phản kháng được, nên đã bị kéo vào phòng mổ trong tình trạng hồ đồ không biết gì. Bệnh viện của các người chỉ là muốn kiếm tiền như vậy, cũng không thể dùng phương pháp như vậy, quá xấu bụng rồi."
Kiều Hân đứng ở một bên nghe không nổi nữa.
"Một nhà ba người các người, có thể có một chút lương tâm không? Ai có thể chủ động nói tình huống ngày hôm đó như thế nào không? Nếu như ngày hôm đó không phẫu thuật, hôm nay đã phải đi đến lò hỏa táng rồi. Còn có, ông ở đây cũng hơn một tuần lễ rồi, người trong nhà của ông đem ông đưa tới, sau đó vẫn luôn không liên lạc được. Giờ phẫu thuật xong rồi, các người đến bệnh viện gây sự, trước lúc phẫu thuật các người đã đi đâu, không biết ngại hay sao mà còn tới đây gây sự!"
"Cô gái nhỏ này, cô đang nói bậy gì đó? Tôi đều đã lớn tuổi như vậy rồi, chẳng lẽ còn có thể lừa người sao, chính là các người không phải tự ý phẫu thuật cho tôi à."
"Chính các cô nói, việc này là tôi đang vu oan các cô sao? Sao bệnh viện các cô có thể như vậy được, hôm nay nhất định phải cho tôi một lời giải thích, bằng không tôi liền vạch trần bệnh viện các cô ra ngoài!"
"Thật nực cười, ông bớt tranh cãi một tí đi."
Lâm Dật đứng ở bên cạnh, đút hai tay vào trong túi áo khoác dài.
"Việc này chúng ta từ từ nói, ba của anh từ lúc nhập viện đến giờ, các anh một mực không tới gặp ông ấy, điện thoại cũng không gọi được, việc này giải thích thế nào?"
"Mấy ngày nay vợ chồng chúng tôi đi nước ngoài, cho nên các người không thể liên lạc được với chúng tôi." Con trai của ông lão nói:
"Chúng tôi sau khi công tác trở về, chuẩn bị đưa ba tôi đi, thì phát hiện các người đã làm phẫu thuật cho ba của tôi rồi, còn muốn chúng tôi phải trả hơn 100 ngàn tiền chữa bệnh, bệnh viện các người đúng là lòng dạ độc ác!"
"Vốn dĩ vẫn còn có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng anh mới vừa nói mình đi nước ngoài, vậy thì mọi chuyện dễ nói hơn rồi."
"Anh có ý gì?!"
"Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại bộ phận liên quan để kiểm tra một chút hồ sơ ghi chép xuất nhập cảnh của anh, xem xem các anh đến tột cùng là đi tới quốc gia nào."
Nghe nói như thế, con trai của ông lão lộ vẻ mặt hoảng hốt, "Anh tra cũng vô dụng, chúng tôi đi vội vàng, khẳng định không tra được tin tức gì."
"Thế nào, trên người của các anh còn có thể mọc cánh tự bay ra ngoài à?"
"Với trình độ khoa học công nghệ phát triển như hiện nay, nếu anh muốn xuất ngoại, đơn giản chính là đi máy bay hoặc ngồi thuyền. Đương nhiên, nếu như anh là ngồi xe lửa, đi tuyến đông bắc đi Nga, cái này cũng có khả năng. Nhưng bất luận là đi phương tiện gì, khẳng định đều là có thể tra được thông tin."
Lâm Dật thay đổi tư thế, tiếp tục nói:
"Nếu như không tra được, như vậy liền chỉ có một một khả năng, chính là lén đi ra nước ngoài, sau đó lại lén quay trở về, mà trong khoảng thời gian này, điện thoại của các anh không gọi được, rất có thể là phạm nhân gây chuyện gì đó, tôi liền càng có lý do để báo cáo các anh nha."
Con trai của ông lão bị dọa sợ xanh cả mặt.
"Anh đang nói nhảm nhí cái gì vậy? Chúng tôi căn bản không có lén đi nước ngoài, anh đừng có mà vu oan cho người khác!"
"Tôi chỉ nói suy đoán thôi, khi cảnh sát đến điều tra một chút liền biết rồi, bọn họ sẽ trả lại công đạo cho anh."
"Anh đánh rắm, đừng có mà ở đó mà ngậm máu phun người!" Con trai của ông lão nói:
"Tôi vừa nãy căng thẳng nói sai, chúng tôi căn bản không xuất ngoại, là đi công tác ở trong nước!"
"Cái kia điện thoại tại sao không gọi được? Anh đi công tác ở chỗ nào mà tín hiệu không tốt?" Lâm Dật nói:
"Hơn nữa chuyện như vậy, cũng không nên tùy tiện thay đổi nha, anh nói ra nước ngoài là ra, nói đi trong nước là được à. Con mẹ nó, anh muốn nói mình đi mặt trăng cũng được đấy chứ, khi nào trung thu chúng tôi thay vì nhìn Hằng Nga đổi sang nhìn anh nhỉ?!"
"Anh Lâm, em bây giờ báo công an!"
"Tôi nói cho các anh biết, các anh báo công an cũng vô dụng, chuyện tự ý phẫu thuật cho ba của tôi, các anh cũng phải gánh trách nhiệm!"
Lâm Dật lắc tay chỉ, "Không thành vấn đề, không phải chỉ là hơn 100 ngàn tiền phẫu thuật thôi sao? Chúng tôi không để ý, chúng tôi trả cho anh, nhưng trước lúc đó, anh phải giải thích rõ ràng về việc đi ra nước ngoài của anh."
"Anh có chứng cớ gì nói tôi xuất ngoại!"
"Ghi âm rồi, anh vừa nãy chính mồm nói." Lâm Dật lấy điện thoại ra, nói:
"Hân Hân, gọi cảnh sát đi, nói chỗ này có người lén buôn bán lậu ra nước ngoài, để cảnh sát đến điều tra thêm. Nếu như anh ta vô tội, đến lúc đó bồi thường cho bọn họ là được."
"Vâng, em biết rồi anh Lâm."
Đôi mắt của Kiều Hân đều là ngôi sao nhỏ, chiêu này của anh Lâm thực sự quá cao tay, lần này bọn họ không rửa sạch được hiềm nghi rồi.
"Không, không được!"
Lâm Dật chân trước vừa đi, nhìn thấy con trai của ông lão, từ phía sau đuổi theo, quỳ xuống phía sau Lâm Dật.
"Bác sĩ, anh đừng gọi cảnh sát, là chúng tôi không phải là người, không muốn trả tiền chữa bệnh, chúng ta bây giờ trở về đi kiếm tiền, van cầu anh đừng báo cảnh sát."
"Việc này anh có nói với tôi cũng không được rồi, anh đi mà nói với cảnh sát."
Cùng lúc đó, bảo vệ của bệnh viện chạy tới, đem con trai của ông lão mang đi, trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng.
"Anh Lâm, anh thật là lợi hại, thậm chí ngay cả chiêu này cũng đều nghĩ ra được." Kiều Hân nói.
"Tôi cũng là buồn bực, bây giờ là năm bao nhiêu rồi, lại còn muốn dùng phương thức như quỵt nợ này, chỉ số thông minh kiểu gì vậy không biết?"
"Tuy rằng xã hội tiến bộ, nhưng đều sẽ có ít người không có đạo đức, bại hoại làm ô nhiễm bầu không khí của xã hội."
Lâm Dật tựa lưng vào ghế ngồi nói: "Tôi còn có không ít thủ đoạn còn chưa dùng tới đã kinh sợ như vậy rồi, xong con bê."
"Chủ yếu là anh Lâm thật lợi hại, một cái bình A liền đem đối phương quật ngã rồi, cũng không cần mở đại."
"Cho nên, về sau gặp lại loại người như vậy, các người cũng không cần nhượng bộ, trực tiếp gọi bảo vệ là được rồi, nói lý cũng vô dụng."
"Biết rồi anh Lâm."
Leng keng leng keng ——
Lúc Lâm Dật đang nói chuyện với Kiều Hân, điện thoại di động trong túi vang lên.
Là Hà Viện Viện gọi tới.
"Có chuyện gì vậy? Cisco bên kia đã làm gì thiêu thân rồi."
"Ông chủ, tấm chi phiếu này anh từ đâu lấy được đấy!" Hà Viện Viện nói với giọng đầy kinh ngạc.
------
Dịch: MBMH Translate