"Hình như là vậy, cụ thể giá cả tôi cũng không biết, anh đeo Patek Philippe này cũng quá kiêu căng rồi, đeo cái này đi."
"Richard Mille hẳn là càng kiêu căng hơn thì phải."
"Nhưng người biết đến cũng không nhiều." Lương Nhược Hư nói: "Không biết, còn tưởng rằng chỉ là một chiếc đồng hồ bình thường thôi, nếu như không phải là trường hợp gì quan trọng, về sau liền đeo cái này đi."
Nói xong, Lương Nhược Hư từ trong túi lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Lâm Dật.
"Tấm séc 10 triệu? Cô lấy ở đâu ra đấy?"
"Tôi có nói với mẹ tôi tình huống của anh, bà ấy đầu tư cho anh 10 triệu, anh chỉ cần đầu tư một phần nhỏ là được rồi."
"Không phải, địa phương đồng bộ 40%, mẹ vợ tương lai của tôi cho 10 triệu, có vẻ như tôi cũng không cần bỏ tiền ra rồi nhỉ."
"Nói chung là tiền cho anh đầu tư, nếu như anh không cần tới, tôi lấy lại cũng ..."
"Trở về cô nhớ chuyển lời với mẹ chúng ta, tiền tôi nhận rồi."
Tính cách không giữ mồm giữ miệng này của Lâm Dật, làm Lương Nhược Hư cũng là hết cách với anh, dứt khoát nghe theo anh ta cho rồi.
"Anh bên này có tính toán gì về Ngô Triệu Hữu với Tôn Mậu Quần bên kia? bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp đón anh, giờ chỉ xem là lúc nào anh qua đó thôi."
Lâm Dật suy nghĩ một chút, ngày giỗ của mẹ Lý Sở Hàm là ngày mốt, xác thực nên đi qua.
"Ngày mai tôi còn có chút việc, ngày mốt đi."
"Được, ngày mai tôi thông báo cho bọn họ một tiếng, đến sân bay đón anh."
"Đừng." Lâm Dật cự tuyệt nói: "Để một đám Đại lão gia tiếp tôi, tôi không thích."
"Vậy tôi để Ôn Thư đi đón anh? Có lẽ chuyến đi Quảng Châu này của anh, còn có thể tạo ra được tia lửa điện gì với người ta ấy chứ."
"Cô nói vậy cũng có thể lắm." Lâm Dật nói: "Nhưng tôi nghèo rớt mùng tơi, đoán chừng người ta cũng chướng mắt tôi, cọ sát ra đốm lửa là không có khả năng lắm rồi."
"Anh làm sao sẽ biết người ta là cái loại người ngại bần yêu giàu?"
"Này còn cần phải xem sao, cô ta vừa há miệng cũng biết là lão trà xanh rồi."
"Anh cũng thật là..."
Lương Nhược Hư mở cửa xe Lâm Dật,
"Đi, đi ăn cơm, tôi đói rồi."
Sau khi Lâm Dật cùng với Lương Nhược Hư ăn cơm xong, nhà ai nấy về.
Mà sinh hoạt của Lâm Dật, dường như cũng bắt đầu bận rộn.
Đối với dự án máy quang khắc, muốn giải quyết nguồn sáng 4 nano, thì vấn đề của Cymer nhất định phải giải quyết.
Nếu muốn giải quyết Cymer thì phải nghĩ biện pháp giải quyết Intel, tìm cái gì đó có thể kiểm soát được họ.
Do đó việc phát triển mã nguồn chip 3.0 là một vấn đề cấp thiết.
Nghĩ tới đây, Lâm Dật đã gọi điện thoại cho Lục Dĩnh, yêu cầu cô ấy mua riêng một bộ thiết bị và gửi đến nhà cho anh. Như vậy có thể lợi dụng được tối đa thời gian đảm bảo được tiến độ.
Ngoài ra, nhiệm vụ cuối cùng của hệ thống cũng rất tốn thời gian.
Phải không ngừng đến khám bệnh tại nhà xem bệnh làm giải phẫu, như vậy mới có thể đổi lấy tình cảm chân thành của bệnh nhân, như vậy mới nhận được cờ thưởng của người ta.
Cứ tính toán như thế này, thời gian của bản thân sẽ rất eo hẹp trong một khoảng thời gian tới.
...
Chín giờ rưỡi tối, một chuyến bay từ Trung Hải đến Quảng Châu chậm rãi đáp xuống sân bay.
Bốn người Ngô Triệu Hữu, từ trên máy bay xuống, lên xe đang chờ ở bên ngoài.
Vẫn là quy tắc cũ, Ngô Triệu Hữu cùng với Ôn Thư một chiếc, Tôn Mậu Quần cùng với Vương Quân một chiếc.
"Được được được, tôi biết rồi, cảm ơn thị trưởng Lương."
"Ngài yên tâm, phía tôi bên này khẳng định làm chu đáo việc tiếp đãi này."
Sau khi cúp điện thoại của Lương Nhược Hư xong, Ngô Triệu Hữu quay qua nói với Ôn Thư:
"Vừa nãy thị trưởng Lương gọi điện thoại tới cho tôi, nói Lâm tiên sinh ngày mốt sẽ đến Quảng Châu, đến lúc đó cô tới tiếp đón anh ta đi."
"Tôi đón anh ta?"
Ôn Thư có chút kinh ngạc, mình chỉ là một phóng viên nho nhỏ, chuyện như vậy, căn bản không tới phiên mình làm.
"Nhưng bên kia đã nói như vậy, không muốn người khác, chỉ cô tới đón tiếp, mấy ngày sắp tới chắc cô phải chịu khổ cực xíu." Ngô Triệu Hữu nói:
"Đợi lát nữa tôi đưa số điện thoại của anh ta cho cô, chuyện về sau, các cô liên hệ là được rồi, nếu có chuyện gì không quyết định được, gọi điện thoại cho tôi là được."
"Được."
Ôn Thư không yên lòng trả lời.
Nếu như không thấy Lâm Dật lái FAW, Ôn Thư đối với nhiệm vụ này vẫn sẽ là ôm ấp mong đợi.
Nhưng bây giờ, đã có thể xác định tên ngốc kia đem tiền đều quyên hết rồi. Cùng với người như vậy kết bạn dường như là một điều rất nhàm chán.
"Nhưng tại sao anh ta chỉ mặt gọi tên tôi tiếp đón? Tôi luôn cảm giác có gì không đúng lắm."
Ôn Thư không muốn tiếp đón Lâm Dật, nhưng lại không biết làm sao từ chối, chỉ có thể nói bóng gió như vậy.
"Có thể là giữa nam nữ, giao tiếp và công việc có nhiều khía cạnh hơn." Ngô Triệu Hữu thuận miệng nói:
"Cô chịu khó khổ cực một chút."
"Tôi biết rồi."
Ôn Thư bĩu môi, xem tình huống trước mắt, việc này mình tránh không khỏi rồi, chỉ có thể kiên trì theo thôi.
Chỉ hy vọng anh ta đối với mình, không cần có cái ý nghĩ xấu nào khác.
Nếu không cô cũng sẽ không bận tâm đến mặt mũi của bất luận người nào, tại chỗ cho anh ta một cái tát!
Leng keng leng keng ——
Điện thoại của Ôn Thư lúc này vang lên, là bạn trai của cô gọi điện thoại tới.
"Tiểu Thư, em đã xong việc chưa? Em có xác định được lúc nào có thể trở về không? Anh phát hiện một quán lẩu cũng không tệ, chờ em trở về dẫn em đi nếm thử."
"Em vẫn còn đang bận việc, có thể mất vài ngày nữa mới trở về được. Hiện tại em không rảnh nói chuyện với anh được, khi nào xong việc em sẽ gọi điện thoại lại cho anh."
Nói đơn giản vài câu, Ôn Thư liền cúp điện thoại, sau đó lái xe về phía một trang trại ở ngoại ô.
...
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật gọi người, đem chi phiếu của Thẩm Thục Nghi đưa đến tập đoàn Lăng Vân.
Đây là số tiền mà Thẩm Thục Nghi đưa cho quỹ tiền Lăng Vân, mặc dù anh có thể tùy ý chi phối tiền, nhưng ở thời điểm có món nợ này, khả năng sẽ xuất hiện chút vấn đề, dứt khoát liền đưa qua.
Mới vừa lái xe chạy đến bệnh viện, liền nhận được điện thoại của Hà Viện Viện.
"Ông chủ, chi phiếu tôi đã nhận được rồi, một lần nhiều tiền như vậy, chúng ta thật giống một phân tiền cũng không bị tốn vậy, là có thể đem việc này làm xong."
"Xài tiền của người khác, làm chuyện của mình, tôi chính là muốn kết quả như này."
"Ông chủ trâu bò nha." Hà Viện Viện nói:
"Vừa nãy, Cisco bên kia đã gọi điện thoại tới cho tôi, nói hàng của chúng ta gần như đã sản xuất xong, chúng sẽ được giao sau khoảng năm ngày nữa, muốn cùng chúng ta, thương lượng một chút về phương án thanh toán bằng tiền mặt."
"Vậy thì sắp xếp sang tuần sau đi."
"Có cần chúng tôi làm việc khác không?" Hà Viện Viện hỏi.
"Không cần, cô và Lão kỳ giải quyết việc trong tập đoàn là được rồi, không cần để tâm đến chuyện này."
"Tôi biết rồi."
Về phương diện kinh doanh, Hà Viện Viện biết làm việc đúng chừng mực, bình thường sẽ không cùng với Lâm Dật nói bậy.
Sau khi cúp điện thoại Hà Viện Viện, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lục Dĩnh.
"Ông chủ."
"Buổi họp báo bên kia chuẩn bị thế nào rồi? Có vấn đề gì không?"
"Mọi thứ diễn ra rất thuận lợi." Lục Dĩnh nói: "Nhưng Tào tổng của văn hóa Phong Lan đã hỏi tôi buổi họp báo diễn ra khi nào, tôi vẫn chưa trả lời lại."
"Nếu cô ta hỏi lại, cứ nói với cô ta là một tuần sau diễn ra."
"Tôi biết rồi." Lục Dĩnh nói: "Ông chủ, anh kêu tôi đặt mua thiết bị, tôi cũng đã làm xong rồi, có thể ngày mai người ta sẽ giao tới."
"Cô sắp xếp đưa đến nhà tôi là được rồi, giúp tôi lắp ráp luôn."
"Dạ vâng."
Sau khi giao phó xong, Lâm Dật xuống xe xoay xoay lưng, kéo thời gian dài như vậy, rốt cuộc muốn tới thu lưới lúc.
Chỉ là làm thành như vậy, Cisco liền có khả năng phá sản, nhà tư bản sau lưng của họ chắc hẳn cũng sẽ cố gắng giúp một tay.
Những rắn rết trâu bò này, rốt cuộc cũng lộ diện.
Lâm Dật vừa nghêu ngao hát vừa đi về phía phòng nội trú số tám, chưa đi tới đã nghe thấy âm thanh ồn ào phát ra từ bên trong.
"Ai cho các người làm giải phẫu cho cha tôi, chúng tôi dự định đi Yến kinh, hiện tại các người làm như vậy làm sao chúng tôi đi được nữa, hôm nay các người nhất định phải cho tôi một lời giải thích!"
------
Dịch: MBMH Translate